Bởi vì trong tim chúng ta đều là yêu

Bởi vì trong tim chúng ta đều là yêu

Mô Tả:

Mô tả : Truyện ngôn tình nữ cường Bởi vì trong tim chúng ta đều là yêu _ Còn người trước mặt thì lại chẳng có chút gì ấm áp ở bên anh ta lại làm cho cô có cảm giác lạnh lẽo, nhưng mà lại có chút gì đó ấm ấm. Vai anh ta rộng lớn mà vuông vắn ngay thẳng, tạo cảm giác rất đáng tin cậy. Khuôn mặt ít biểu cảm nhưng rất thuận mắt, tất cả tạo nên một vẻ u sầu quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành.

Chương 19: Em từ chối anh ?

        Ông Tân nghe vậy lại càng thêm khó chịu, nếu là vậy sao giờ lại trở thành bạn gái của Phương Nam đúng là loại con gái hám tiền, ông sẽ không để cô ta bước chân vào cái nhà này.

     Bình tĩnh lại đôi chút ông khuyên nhủ Mike: “ Nếu yêu con sao cô ta lại trở thành người yêu của thằng Nam, chắc chắn cô ta cũng chỉ là loại con gái hám tiền.

Con suy nghĩ lại đi Anna tốt hơn cô ta nhiều.”  Anna vừa xinh xắn giỏi giang điều quan trọng nhất là gia đình tương xứng với nhà ông.

     Nhắc đến Anna lại càng làm Mike khó chịu thêm, nếu không phải cô ta nói gì thì làm sao Thảo Vi lại tránh mặt anh chứ.

     “Cô ta không xứng, dù thế nào đi nữa ngoài Thảo Vi con sẽ không người khác, thế nên bố cứ chuẩn bị đi.” Nói xong Mike cũng cầm lấy áo khoác mà bỏ đi. Anh không muốn cãi nhau với bố.

     Ông Tân nhìn theo bóng dáng con trai không biết nên làm sao, ông biết tính nó nếu đã thích thì nhất định sẽ dành cho bằng được. Thôi thì cứ để tùy nó đi cái gia tài này dù nuôi cả đám đàn bà hám tiền cũng không hết được. Như vậy cứ để tùy nó thôi ông cũng không muốn quan hệ cha con trở nên xấu hơn.

     Khi Thảo Vi tỉnh lại đã không thấy Phương Nam ở cạnh. Nếu không thấy đồ đạc của anh ở bên cạnh cô thực sự đã nghĩ tất cả chỉ là mơ.

     Vén rèm lên cô bước ra khu vườn nhỏ bên ngoài, đây là nơi mà trước kia cô đã từng nhìn thấy anh. Nghĩ lại hai người cũng thật có duyên.

     Chẳng biết từ khi nào một bàn tay đã từ phía sau ôm lấy Thảo Vi. Ngửi thấy mùi hương quen thuộc cô cũng yên tâm mà nằm yên trong vòng tay ấy.

     Phương Nam đặt lên đỉnh đầu cô một nụ hôn nhẹ sau đó tựa cằm mình lên đó, bao bọc lấy cô.

     Cả hai lại chìm trong sự yên lặng ngọt ngào. Bên ngoài hàng trăm hàng nghìn ngôi sao cũng đang hòa quyện vào sự ngọt ngào của cả hai.

     Rất lâu rất lâu sau đó cả hai lại đồng thời lên tiếng.

     “Khi ấy em rất giận…”

======= tiểu thuyết Ngôn Tình ====== Truyện Ngôn Tình  chính là nguồn tri thức vô tận về mọi lĩnh vực trong cuộc sống của những người đi trước viết ra kể lại và truyền đạt cho chúng ta.Đọc truyện cùng HaHa Truyện

     “Anh xin lỗi lúc đó chỉ là nhất thời….”

     Cuối cùng thì chỉ có thể nhìn nhau mà cười lớn, Sau đó Thảo Vi lại nói tiếp: “Em không biết phải đối mặt với chuyện đó thế nào, cũng rất sợ hãi.”

     Ôm chặt cô thêm một chút Phương Nam thì thầm: “Anh cũng sợ.” Sợ cô bị Mike cướp đi. Thế nên anh mới chẳng suy nghĩ gì mà làm cho cô bị tổn thương.

     Thảo Vi xoay người lại ôm chặt lấy anh: “Em sẽ ở bên anh.” Có rất nhiều việc sau khi suy nghĩ kỹ lại cô bỗng phát hiện bản thân cũng có thể hiểu được cảm giác của anh.

     Yêu cùng yêu, đau cùng đau.

        Sau cơn mưa mới có cầu vồng , tình yêu chỉ có vượt qua giông bão mới càng thêm bền chặt.

        “Anh nhìn kìa con mắt của em đúng là chuẩn mà , thật là tiếc quá đi lúc trước mà em cố gắng thêm tý nữa là người ở đó đã là em rồi.” Ngọc Lan vừa nhìn Phương Nam bóc tôm cho Thảo Vi vừa không ngừng véo mạnh vào eo bạn trai.

       Cậu bạn trai bên cạnh thì chẳng thể làm gì hơn là phối hợp với cá tính tình trẻ con đó của cô. Ai bảo anh đi yêu một đứa trẻ.

        Sau một lúc cô lại than thở: “Tất cả lại tại anh đấy nếu anh không dụ dỗ em.”

        Trần Tú lần này thì thật sự trợn mắt lên nhìn Ngọc Lan, sao lại có người nói dối không chớp mắt chứ lúc trước rõ ràng có người chạy theo anh bắt anh chịu trách nhiệm vì lừa gạt mà. Giờ ở đó mà nói anh.

        Thảo Vi nhìn bọn họ mà phì cười sao hai người họ ở với nhau lại đáng yêu đến vậy chứ.

         “Chị Vi chị chia sẻ cho em chút bí quyết đi sao chị lại có thể theo đuổi được tảng đá nghìn năm này vậy.” Ngọc Lan chẳng biết khi nào đã ngồi cạnh cô mà hỏi, đôi mắt thể hiện sự tò mò.

     “À.” Nhìn sang Phương Nam thấy anh đang chăm chú gọt táo có vẻ không để tâm lắm. Nhưng mà cô lại chẳng biết nói thế nào nữa: “Lúc mới đầu chị cũng có từ chối sau đó anh ấy nhắn tin bảo chị không nên trả lời vội vàng như thế, rồi ngày nào cũng tặng hoa cứ như vậy mà kéo dài đến bây giờ. Tình cảm mà cũng chẳng biết nói thế nào.”

     Sau khi cô nói xong thì ba người kia mỗi người lại có một phản ứng khác nhau, vô cùng khoa trương.

     Trần Tú thì méo mặt làm người tốt đúng là khó quá mà, tháng này không biết có bị trừ lương không nữa.

     Bên cạnh cậu ta Ngọc Lan lại lấy làm đắc ý. Có gian tình đây mà, Phương Nam luôn không thích ép buộc người khác làm sao lại theo đuổi người đã từ chối mình chứ.

     “Em từ chối anh ?” Phương Nam ở một bên khuôn mặt có chút khó coi hỏi Thảo Vi.

     “Khi đó em không thể gọi điện cho nên chỉ có thể nhắn tin,sau…..ơ!” Khi mà Thảo Vi chưa kịp nói xong Phương Nam đã bỏ đi mất.

     Sau đó Trần Tú mới ở một bên tiến lại nói nhỏ: “Tin nhắn đấy là em nhắn anh Nam không thích dây dưa với mấy người từ chối anh ấy đâu.”

     Thảo Vi nhìn bóng dáng bên ngoài cửa kính, vậy là giận rồi sao.

     Phải đến sáng ngày thứ năm Thảo Vi mới trở lại thành phố H, khi cô đến văn phòng thì không khí có chút lạ lẫm ai nấy đều rất quái lạ. chẳng một ai để tâm đến cô cả.

     “Thảo Vi vào phòng tôi nói chuyện.” Tuấn Phong từ trong phòng bước ra nói, giọng nói có vẻ không được vui cho lắm.

     Khi cô vừa đặt chân vào phòng anh thì một tập tài liệu bay thẳng về phía cô: “Về làm lại cho tôi.” Tuấn Phong quát.

     Đây có được coi là đen tiền đỏ tình không đây.

     Ngồi xuống bàn làm việc chuẩn bị mọi thứ để sửa chữa bản thiết kế nhưng mà bên trong lại chỉ có đúng một tờ giấy thông báo thăng chức. Là sao đây?

     Khi cô ngẩng đầu lên thì tất cả mọi người đã xúm lại chúc mừng, cái người khi nãy còn quát mắng cô trên tay lại đang cầm một bó hoa lớn miệng cười ha ha.

     “Sau này phải cố gắng hơn nữa đấy.”

     “Vâng .”

======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======  Thời gian để đọc hết một cuốn Truyện Ngôn Tình  này chắc chắn sẽ ít hơn rất nhiều so với thời gian để sống và trải nghiệm thực tế giống như nhân vật trong Truyện Ngôn Tình .Đọc truyện cùng HaHa Truyện

     “Tối nay phó phòng mời mọi người chuẩn bị đi nghỉ sớm.” Tuấn Phong vừa nói xong thì ai nấy cũng cực kỳ vui vẻ.

       Mọi người đều có vẻ rất phấn khích.

         Sau khi tất cả trở về chỗ Thảo Vi mới lấy từ trong túi ra hơn chục tấm thiệp đây là những tấm thiệp mà mấy ngày qua cô không nhận được .

     Đặt từng tấm chồng lên nhau cuối cùng cô cũng đã hiểu được lời anh muốn nói với cô.

     Xuất thời gian qua cô chỉ có thể nhận được hai chữ I và U cuối cùng anh cũng đã đưa cho cô phần ở giữa của hai chữ đó rồi.

     Mike nghe tin Thảo Vi đã đi làm liền cấp tốc đến công ty. “Em đã đi đâu mấy ngày qua, có biết anh lo lắm hả.”

     Mike gần như gào lên với cô mấy ngày không liên lạc được với cô anh gần như đã điên lên. Anh đã chạy khắp nơi để tìm cô, ngay cả quê của cô anh cũng đã ghé qua nhưng đều không thể tìm thấy.

     “Tôi đến chỗ anh Nam.” Thảo Vi lạnh nhạt trả lời, anh ta đâu có quyền tra hỏi cô.

     Mike nắm chặt tay lại là đứa con hoang đó.

     “Em trở lại thì tốt rồi ngày mai bố nói muốn em qua gặp mặt.” Cố tỏ ra thật bình tĩnh anh nói, tuy bố anh không nói gì nhưng anh cũng mặc kế trước mắt cứ làm như vậy đã.

     “Cậu về nói với bác tôi sẽ đến, từ giờ cậu nên gọi tôi một tiếng chị, như vậy mới đúng lẽ.” Thảo Vi cười tươi nói, cô cũng cần kéo khoảng cách với anh ta một chút, người Phương Nam không thích cô không nên quá thân thiết.

     Thảo Vi đứng bên đường có chút không tin nhìn Phương Nam ở bên kia đường đang vẫy tay cười với cô.