Bởi vì trong tim chúng ta đều là yêu
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Mô tả : Truyện ngôn tình nữ cường Bởi vì trong tim chúng ta đều là yêu _ Còn người trước mặt thì lại chẳng có chút gì ấm áp ở bên anh ta lại làm cho cô có cảm giác lạnh lẽo, nhưng mà lại có chút gì đó ấm ấm. Vai anh ta rộng lớn mà vuông vắn ngay thẳng, tạo cảm giác rất đáng tin cậy. Khuôn mặt ít biểu cảm nhưng rất thuận mắt, tất cả tạo nên một vẻ u sầu quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành.
Chương 06: Tại sao?
Chỉ cần nghĩ đến ngày mai phải cưới một người khác là anh lại cảm thấy trái tim mình đau nhói.
Thế nên anh chỉ cần một chút một chút tình yêu mà thôi.
Thảo Vi nhìn anh, chẳng thể nói nên lời. Họ đã từng ở bên nhau sáu năm cùng trải qua đã bao nhiêu chuyện, cũng đã tính đến cả ngày đám cưới nhưng mà thực sự cô vẫn không thể yêu anh.
Xuất sáu năm bên nhau cô luôn cố gắng diễn tốt vai bạn gái của anh, nhắc nhở bản thân phải yêu anh, yêu anh, nhưng mà bản thân cô lại không làm được.
Khi anh nói lời chia tay, tuy có chút hụt hẫng nhưng trái tim cô không hề cảm thấy đau đớn, cô cảm thấy bản thân như được giải thoát.
Thế nên cô chỉ có thể cho anh một câu xin lỗi: “ Em xin lỗi, em xin lỗi…..”
Sáu năm rồi chẳng lẽ một chút yêu thương cũng không có sao. Hoàng Quân buông thõng hai tay như không thể tin nổi.
Anh từng bước từng bước lùi lại phía sau, ánh mắt trở nên vô hồn.
Thảo Vi đưa tay định an ủi anh nhưng mà còn chưa kịp chạm vào anh đã một lần nữa bị anh đẩy vào bức tường đá phía sau.
Giây kế tiếp anh giống như một con thú lao vào cô, hôn cô một cách dồn dập.
“Tại sao? Tại sao không yêu anh”
======= Truyện Ngôn Tình hay ====== đọc Truyện Ngôn Tình . có lợi ích vô cùng to lớn mà mỗi chúng ta có thể chưa biết hết về nó. Đọc truyện cùng HaHa Truyện
“Anh vì em mà đi đến con đường này, anh đau khổ lắm em có biết không?”
“Tại sao không thể thương hại anh một chút mà níu giữ anh”
“Chỉ cần em bỏ ra một chút tình cảm mà em đã dành cho cậu ta thì anh cũng không đến nước này.”
“Em có thể vì cậu ta mà đi bộ mười hai cây số để đến sân bay để cầu xin cậu ta ở lại mà tại sao không thể nói một câu thôi với anh”
“Anh hận em, anh hận em lắm em có biết không hả” “Đến tận bây giờ em vẫn yêu cậu ta bức tranh đó em vẫn không nỡ vứt đi.”
“Nhưng mà cậu ta yêu em sao, chỉ có anh chỉ có anh mới như đồ ngốc yêu em đến điên dại.” Hoàng Quân vừa nói vừa như một con thú vừa hôn vừa cắn Thảo Vi, mặc cho cô có đẩy anh ra cỡ nào cũng không được.
Thảo Vi cảm thấy toàn thân như bất lực, trái tim thì đau đớn. Nước mắt cứ thế lăn dài trên mặt. Cô có thể chống đối với cả thế giới nhưng mà với anh cô lại không thể làm gì
Bởi vì cô vẫn luôn cảm thấy nợ anh! Nợ anh tình yêu và thanh xuân.
“Bụp” Hoàng Quân đột nhiên bị kéo ra, sau đó một cú đấm thẳng vào mặt khiến anh ngã nhào ra trước. Rất nhanh Thảo Vi rơi vào một vòng tay xa lạ. Sau khi đỡ cô ổn định đứng dậy,người đó liền mặc cho cô chiếc áo khoác của mình.
Hoàng Quân có chút choáng váng chưa hiểu chuyện gì vừa ngẩng lên liền bị dáng vẻ cao lớn thần bí của người phía trước làm giật mình.
Phương Nam cúi đầu nhìn người đàn ông đã từng thấy qua một lần nhẹ nhàng nói: “Đáng sợ nhất không phải là không yêu mà là yêu không đủ sâu đậm, bởi vì không đủ sâu đậm nên không thể bao dung và cảm thông cho đối phương, bởi vì không đủ sâu đậm nên khi chia ly mới có thể đổ mọi lỗi lầm cho đối phương.”
“Đó không phải tình yêu mà chỉ là sự ích kỷ.”
Nói xong Phương Nam liền ôm Thảo Vi rời đi chỉ để lại mình Hoàng Quân vẫn ngồi đó nhưng người mất hồn.
“Anh ấy trước đây không phải người như thế!” Thảo Vi đau lòng nói ra lời biện hộ cho Hoàng Quân. Trước đây Hoàng Quân không phải như thế này.
Ngày đó anh ấy từng một chàng trai dân tộc đầy nghị lực. Trước khi họ họ gặp mặt trong bệnh viện đã vô số lần cô nghe các bạn bè trong trường khen anh.
Anh sinh ra trong một gia đình không mấy giàu sang, thế nên lên đại học anh phải cố gắng làm thêm để duy trì việc học, từng việc anh làm đều khiến cô cảm thấy rất khâm phục.
Thế nên cô đã rất vui khi hai người trở thành bạn thân. Sau khi Tường Vi vào Nam để theo đuổi con đường người mẫu hai người dường như đã mất liên lạc với nhau. Khi đó cô và Vũ Lâm lại không có cùng nhiều sở thích nên đôi khi khiến họ nảy sinh cãi vã.
Thế nên khi có Hoàng Quân làm bạn cô lại cảm thấy đặc biệt vui vẻ.
Cùng với sáu năm bên nhau cô chưa từng nghĩ một ngày anh sẽ thay đổi đến vậy.
“Con người ai rồi cũng sẽ thay đổi, có người tốt lên có kẻ xấu đi đó đều là lựa chọn của chính họ, không thể trách ai.” Phương Nam trầm ngâm nói anh cũng cảm thấy bản thân không nên nói nhiều như vậy nhưng không hiểu sao đột nhiên lại muốn nói ra mấy lời này.
“Cảm ơn!” Sau một lúc lâu im lặng suy nghĩ cô mới nói mấy lời này. Cô cảm nhận được trong lời nói của anh ta sự quan tâm an ủi. Điều đó làm cho cô cảm thấy vô cùng ấm áp.
Thì ra con người anh ta lại ấm áp đến vậy!
Sau đó không ai nói với ai câu nào, cả hai ngồi trong xe mỗi người đều chạy theo những suy nghĩ riêng của mình.
Thảo Vi đột nhiên nhớ đến ngày mới ra trường khi ấy chỉ là nhân viên quèn bị phải đi tiếp rượu, lại gặp phải bọn dê xồm, khi ấy dù chạy thoát được nhưng cảm giác sợ hãi vẫn không thể nào quên được. Lúc ấy cô vẫn luôn mong có được một vòng tay ôm cô an ủi như ngày hôm nay.
Hay khi học đại học bị bạn bè chế giễu cô sẽ có người đứng ra nói lỗi đó không phải do cô.
======= tiểu thuyết Ngôn Tình ====== Thời gian để đọc hết một cuốn Truyện Ngôn Tình này chắc chắn sẽ ít hơn rất nhiều so với thời gian để sống và trải nghiệm thực tế giống như nhân vật trong Truyện Ngôn Tình .Đọc truyện cùng HaHa Truyện
Cảm giác ấy thật ấm áp!
“Chúng ta hủy bỏ hiệp định trước kia trước không?” Đang mãi mê theo dòng suy nghĩ của mình, Thảo Vi đột nhiên nghe thấy lời nói của Phương Nam, nó làm cô giật mình.
Hủy bỏ hiệp ước! Ý anh ta là sao?
Là chấm dứt dự định kết hôn hay sao.
Trong lòng có chút tiếc nuối nhưng mà cô cũng hiểu một người con trai khi gặp hoàn cảnh thế này sẽ quyết định ra sao, thế nên cô nói được.
Nhưng mà ngay sau đó Phương Nam lại nói: “Chúng ta ký hiệp ước mới, tôi cho cô tình yêu, cô cho tôi tình yêu thế nào.”
Câu nói ấy khiến Thảo Vi sốc đến đơ người.
Cô vẫn không thể nào hiểu hết ý tứ trong lời nói của anh ta. Nhưng mà tình yêu nói cho là có thể cho sao?
“Anh Nam này, tôi không hiểu ý anh là gì nhưng tôi nghĩ tình yêu không phải nói cho là có thể cho được.” Nếu có thể đem cho thì đến hôm nay Hoàng Quân cũng không oán trách cô như vậy.
Nhưng mà Phương Nam lại như không cần câu trả lời của cô. Anh ta chỉ lẳng lặng lái xe. Vẻ bá đạo này cô chưa từng nhìn thấy ở anh ta.
Đột nhiên cô cảm thấy bản thân chưa bao giờ hiểu rõ anh ta.
Trước kia cô vẫn luôn cho rằng anh ta rất lãnh cảm, điều mà anh ta quan tâm duy nhất chính là công việc mà thôi. Nhưng mà hôm nay cô thực sự đã thấy được hai mặt khác của anh, một mặt dịu dàng ấm áp, một mặt lại rất bá đạo tinh quái.
Rốt cuộc đâu mới là con người thật của anh ta?
Hay tất cả đều chỉ là giả.
Xe chạy một vòng lớn đi qua những con phố xa tấp nập, sau đó mới trở lại chung cư. Khác với mọi lần Phương Nam chỉ dừng xe trước cổng đợi cô đi vào liền lái xe đi, lần này anh ta tiễn cô đến tận cửa nhà.
Đứng trước cửa thang máy, cả hai có chút không tự nhiên. Thảo Vi ngập ngừng muốn nói, cô nghĩ cũng nên có hỏi rõ anh ta, nhưng mà có thế nào cũng không mở miệng nổi.
Cứ như vậy cho đến khi anh ta vào thang máy, cánh cửa từ từ đóng lại cô vẫn không nói nổi một câu.