Bà Xã Của Anh Thật Tham Ăn

Bà Xã Của Anh Thật Tham Ăn

Mô Tả:

Mô tả : truyện ngôn tình nữ cường Bà Xã Của Anh Thật Tham Ăn _ Đông Nhật Dương, giàu có phóng khoáng, trầm ổn kín kẽ, đáng tiếc người đàn ông này trừ tiền nhiều ra thì chỉ là kẻ siêu cuồng công việc. Đàn bà anh không thiếu, nhưng anh lại mắc bệnh ưa sạch sẽ, cho dù có đàn bà dâng tới cửa, anh đến liếc nhìn một cái cũng không có hứng thú, lại càng không có nhu cầu thay ga trải giường.

Chươnh 09: Đương nhiên rồi

"Đương nhiên rồi!" Thủy Y Mễ múc một muỗng canh cá bỏ vào trong miệng, đôi mắt híp lại, "Trời ạ! Không hổ khi nổi danh là “Tống tẩu canh cá”, mùi vị thật khác lạ!”

"Thủy Tiểu Mễ, cậu ăn xong những thứ này sẽ nặng hơn 1 kg đấy." Sở Đan Thanh tức giận nhắc nhở cô, "Mỗi món chỉ nếm một chút thôi là được rồi."

"Không được, tại sao có thể lãng phí tâm sức của đầu bếp dành cho món ăn này được?" Thủy Y Mễ không thèm nghĩ mà lập tức cự tuyệt ngay.

Haizz, cậu cũng biết là phí công cơ đấy. Sở Đan Thanh thở dài trong lòng, cô không giống Thủy Y Mễ trước giờ chỉ biết đến ăn. Nên thực sự cô không thể hiểu được tại sao một cô gái lại có thể ăn nhiều đến “trình độ” như thế. Haizzz, ai bảo Thủy Y Mễ không phải là một cô gái bình thường, vậy nên sao có thể sử dụng suy nghĩ của người thường để nói chuyện đây?

Sở Đan Thanh đang than vãn thì chợt nghe âm thanh từ điện thoại di động truyền đến.

"Mẹ à?” Cô nhận thông điện thoại, nhỏ giọng đáp: "Được, con biết rồi,con sẽ về ngay.”

"Sao thế?" Thủy Y Mễ dừng đũa nhìn về phía cô.

"Tiểu Mễ, mẹ tìm tớ, tớ phải đi trước đây." Sở Đan Thanh nhìn cô áy náy nói : "Cậu ở lại một mình không sao chứ?"

"Ừ, cậu có việc thì cứ đi trước đi." Thủy Y Mễ nhìn cô, khuôn mặt tươi cười, "Tớ thưởng thức xong chỗ thức ăn này sẽ về nhà ngay."

"Vậy tớ đi trước." Sở Đan Thanh cầm túi xách lên, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

"Không được ăn quá nhiều, nếu không buổi tối không thể tiêu hóa nổi đâu." Trước khi đi, cô vẫn không quên dặn dò Thủy Y Mễ không bao giờ biết kìm hãm “phong độ” ăn uống lại.

"Biết rồi, biết rồi." Cô vừa ăn vừa vẫy tay với Sở Đan Thanh.

"Cậu......" Sở Đan Thanh bất đắc dĩ nhìn cô một cái, sau đó đi ra khỏi phòng ăn.

Mà Đông Nhật Dương ở phía đối diện đã nghe hết đoạn đối thoại của các cô, nụ cười trên môi từ lúc nãy đến giờ vẫn chưa hề tắt.

Cô gái nhỏ này không phải là người có sở thích ăn uống bình thường nha, nhìn một bàn đầy thức ăn ở trước mặt cô thế mà mới không được bao lâu đã vơi đi một nửa rồi.

Không chỉ thích ăn mà còn rất kén chọn thức ăn, lần trước ở nhà hàng kia mặc dù cô cũng gọi ra một bàn đầy thức ăn nhưng chỉ ăn một miếng thì không động đến nữa, còn lần này thì khác, từ đầu tới giờ cái miệng nhỏ vẫn hoạt động không ngừng, khẳng định là nhà hàng này hẳn là không tệ, nếu không cô đã không ăn không ngừng như vậy. Nghĩ tới đây, anh chậm rãi đứng dậy, sửa sang lại y phục chuẩn bị tới làm quen cô vợ nhỏ tương lai một chút.

Lúc này Thủy Y Mễ vẫn đang “tập trung chiến đấu rất hăng hái” với số thức ăn ngon trên bàn. Đột cô nhiên cảm giác được trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười rất nhỏ, cô buồn bực ngẩng đầu lên, bất thình lình đối mặt với một đôi mắt đen đang cười……..

Một người đàn ông ưu nhã như một vị hoàng tử đang cười với cô, hơn nữa còn là cười rất dịu dàng. Trong đầu Thủy Y Mễ bỗng chốc trở nên trống rỗng, trước mắt xuất hiện vô số bong bóng màu hồng, trái tim đập mạnh mẽ điên cuồng………

Trời ạ! Cô thật không dám tin…..đưa tay lên véo hai bên má phúng phính một cái thật mạnh.

"Oh, thật là đau!"

Đông Nhật Dương bị cử chỉ ngốc nghếch của cô chọc cười. Đôi lông mày như ngọn núi khẽ lay động, đôi mắt đen cong thành hình trăng non. Thủy Y Mễ quá ngây thơ rồi, nhưng mà quả thật anh cười lên rất đẹp trai!

"Phải ngắm thật kỹ nha!" Cô không nhịn được bật thốt lên.

"Ha ha......" Đông Nhật Dương cuối cùng cũng nhịn không được nữa, cất tiếng cười to.

Cô gái này thú vị như vậy, chắc hẳn cuộc sống hôn nhân sau này sẽ không tẻ nhạt rồi, anh bắt đầu có chút mong đợi…

“Thủy Y Mễ, tỉnh lại đi”. Anh ngồi xuống đối diện cô, cất giọng êm ái gọi.

Đại tiểu thư nhà họ Thủy bị ánh mắt dịu dàng của anh nhìn chăm chú thì cả khuôn mặt đỏ rần, đây chính là chuyện xưa nay mới được gặp nha!

"Làm sao anh biết tên của tôi?" Thật vất vả lắm mới lôi được lý trí quay trở lại đầu mình, Thủy Y Mễ kinh ngạc hỏi.

“Nếu ngay cả tên của vợ tương lai cũng không biết thì không phải anh rất không có trách nhiệm sao?”. Nụ cười trên môi vẫn được giữ nguyên như cũ nhưng ánh mắt thì lại chằm chằm nhìn thẳng đe dọa cô.

"Khụ......" Số thức ăn đang nằm trong Thủy Y Mễ làm cô bị sặc, "Anh...... anh là......" Ngón tay trắng nõn mượt mà run run chỉ vào cái người đối diện đang cười đến dịu dàng ấm áp kia..

"Là cái gì?" Anh đặt hai tay lên trên mặt bàn, thân thể khẽ nghiêng về phía trước, anh dựa vào cô rất gần, gần đến mức Thủy Y Mễ có thể ngửi được mùi nước hoa trên người anh truyền đến.

"Đông......" Đông gì nhỉ? Cô chỉ nhớ Ngự Trù Phường là của nhà họ Đông, nhưng lại không nhớ rõ tên người đàn ông mình sắp sửa lấy làm chồng.

Làm thế nào bây giờ? Thời gian lặng lẽ trôi, anh càng cười đến rực rỡ, nhưng không biết vì sao cô lại cảm thấy da đầu mình đang từng hồi run rẩy tê dại.

“Tiểu Mễ, không phải là em không biết tên chồng tương lai của em chứ?”. Anh ra vẻ tốt bụng nhìn đến, nụ cười trên môi lại không cho người ta một chút nào cảm giác ấm áp, ngược lại lại lộ ra từng tia rét lạnh.