Tiểu soái ca
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyện tiểu thuyết ngôn tình Tiểu soái ca _Nếu không muốn, bà đây tự mình tìm một tên nam nhân khác... Không them chơi với anh nữa Nói xong, cô liền định quay đi. Nhưng còn chưa kịp đi được mấy bước thì đã bị một cánh tay cường tráng kéo giữ lại, kéo vào lòng. Hoang Minh Triêt nheo mắt phượng, cất giọng đầy lưu manh
Chương 07: Tự trọng ? Xin lỗi...
Mà Hàn Nghi nhìn vị tổng tài bình thường vốn cao lãnh, bây giờ lại nhúc nhích như mấy con loăn quăn... Khiến khuôn mặt dần không khỏi đen lại.
Quả thật ông cha ta nói không sai...
Mấy kẻ sau khi cuốn vào tình yêu, IQ nhất định sẽ tụt một cách không phanh.
Hắn thật sự muốn đi đến, ép tên đang vì cuốn phải vào chuyện tình cảm kia mà làm ra những hành động cực kì ngu ngốc kia... Con mẹ nó! Giám đốc ngài mau bình tĩnh, cố gắnggiữ lại chút hình tượng cho Hoàng thị có được hay không hả?
Chỉ là... Hàn Nghi cuối cùng vẫn là không có cái gan đó! Ai bảo người làm boss không phải là hắn kia chứ! Kẻ làm công ăn lương này, căn bản không hề có bất kì tiếng nói nào trong xã hội mà.
Hàn Nghi còn chưa kịp than trách số phận của chính mình với ông trời thì cánh của kính liền một lần nữa được mở ra... Trước cửa hiện lên một đôi chân dài, thẳng tấp.
Nhìn vẻ cực kì quyến rũ kia của Hứa Giai Y, Hoàng Viêm Triệt nhịn không được mà muốn đắm chìm vào chúng. Tiểu Y Y của anh chỉ mới vừa ba năm trôi qua, mà Hứa Giai Y từ một cô sinh viên chân ướt chân ráo bước vào đại học lại trở thành một phú bà giàu có mất rồi.
Khuôn mặt hắn rạng rỡ, đứng dậy chạy về phía Hứa Giai Y... Hoàng Viêm Triệt thật sự muốn ôm lấy thân thể mềm mại mà chính mình vẫn luôn mơ tưởng suốt ba năm qua đó vào lòng.
Chỉ là... Cái ôm mà hắn nhận được chỉ là không khí trống rỗng. Thân thể Hoàng Viêm Triệt có chút cứng đờ, nhìn về phía cô gái đang nhìn mình cực kì ái ngại kia.
"Hoàng Tổng... Thật xin lỗi! Tôi không có hứng thú với việc chào hỏi nhau theo phương tây. Tôi là kiểu người tổ quốc, chúng ta vẫn là nên tôn trọng các truyền thống tốt đẹp của dân tộc đi!"
Hoàng Tổng? Tại sao cô ấy lại gọi hắn xa lạ như vậy?
Hoàng Viêm Triệt nhìn cô bằng ánh mắt bàng hoàng... Giọng nói có chút khản đặc:
"Hứa Giai Y... Em... Em không nhớ tôi là ai sao?"
Không khí bỗng dưng dần đông cứng lại. Mà Hứa Giai Y từ đầu đến cuối vẫn nở một nụ cười lịch thiệp mà nhìn Hoàng Viêm Triệt, không hề trả lời câu hỏi của hắn.
Chỉ là... Nếu nhìn kĩ, Hoàng Viêm Triệt liền có thể thấy trong mắt cô giống như là đang cố gắng điều gì đó. Qua một lúc lâu sau, đáp lại hắn vẫn chỉ là nụ cười ái ngại.
======= Truyện Ngôn Tình hay ====== đọc Truyện Ngôn Tình . có lợi ích vô cùng to lớn mà mỗi chúng ta có thể chưa biết hết về nó. Đọc truyện cùng HaHa Truyện
"Hoàng Tổng... Thật sự xin lỗi, chúng ta... Từng gặp nhau sao?"
Miệng hắn nở nụ cười chua chát, Hoàng tổng? Chưa từng gặp? Cô ấy... Làm sao có thể quên đi hắn kia chứ?
Hoàng Viêm Triệt chờ cô lâu như vậy, thậm chí còn từng nghĩ đến chuyện từ bỏ... Vậy cuối cùng, đáp lại hắn là cái gì chứ?
Hứa Giai Y cô ấy hề nhớ chuyện gì? Cô ấy... Người con gái mà hắn chờ mòn chờ mỏi bao lâu nay... Lại chọn cách quên đi?
Công bằng sao? Ông trời tại sao có thể quá đáng như vậy? Hoàng Viêm Triệt hắn yêu cô... Tại sao đến ông cũng chia cắt họ chứ?
( Truyện chỉ được cập nhật tại Hải Vương Truyện và Facebook: Bánh Bao... Mọi nick khác đều là giả mạo và chưa nhận được sự cho phép của tác giả!)
"Giai Y... Em..." Động tác hắn cừng đờ, nhìn cô chầm chầm.
"Hoàng Tổng... Tuy rằng tôi không biết chúng ta có mối quan hệ gì... Nhưng mong anh có thể vì tôn trọng tôi mà gọi hai tiếng Hứa tổng!"
Cô vì bị một người xa lạ gọi tên mà có chút không thoải mái mà lên tiếng đề nghị.
Một cổ chua xót bỗng ập tới trong lòng Hoàng Viêm Triệt chỉ là hắn vẫn không hề tiếp tục biểu hiện thêm gì, chỉ bình tĩnh cùng cô đối mắt.
( Truyện chỉ được cập nhật tại Hải Vương Truyện và Facebook: Bánh Bao... Mọi nick khác đều là giả mạo và chưa nhận được sự cho phép của tác giả!)
"Xin lỗi... Hứa tổng! Là tôi thất lễ rồi."
Hoàng Viêm Triệt nở một nụ cười thương nhân đầy tiêu chuẩn, lời nói có vẻ như rất thấy có lỗi... Nhưng ánh mắt lại hoàn toàn chứa đầy sự tự tin mà nhìn Hứa Giai Y.
Hình ảnh lúc này của hắn, hoàn toàn đối lập với vẻ hấp tấp, đau khổ của lúc nãy.
Là một thương nhân, Hoàng Viêm Triệt hiểu rất rõ... Chuyện riêng tư này của họ, căn bản không được áp đặt lên thương trường!
"Không sao... Tôi không còn nhiều thời gian, chúng ta có phải nên tiến hành cuộc thương lượng này rồi hay không?"
Hứa Giai Y bình tĩnh đáp trả nụ cười của hắn, còn không quên cho chính mình một con đường lùi.
Cuộc buôn bán này tiến hành suốt hai tiếng, giữa những đầu gây gắt về quyền lợi. Đến Hàn Nghi từ đầu đến cuối vẫn luôn im lặng đứng ở bên quan sát hai người bọn họ, lòng bàn tay bây giờ đã không nhịn được mà thấm đẫm mồ hôi.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi đi làm bên cạnh Hoàng tổng đến giờ... Hắn mới thấy có người dám ở trước mặt ngài ấy, không chút sợ sệt mà ngược lại cực kì tự tin cùng Hoàng Viêm Triệt phân thắng bại. Đặc biệt lại còn là phụ nữ... Không phải tất cả nữ nhân trên đời này khi đứng trước Hoàng Tổng liền sẽ hận không thể cởi sạch quần áo trên người mà sa vào lòng ngài ấy hay sao?
Quả thật là ý trung nhân của Hoàng Viêm Triệt... Vợ của kẻ biến thái quả nhiên lại càng biến thái hơn!
Sau hơn hai tiếng, không khí gay gắt trong phòng cuối cùng cũng dưng lại! Trong lòng Hàn Nghi không nhịn được mà có chút thở phào nhẹ nhõm. Cũng rất biết ý mà nhanh chóng lấy cớ mà rời khỏi phòng.
Làm thư kí như hắn thật khổ quá mà! Không chỉ phải vừa lòng sếp trong công việc mà còn phải giúp sếp có được tình duyên. Cứ thế này, có ngày Hàn Nghi không chết vì áp lực công việc thì cũng sẽ vì ngộ độc vì bị ép ăn quá nhiều cẩu lương đấy.
Hoàng Viêm Triệt nhìn cánh cửa phòng dần đóng lại, ánh mắt lại không nhịn được lại hiện lên tia hài lòng. Thư kí hiểu chuyện như thế này... Chuyện đổi người mới, có lẽ nên hoãn lại đi.
"Hứa tổng... Chuyện công đã bàn xong, không biết chúng ta nói đến chuyện riêng tư được hay chưa?"
"Riêng tư? Tôi nghĩ chúng ta không có gì liên quan đến nhau để nói ở đây cả!" Hứa Giai Y vẫn như cũ đối mặt với Hoàng Viêm Triệt đầy bình tỉnh.
Khoé miệng hắn cười nhạt, tiến sát đến gần cô hơn:
"Hoàng tổng... Xin ngài hãy tự trọng!"
"Tự trọng?"
Khuôn mặt hắn yêu mị, hơi thở ấm nóng phả lên khuôn mặt trắng ngần của cô.
Đôi tay hắn nhẹ nhàng đưa lên, mơn trớn chiếc cầm có khung xương cực kì nhỏ nhắn kia:
"Hứa Giai Y... Tôi mặt kệ em là quên thật hay quên giả! Cho dù mọi chuyện có biến thiên đến mức nào đi chăng nữa... Thì vẫn luôn tồn tại một sự thật hiển nhiên rằng... Em chính là người cướp mất trong trắng của tôi!"
Hoàng Viêm Triệt hắn mặt kệ cô như thế nào... Nữ nhân này, hắn đã định sẵn nhất định phải là của mình!
Hứa Giai Y nghe những lời nói kia của hắn mà thân thể bỗng cứng đờ.
Khuôn mặt dần đỏ bừng lên vì ngại ngùng... Lúc nãy còn không kịp để ý, hoá ra trong lúc cô tiêu hoá những lời mà Hoàng Viêm Triệt nói thì không biết hắn ta từ khi nào đã kéo ngắn khoảng cách giữa hai người một lần nữa.
"Hoàng tổng... Nam nữ thụ thụ bất tương thân... Tôi đại diện là một người con gái á đông, đề nghị anh hãy tự trọng!"
Hứa Giai Y có chút lắp bấp nói mà nói với hắn. Kể từ khi có nhận thức cho đến bây giờ, đây chính là lần đầu tiên... Cô tiếp xúc gần với một người đàn ông như vậy!
======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======
"Tự trọng? Xin lỗi... Từ khi gặp em tôi đã không biết nó cút đi đâu rồi!"
Khuôn mặt hắn đầy yêu mị, như nghe thấy hài hước mà nở một nụ cười. Chỉ là... Đáy mắt kia của Hoàng Viêm Triệt, đến cả một tia vui vẻ cũng không hề có.
( Truyện chỉ được cập nhật tại Hải Vương Truyện và Facebook: Bánh Bao... Mọi nick khác đều là giả mạo và chưa nhận được sự cho phép của tác giả!)
Hứa Giai Y cô ấy bỏ rơi hắn hết lần này đến lần khác... Mà hắn lại không thể buông bỏ hay thậm chí hận cô lấy một lần! Rốt cuộc vì cái gì kia chứ? Hoàng Viêm Triệt hắn thích Hứa Giai Y mười bảy năm... Bây giờ nhìn lại, hoá ra... Cô ấy độc chiếm tâm này của hắn đã đủ nữa đời người rồi.
Lần đầu tiên gặp cô là khi hắn chỉ mới là một thiếu niên mười bảy tuổi.
Còn Hứa Giai Y vẫn chỉ là một cô nhóc năm tuổi, bước đi trên đôi chân mụ mẫm kia.
Hứa Giai Y của năm đó vẫn không ngừng nhìn hắn bằng ánh mắt ngây thơ, gọi hai tiếng Triệt ca.
Hoàng Viêm Triệt của năm đó... Sủng cô bé đến mức nào có lẽ cũng chỉ có Duật Ngôn biết rõ.