Bởi vì trong tim chúng ta đều là yêu
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Mô tả : Truyện ngôn tình nữ cường Bởi vì trong tim chúng ta đều là yêu _ Còn người trước mặt thì lại chẳng có chút gì ấm áp ở bên anh ta lại làm cho cô có cảm giác lạnh lẽo, nhưng mà lại có chút gì đó ấm ấm. Vai anh ta rộng lớn mà vuông vắn ngay thẳng, tạo cảm giác rất đáng tin cậy. Khuôn mặt ít biểu cảm nhưng rất thuận mắt, tất cả tạo nên một vẻ u sầu quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành.
Chương 20: hối hận là
Chuyện này sao có thể không phải anh không được về thành phố H sao.
Dòng xe thưa dần đi Phương Nam cũng từ bên đường đi sang gõ đầu cô: “Đồ ngốc.”
Đến lúc ấy cô mới hoàn hồn ôm lấy cánh tay anh hỏi: “Sao anh lại ở đây.”
“Tất nhiên là để mừng anh trở thành ông xã tương lai của phó phòng rồi.” Phương Nam nhéo mặt cô cười nói.
Còn Thảo Vi cười ngọt ngào dựa vào tay anh: “Thế ông xã phó phòng muốn ăn gì nào?” Sau đó kéo tay anh tiến vào bên trong.
Nhưng mà tiếng cười đùa ròn rã của họ lại không hề tan biến, Mike ở trong một chiếc ô tô ở gần đấy đập mạnh vào vô lăng.
Lại là đứa con hoang đó.
Hít một hơi thật sâu anh mang lôi điện thoại gọi cho một người: “làm như những gì anh đã nói đi.”
“Chuyện đó cậu không cần lo cho dù có phá nát nó tôi cũng muốn hắn phải chết.”
“Mọi người nghe biết gì chưa khu nghỉ dưỡng MH vừa xảy ra ngộ độc đấy khách hàng kiện rất dữ.”
“Liệu có ảnh hưởng đến bên mình không nhỉ vừa làm quảng cáo cho họ mà.”
“…..”
======= tiểu thuyết Ngôn Tình ====== Truyện Ngôn Tình chính là nguồn tri thức vô tận về mọi lĩnh vực trong cuộc sống của những người đi trước viết ra kể lại và truyền đạt cho chúng ta.Đọc truyện cùng HaHa Truyện
Không nghe mấy lời dư thừa ấy Thảo Vi đi ra ngoài hàng lang cô muốn gọi cho Phương Nam mà điện thoại lại không nhận không biết bên kia có sao không đây.
Một lát sau mới thấy anh gọi lại: “Anh nghe đây.” Giọng anh khá bình tĩnh.
“Bên đó thế nào ạ?” Cô nhỏ giọng hỏi công cũng không muốn gây cho anh áp lực.
“Anh không sao em không cần phải lo đâu, anh đã tìm được biện pháp rồi.” Anh nhẹ nhà mà trấn an cô. Sau đó thì lại căn dặn: “Sắp tới chắc anh sẽ rất bận rộn không thể liên lạc với em. Em không cần suy nghĩ, hiểu không.”
Một tuần rồi hai tuần trôi qua vụ việc ấy vẫn không hề lắng xuống, mà lại càng có xu hướng mở rộng hơn.
Phương Nam vẫn chưa liên lạc cho cô. Dù đã hứa sẽ không suy nghĩ lung tung nhưng mà cô vẫn không thể bình tĩnh được. cô rất muốn qua bên anh để xem có thể giúp ích gì không nhưng mà lại chẳng thể thoát ra khỏi công việc hiện tại.
Mike dường như là cố tình làm khó cô, chỉ là một quảng cáo nhỏ mà anh ta cả tuần vẫn chẳng thể quay xong.
“Đi thành phố T đi.” Tuấn Phong từ phía sau vỗ vai cô nói.
Có được hậu thuẫn của Tuấn Phong cô bỏ tất cả mà bắt xe đến thành phố T nhưng mà khi cô còn chưa kịp bắt xe đã nhận được điện thoại của Phương Nam là anh đang ở thành phố T.
Biết được địa chỉ cô nhanh chóng bắt xe đến đó. Đó là đài truyền hình nổi tiếng cả nước, trước cổng Trần Tú đã chờ sẵn cô để đưa vào.
Cô được anh dẫn vào một trường quay khá lớn, bên trong mọi người còn đang ghi hình. Mà Phương Nam thì đang ngồi trên đó trò chuyện với hai người, một là MC có tiếng của đài còn người kia thì có gương mặt rất quen mắt.
“Chúng tôi đã tiến hành điều tra và nhận thấy khu nghỉ dưỡng MH là một nơi rất tuyệt vời thức ăn đều đạt chất lượng rất cao, hương vị lại rất truyền thống.”
Sau khi cô gái nói xong Thảo Vi mới giật mình nhận ra.
Là Tường Vi cô ấy thay đổi nhiều quá nữ tính hơn đằm thắm hơn.
Cuộc phỏng vấn nhanh chóng kết thúc, Phương Nam dắt tay Tường Vi tiến lại gần phía cô.
Giây phút ấy cô đã chờ thật lâu gần mười năm rồi họ mất liên lạc cuối cùng lại có thể gặp nhau.
Hai người lại chỉ có thể hàn huyên hai tiếng đồng hồ sau đó Tường Vi lại phải ra nước ngoài. Giờ cô ấy đã trở thành đại diện cho du lịch châu Á nên công việc rất bề bộn. Cô ấy đã hứa với cô sẽ giữ liên lạc còn nói sắp tới cô ấy và Cát vũ làm đám cưới sẽ mời cô làm phù dâu.
Cảm giác lúc này của cô thật tuyệt thì ra bạn bè rất lâu không gặp vẫn có nhiều chuyện để nói đến vậy.
“Vui không?” Phương Nam nghiêng đầu hỏi cô.
Thảo Vi trong lòng cảm thấy thật mãn nguyện: “Có ạ! Mà sao anh biết bọn em là bạn.”
Phương Nam nhẹ điểm một nụ hôn lên môi cô rồi mới nói: “Mọi chuyện em nói anh đều nhớ.”
Sau đó cả hai đều nhìn nhau cười hạnh phúc.
Bởi vì không chỉ những lời cô nói anh đều nhớ mà mọi chuyện về anh co cũng đều không quên.
“Oẹo…Oẹo...” Thảo Vi lao vào nhà vệ sinh mà nôn thốc nôn tháo cảm giác ruột gan đều muốn ói ra hết.
Ông Tân và Mike thấy vậy liền chạy vào, Mike lo lắng đỡ cô ngồi dậy giúp cô vuốt lưng.
Ông Tân ở bên ngoài nhìn cảnh này có chút biến sắc chẳng lẽ.
“Gọi bác sỹ đi.” Ông hét lên với mấy người làm trong nhà.
Cầu mong điều ông nghĩ không phải là thật. Nếu không với quan hệ của bọn trẻ thì làm sao mà giải quyết đây.
Cách đó không xa Anna vị khách không mời mà đến đã quan sát tất cả, cô ta cau mày lẩm bẩm: “Không phải cô ta không thể sao.”
Nắm chặt bàn tay Anna thể hiện rõ sự không cam lòng.
======= tiểu thuyết Ngôn Tình ====== Thời gian để đọc hết một cuốn Truyện Ngôn Tình này chắc chắn sẽ ít hơn rất nhiều so với thời gian để sống và trải nghiệm thực tế giống như nhân vật trong Truyện Ngôn Tình .Đọc truyện cùng HaHa Truyện
Bên ngoài một chàng trai dáng vẻ thư sinh mang theo chiếc cặp bước vào, đôi mắt đằng sau cặp kính cận thể hiện rõ sự mệt mỏi.
"Cậu Quân đến rồi sao ông chủ đang đợi ở trong." bà giúp việc gấp gáp chào hỏi bên trong ông chủ và cậu chủ có vẻ rất suốt ruột.
Hoàng Quân tháo mắt kính ra cúi đầu đi vào.
Ở một con đường cách đó không xa Phương Nam cũng lao nhanh đến hướng này. Sáng này anh có nhận được tin nhắn của Thảo Vi đã cảm thấy có việc không hay nên liền cấp tốc trở về.
Mong là không có chuyện gì xảy ra.
“Nếu quá khứ của em chẳng có vết nhơ còn hiện tại của anh không có vướng bận thì chắc có lẽ tương lai chúng ta có thể bước chung đường.”
Năm đó hơn hai mươi đối với Thảo Vi chuyện không thể có con chỉ làm cô sợ hãi, cùng tự ti, nhưng hai tám tuổi đó lại là một suy nghĩ khác. Là hối hận là thất vọng, vì tuổi trẻ mà đánh mất quá nhiều.
“Do cô ấy ăn phải đồ ăn không hợp vệ sinh thôi.” Hoàng Quân nói ra nguyên nhân cô bị nôn oẹo, nếu anh đoán không nhầm cô lại ăn đồ ăn ở mấy quán ven hồ. Nơi đó thức ăn rất không được sạch sẽ không cẩn thận còn có thể gây ngộ độc.
Thật không ngờ cuối cùng hai người lại gặp nhau trong hoàn cảnh thế này.
Nhìn dáng vẻ quan tâm mà Vũ Lâm dành cho cô, chắc hẳn hai người đã quay lại.
Trong lòng tuy có chút khó chịu nhưng mà anh cũng thực sự mong cô sẽ hạnh phúc.
“Cậu có chắc không, có khi nào con bé có..không.” Ông Tân bỏ dở câu nói nhưng mọi người đều có thể hiểu rõ.