Tiểu soái ca

Tiểu soái ca

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Tiểu soái ca _Nếu không muốn, bà đây tự mình tìm một tên nam nhân khác... Không them chơi với anh nữa Nói xong, cô liền định quay đi. Nhưng còn chưa kịp đi được mấy bước thì đã bị một cánh tay cường tráng kéo giữ lại, kéo vào lòng. Hoang Minh Triêt nheo mắt phượng, cất giọng đầy lưu manh

Chương 11: Hôn mê

"Hứa Giai Y cô ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Hoàng Viêm Triệt hắn không phải là kẻ ngốc, nhìn cô như vậy đương nhiên biết là đã có chuyện xảy ra. Sự kiện rơi máy bay năm đó, cô quên mất mọi thứ, rời khỏi hắn... Tất cả nghi vấn đó khiến Hoàng Viêm Triệt không khỏi bực mình. Tất cả đều mơ mơ hồ hồ khiến con người vốn là thương nhân như hắn cực kì có cảm giác thất bại nặng nề!

"Hoàng Viêm Triệt tôi nghĩ cậu không liên quan gì đến cô ấy nữa rồi. Đừng lo chuyện bao đồng!"

Mày rậm của hắn không khỏi nhíu chặt... Cậu ta đây rốt cuộc là gì?! Không liên quan?!

Mẹ nó chứ! Nếu hắn không liên quan thì cậu ta liên quan sao?!

Kỳ Minh như hiểu được Hoàng Viêm Triệt đang nghĩ gì liền không do dự đáp:

"Đừng quên, suốt bốn năm qua... Người ở bên chăm sóc cô ấy là tôi! Còn cậu?! Cứ nói là gặp được cô ấy trước tôi đi, nhưng mà thời gian hai người có được bao lâu? Hai tháng?! Ba tháng? Hay là nữa năm?!"

Không hiểu vì sao mà Hoàng Viêm Triệt lại nghe ra cậu ta như đang giễu cợt mình khiến  hắn chợt lạnh lại. Cậu ta... Nói thật sự không sai! Có điều... Hắn vẫn có quyền biết cô đã trải qua những gì chứ! Hắn chờ đợi suốt bốn năm, không muốn cứ như vậy trở thành công cóc!

"Kỳ Minh... Tôi không rảnh ở đây đôi có với cậu! Hoặc bây giờ nói tôi biết hoặc đừng nghĩ đến việc gặp lại cô ấy." Hoàng Viêm Triệt không hề nói đùa. Cùng lắm thì hắn nhốt Hứa Giai Y lại một chỗ, không cho cô chạy thoát là được... Hận hắn thì làm sao?! Ở bên cô đã là chuyện tốt lắm rồi.

Kỳ Minh im lặng một hồi lâu không nói... Hoàng Viêm Triệt biết, cậu ta đang do dự! Có điều... Kỳ Minh không phải lo lắng chính mình không gặp được cô mà là sợ Hoàng Viêm Triệt hắn ta sẽ làm tổn hại Hứa Giai Y một lần nữa. Cậu ta thật sự không quên được dáng vẻ tiều tụy, ánh mắt gần như sụp đỗ của cô ấy hôm ở sân bay... Tiểu cô nương xinh đẹp trẻ tuổi, tại sao phải đau buồn như vậy?!

"Cô ấy... Năm đó tôi gặp được cô bé là ở sân bay! Cô bé yếu ớt lại tiều tụy, thật sự khiến con người ta thương cảm... Lần đó, tôi mang cô ấy về nhà chỉ là không ngờ lại xảy ra tai nạn. Sau khi hôn mê hai ngày thì liền tỉnh dậy... Rõ ràng bác sĩ nói cô ấy bị thương không nghiêm trọng, nhưng đến lúc tỉnh dậy lại như kẻ ngốc không nhớ gì mà cứ mơ mơ hồ! Bác sĩ nói đây là tâm bệnh, không chửa được! Là cô bé tự muốn quên đi, không có thuốc nào khôi phục cả..."

Nghe đến đây, Hoàng Viêm Triệt như rơi vào hầm băng đầy lạnh giá. Hứa Giai Y cô ấy tại sao lại phải ngu ngốc như vậy?! Hiểu lầm tại sao lại không tìm hắn đòi lời giải thích?! Tại sao lại phải âm âm thầm thầm mà bỏ đi?! Tại sao lại muốn quên đi chứ?! Hoàng Viêm Triệt rốt cuộc đã tạo nên cái nghiệp gì đây?! Hắn không khỏi có chút cười khổ, có lẽ ông trời đay là muốn quả báo hắn đây.

======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======  Chưa kể đến các cuốn Truyện Ngôn Tình  viết về khoa học, các cuốn văn học trong nước, nước ngoài, các cuốn Truyện Ngôn Tình  viết về gia đình, tình cảm,…Đọc truyện cùng HaHa Truyện

Sau khi kể xong, Kỳ Minh cũng không hề lên tiếng mà chỉ im lặng quan sát nét mặt của Hoàng Viêm Triệt. Cho đến tận khi không biết thời gian đã qua bao lâu thì cuối cùng cậu ta cũng hết kiên nhẫn mà nói:

"Mọi chuyện tôi đã nói hết rồi... Anh có thể trở về, buông tha cho Y Y được rồi chứ? Cô ấy bây giờ đã có tôi rồi!"

Hắn như nghe được truyện hài hước nhất đời mà bật cười ha hả! Cuối cùng lại đừng dậy, từ trên cao nhìn xuống người đang cố tỏ ra trấn tỉnh trước mặt kia:

"Kỳ Minh... Đừng nghĩ tôi không biết cậu vốn chỉ xem Hứa Giai Y là vật thay thế cô ta! Tôi mặc kệ cậu muốn tìm ai làm thế thân, nhưng cậu không có quyền đụng đến người con gái của tôi, hiểu chưa?"

Kỳ Minh không chút thay đổi mà ngước nhìn khuôn mặt cực kì yêu nghiệt kia, nhếch miệng nói:

"Cậu nói không thì tôi liền không sao? Kỳ Minh này từ trước chưa từng vì những lời thách thức mà chùn bước đâu!"

Hoàng Viêm Triệt không nói gì, nghiền ngẫm một lúc lâu... Cuối cùng lại mở miệng:

"Cố Nhan... Đang ở trên đất Pháp, ngày chính thủ đô Paris! Cậu thật sự muốn tiếp tục ở bên Y Y sao?"

"Hoàng Viêm Triệt cho dù anh muốn tôi từ bỏ cũng không cần phải kiếm cái cớ hài hước thế đâu! Cố Nhan?! Nếu cô ấy ở đây thì cậu nghĩ Duật Ngôn không tìm ra hay sao?! Tại sao còn đến lượt tôi kia chứ?"

"Tôi vừa gặp cô ấy, tin hay không tùy cậu!" Hoàng Viêm Triệt không thèm quan tâm lời mỉa mai của cậu ta, bình tỉnh hướng phía cửa mà đi! Thay vì ngồi đây so đo với cậu ta thì hắn đi tìm tiểu bảo bối nhà mình để dụ cô về còn tốt hơn...

Nhìn bóng dáng dần khuất khỏi cánh cửa khiến Kỳ Minh cuối cùng cũng không thể tiếp tục chịu đựng mà gục mặt xuống hai tay. Nói hắn không hy vọng là giả, chỉ là... Kỳ Minh thật sự không dám đánh cược! Trải qua lâu như thế, Cố Nhan chỉ sợ cô ấy thật sự đã từ bỏ mọi chuyện thật rồi. Mối tình đầu năm ấy, Cố Nhan, Duật Ngôn và cả hắn... Tất cả đều bỏ lỡ rồi.

Kỳ Minh thật sự sợ, khi gặp lại cô thì liệu... Chính mình có thể vô tư mà chào hỏi hay không?!

Hoàng Viêm Triệt hắn ta nói đúng! Kỳ Minh hắn căn bản không hề thích Hứa Giai Y... Nhưng hắn lại chưa từng xem cô là kẻ thay thế Cố Nhan, mối quan hệ của hai người căn bản là trong sáng.

Nếu có thể, hãy để hắn thử một lần! Tìm đến Cố Nhan, tìm lại những điều tốt đẹp mà chính mình đã bỏ lỡ vào thanh xuân năm ấy.

Mười bảy tuổi, lỡ thích một người để mãi trong tim.

Mười bảy tuổi thấy được người đó từng ngày, hạnh phúc vô bờ bến.

Tình yêu tuổi mười bảy tuy trẻ con, tuy ngây ngô nhưng nó thật lòng.

Nếu có ai hỏi có muốn quay lại tuổi mười bảy và yêu cô ấy một lần nữa... Liệu có muốn không?!

Đáp án chính là có... Nếu có thể, hắn muốn chính mình hãy dũng cảm một lần nữa trở về theo đuổi cô ấy!

Chỉ là... Tất cả đều chỉ là nếu như!

(...)

Hoàng Viêm Triệt sau khi rời khỏi phòng liền nhanh chóng đến phòng nhân sự tìm Hứa Giai Y!

Từ xa, liền nhìn thấy cô đang cùng cấp dưới thảo luận gì đó. Hắn bỗng dưng nhận ra, khi cô đang suy nghĩ, tập trung vào thứ gì đó thì mày liễu sẽ không khống chế được mà tự động nhăn lại trở thành bộ dạng của một người phụ nữ thành đạt.

Khiến hắn không khỏi có chút cảm thán, cô nhóc mười tám tuổi không hiểu sự đời năm ấy... Bây giờ lại có thể trở thành bộ dạng hoàn toàn khác biệt thế này! Chỉ là... Cho dù là bộ dạng nào đi nữa thì hắn vẫn không kiềm được mà yêu chết cô... Mãi không dứt ra được.

Không biết chính mình đã đứng đó ngắm cô bao lâu, bỗng dưng Hứa Giai Y vốn đang chăm chú thì như cảm nhận được ánh mắt của Hoàng Viêm Triệt liền quay sang nhìn ra phía cửa thì liền phát hiện hắn đang dựa vào cửa nhìn chằm chằm mình.

Hứa Giai Y quay sang nói với người bên cạnh một tiếng, rồi cất bước chân đến gần hắn:

"Sao vậy?! Vấn đề trong hợp đồng hai người đã giải quyết xong rồi sao?!"

Hoàng Viêm Triệt lắc đầu, khuôn mặt đầy đáng thương nói:

"Tiểu Y Y à... Tên đó không thích cùng anh nói chuyện, tên Kỳ Minh đó hắn ta tại sao có thể nở lòng mà ghét bỏ con người đẹp trai như anh chứ?! Anh thật sự quá đau lòng mà!"

Nghe hắn ta nói thế khiên đầu cô không khỏi hiện ba vạch đen. Mẹ nó! Hắn nghĩ mình là trẻ con sao? Rõ ràng là thân thể của kẻ ba mươi tuổi lại nghĩ mình ba tuổi?! Còn muốn làm nũng với cô?! Thần kinh đúng là có vấn đề!

Hứa Giai Y không thèm quan tâm đến hắn nữa mà bình tĩnh lướt qua. Đầu óc cô đúng là có bệnh mới cùng hắn ta trò chuyện.

Nhìn bóng dáng đang muốn rời đi kia của Hứa Giai Y, Hoàng Viêm Triệt liền quay lại nói lớn:

======= Truyện Ngôn Tình  hay ======

"Hứa Giai Y anh chính thức theo đuổi em... Em nên chuẩn bị sẵn tâm lý đi!"

Thân thể Hứa Giai Y bỗng chốc cứng đờ, quay lưng lại nhìn hắn:

"Không được! Tôi không cho phép!"

"Em đồng ý hay không là việc của em... Anh theo đuổi hay không là quyền của anh, em cho phép cái gì chứ hả?"

"Tôi nói không được!" Cô như bị cái gì kích thích mà hét lớn khiến tất cả nhân viên vốn đang làm việc cực kì tập trung cũng không nhịn được mà quay sang nhìn bọn họ.

Hoàng Viêm Triệt có chút sửng sờ khi thấy cô phản ứng mạnh như vậy... Mà Hứa Giai Y cũng như nhận thấy chính mình phản ứng quá mạnh liền không nói gì mà bỏ đi.

Nhìn thấy bóng dáng cô dần khuất khỏi cửa thang máy khiến hắn dần bình thần lại. Chỉ là... Cửa thang máy cũng đã đóng lại. Hoàng Viêm Triệt có chút nóng vội mà chạy xuống lâu theo lối thang bộ thoát hiểm. Không hiểu tại sao, hắn có cảm giác cô ấy có vấn đề..

Hắn không muốn để cô một mình! Sợ rằng bi kịch của năm ấy sẽ một lần nữa lặp lại.

Khi xuống tầng 1, Hoàng Viêm Triệt liền nhanh chóng tìm thấy bóng dáng cô ở ngay trên đường. Tâm hắn cuối cùng cũng có chút thả lỏng... Hoàng Viêm Triệt chạy một vài bước đến phía đường cô đang đứng:

"Giai Y!"

Hứa Giai Y vốn đang đi trên lối băng qua đường, nghe thấy có người gọi mình liền quay lại nhìn mà không hề để ý đèn giao đã chuyển sang màu xanh.

Hoàng Viêm Triệt nhìn thấy chiếc xe tải đột nhiên mất lái đang hướng về phía cô, liền chạy nhanh về phía cô hoảng sợ hét lên: