Bởi vì trong tim chúng ta đều là yêu
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Mô tả : Truyện ngôn tình nữ cường Bởi vì trong tim chúng ta đều là yêu _ Còn người trước mặt thì lại chẳng có chút gì ấm áp ở bên anh ta lại làm cho cô có cảm giác lạnh lẽo, nhưng mà lại có chút gì đó ấm ấm. Vai anh ta rộng lớn mà vuông vắn ngay thẳng, tạo cảm giác rất đáng tin cậy. Khuôn mặt ít biểu cảm nhưng rất thuận mắt, tất cả tạo nên một vẻ u sầu quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành.
Chương 07: Hôn Môi
“Tinh” khi Thảo Vi vừa mới quyết định sáng mai sẽ nhắn tin cho anh ta từ chối thẳng thắn thì một bóng đen lướt qua chạm vào má cô. Sau đó lại như một cơn gió trở lại trong thang máy để lại một câu không đầu không cuối: “Người yêu nhau đều như vậy phải không? Lần sau tôi sẽ nhớ rõ.”
Sau đó cánh cửa thang máy một lần nữa đóng chặt, trạng thái của Thảo Vi vẫn là đơ toàn tập. Hai má không tự giác mà đỏ ửng.
Cảm giác ươn ướt vẫn còn đọng lại trên má. Dường như cô vẫn không thể chấp nhận nổi chuyện này.
Anh ta hôn cô!
Trái với trạng thái bất ngờ bên ngoài của Thảo Vi, ở trong thang máy Phương Nam lại có chút hưng phấn. Hai tai đỏ ửng, tự lẩm bẩm: “Thì ra hôn má chính là như vậy, cũng không đến nỗi nào nhỉ." Sau đó lại tự mình cười trộm có vẻ đắc ý.
Đột nhiên trong đầu anh ta lại xuất hiện một câu hỏi.
Hôn môi thế nào nhỉ?
Lần sau thử có được không?
======= Truyện Ngôn Tình hay ======Hãy cùng tôi tìm hiểu xem, Truyện Ngôn Tình có những lợi ích gì mà từ trẻ em, học sinh, sinh viên, các bạn trẻ, những người trưởng thành, cho đến các bác lớn tuổi vẫn đọc Truyện Ngôn Tình . và được khuyến khích đọc Truyện Ngôn Tình như vậy nhé.Đọc truyện cùng HaHa Truyện
“Tình đầu có người trọn vẹn có người dở dang, nhưng mà đó lại là đoạn tình cảm mà mỗi người đều không thể quên.”
Thành phố H vào sáng sớm sẽ là lúc mà bầu không khí trong lành nhất. Đó là khi mà cả thành phố còn chìm trong giấc ngủ, cũng là khi mà những con người không quen nổi sự vội vàng thức giấc.
Năm giờ ba mươi sáng, Phương Nam một mình chạy bộ quanh khu nhà của mình. Không gian ở đây là một trong số ít những nơi có bầu không khí trong lành nhất của thành phố. Cả khu đô thị mới xây này đều được thiết kế mang phong cách Châu Âu cổ kính. Cảm giác giống như lạc vào thế giới cổ tích.
Những người ở khu này đều là người có tiền nhưng lại thiếu đi sự thân thiện, từng người từng người chạy qua Phương Nam nhưng mà chẳng chào nhau lấy một câu.
Dừng chân trước cửa tiệm hoa, Phương Nam nhìn chăm chú những bông cúc dại màu trắng, nó nhỏ bé mong manh mà lại mạnh mẽ kiên cường.
Thật giống mẹ anh, mà cũng giống cô gái ấy.
“ Lấy cho tôi bó hoa này.”
Nhìn từng cánh hoa bé nhỏ li ti nhưng tinh tế lạ thường, Phương Nam bỗng nhớ lại lần đầu tiên nhìn trông thấy Thảo Vi.
Hôm ấy anh như thường lệ lái xe tới công ty, khi chờ đèn đỏ không hiểu sao lại nhìn thấy cảnh một đôi trai gái lướt qua một người con gái, khuôn mặt cô gái lúc ấy thế nào anh không thể nhớ nổi nhưng mà nỗi đau, sự thất vọng anh lại có thể cảm nhận sâu sắc.
Khuôn mặt không tin cùng cam chịu, cô gái lững thức bước đến bức tường gần đấy ngồi thụt vào một góc, nhưng mà một giọt nước mắt cũng không hề rơi.
Đèn xanh đã đổ mà anh lại không muốn chuyển động xe, mãi cho đến khi có người bấm còi thúc giục.
Cả ngày hôm ấy hình bóng cô gái vẫn luôn quẩn quanh trong đầu anh, có khi là hình ảnh cô gái có khi lại là gương mặt mẹ đẫm nước mắt mà nhìn anh. Dù là gì đi nữa cũng làm tim anh thắt lại.
Mãi đến hai tháng sau anh mới biết tên cô, Thảo Vi vừa mong manh vừa mạnh mẽ.
Ngày đó anh đến bàn bạc hợp đồng quảng cáo với Nam Á thì tình cờ trông thấy hồ sơ của cô nên dò hỏi: “Cô gái này là ai ạ!”
Anh Phong trưởng phòng thiết kế có chút bất ngờ trả lời: “Ai à là Thảo Vi nhân viên của anh, khá tài giỏi đấy có muốn làm quen không.”
“Cô ấy chia tay bạn trai rồi ạ.”
Tuấn Phong mặt còn đang tươi cười khoe đệ tử ưng ý, nghe vậy mà mặt đơ luôn: “Sao cậu biết, không phải để ý cô ấy chứ.”
“Vâng.
Phương Nam tự cười chính mình khi ấy không hiểu sao lúc ấy anh lại trả lời như vậy còn có chút ngoài ý muốn mà nhờ Tuấn Phong giới thiệu cô ấy cho mình.
Thế nên sau đó mới có buổi gặp mặt ở thành phố T, bởi vì hối hận về lời đã nói nên anh đã cố ý tránh mặt cô, nhưng không hiểu sao, là vô tình hay hữu ý hai người lại cứ chạm mặt.
Từng lần từng lần chỉ như người dưng.
Nhưng mà sau đó cô ấy lại làm anh thực sự ngạc nhiên về ý tưởng của mình. Nó hoàn toàn chính là điều mà anh muốn biểu đạt khi thiết kế khu nghỉ dưỡng.
Lúc ấy trong đầu anh chợt nghĩ đến một câu.
Chính là tâm ý tương thông, vậy nên anh đã không e ngại mà gửi một lời cầu hôn có chút sỗ sàng, thật may cô không từ chối.
Nghĩ lại chuyện đó miệng anh không tự giác mà mỉm cười.
Đặt bút lên trên tấm thiệp rất lâu mà cũng không thể nghĩ ra một câu mà người bạn trai cần ghi, cuối cùng anh cũng chỉ có thể vẽ một hình trái tim rất nhỏ trong đó.
======= tiểu thuyết Ngôn Tình ====== Thời gian để đọc hết một cuốn Truyện Ngôn Tình này chắc chắn sẽ ít hơn rất nhiều so với thời gian để sống và trải nghiệm thực tế giống như nhân vật trong Truyện Ngôn Tình .Đọc truyện cùng HaHa Truyện
“Cô gửi đến địa chỉ này giúp tôi.” Phương Nam vừa gài chiếc bút vào chiếc ví da cũ vừa mà nói.
Cô nhân viên nhìn tấm thiệp cảm thấy không đúng lắm nhưng vẫn tươi cười trả lời vâng.
Tám giờ sáng phòng ý tưởng công ty Nam Á bỗng trở nên náo động hơn bao giờ. Sau khi hai người chuyển phát rời đi, đám nhân viên nữ liền xán lại tám chuyện.
“ Này sao lại hai bó?”
“ Của ai đây.”
“ Không ghi tên.”
“ Sướng nhất chị nhé!”
“ Em cũng muốn được như chị.”
“…”
Thảo Vi tiếp nhận bó hoa không tên, đó là một bó cúc dại màu vàng nhỏ nhắn, đơn giản. Bên trong có một tấm thiệp không đề tên chỉ có một hình trái tim nhỏ xíu ở góc cuối nếu không để ý kỹ chắc hẳn không nhận ra.
Không tự giác được Thảo Vi đưa tay chạm vào hình trái tim nhỏ bé ấy, cô dường như cũng đoán được là ai gửi.
Những lời từ chối đã chuẩn bị từ tối qua không hiểu sao cô lại không còn muốn nói nữa.
Cô cũng cảm nhận được chút gì đó yêu thương ở đây.
Có lẽ nó cũng không khó như cô nghĩ.
“Chỉ là một bó cúc dại thôi sao, chẳng biết có phải chửi chị không đấy, cỏ dại ạ.” Thu Hằng từ sau vụ cãi nhau lần trước, liền không còn giữ hình tượng hiền lành nữa mà mọi lúc mọi nơi nói xỏ cô.
Thảo Vi nghe mãi cũng thấy rất nhàm chỉ tặng cho cô ta một cái nhìn khinh bỉ, rồi ôm lấy bình hoa cúc dại đem về chỗ ngồi của mình.
Thu Hằng rất tức giận nhưng đến giờ làm việc cô ta cũng đành ấm ức mà quay về chỗ ngồi.
Coi như cũng biết nặng biết nhẹ. Thảo Vi nhìn cô ta khen ngợi. Sau đó liền lấy điện thoại mà nhắn tin cám ơn Phương Nam.
Ở một văn phòng cách đó không xa, một anh chàng nhân viên trẻ tuổi đang bị sếp mắng đến tái mặt, thì điện thoại trong túi lại vang lên một tiếng tinh.
Trong bầu không khí gần như tĩnh lặng tiếng chuông tin nhắn ấy lại vang vọng đến lạ thường.