Bà Xã Của Anh Thật Tham Ăn
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Mô tả : truyện ngôn tình nữ cường Bà Xã Của Anh Thật Tham Ăn _ Đông Nhật Dương, giàu có phóng khoáng, trầm ổn kín kẽ, đáng tiếc người đàn ông này trừ tiền nhiều ra thì chỉ là kẻ siêu cuồng công việc. Đàn bà anh không thiếu, nhưng anh lại mắc bệnh ưa sạch sẽ, cho dù có đàn bà dâng tới cửa, anh đến liếc nhìn một cái cũng không có hứng thú, lại càng không có nhu cầu thay ga trải giường.
Chương 02: Mặt dù biết
Mặc dù biết con gái chỉ nghe được một vài lời của mình rồi hiểu theo suy nghĩ của nó nhưng ba mẹ Thủy vẫn không hề đính chính lại mà lại vui vẻ gật đầu xác nhận.
Và cứ như vậy, từ lúc 5 tuổi Thủy Y Mễ đã bị cha mẹ mình lừa gạt, mãi cho đến lúc lớn lên cô vẫn luôn luôn oán trách, cũng may em trai sau khi sinh ra lấy tên do cô chọn, coi như cô cũng được một chút gọi là an ủi.
Trong nhà hàng cao cấp, nam phục vụ tuấn tú, bảnh bao đang cố gằng giữ trên môi nụ cười chuyên nghiệp nhất, nhẹ giọng hỏi: “Xin lỗi tiểu thư, cô thật sự gọi hết số đồ ăn này sao?” Hắn khom lưng, đem thực đơn ra trước mặt Thủy Y Mễ nhằm xác nhận lại.
"Đúng, chẳng lẽ nhà hàng của các anh không có những món này?” Thủy Y Mễ nhíu đôi mày thanh tú, “Vậy sao những món này vẫn được ghi trên thực đơn?”
"Không, nhà hàng chúng tôi có tất cả các món ăn đã ghi trên." Chỉ là không nghĩ một người như cô lại có thể ăn nhiều đến vậy, người phục vụ nghĩ thầm trong bụng. "Vậy xin cô đợi cho một chút, thức ăn sẽ được dọn lên ngay." Người phục vụ nhìn sổ ghi chép có một chuỗi dài các món ăn không khỏi thầm lấy làm lạ, trên đời thật sự có người ăn được nhiều như vậy sao.... ...
"Sếp, anh tới đây để dùng cơm sao?" Bạch Thiên nhớ rõ sếp của mình không thích đồ ăn ở đây, nghĩ đến đó hắn lại nhỏ giọng hỏi lại sếp một lần nữa.
"Dĩ nhiên." Đông Nhật Dương cười cười, chọn một vị trí sau đó liền ngồi xuống, "Cậu cứ về trước đi, nhớ buổi chiều có hội nghị lúc 3h”.
"Vâng". Dù thế nào hắn cũng đã làm việc cho Đông Nhật Dương suốt mấy năm,ít nhiều cũng có thể hiểu được ý định của anh lúc này. Trông thấy Đông Nhật Dương cười cười, trong ánh mắt lóe lên một tia giảo hoạt, hắn cũng đoán được là sẽ có chuyện thú vị xảy ra.
Đông Nhật Dương nhìn chăm chú vào cô gái đang ngồi ở góc bên kia một cách đầy hứng thú, tầm nhìn chuyển đến một bàn đầy thức ăn bên cạnh, ý cười trong mắt ngày càng sâu, thời đại bây giờ vẫn có cô gái dám ăn nhiều đến vậy sao…
"Haiz….thật là thất vọng." Thủy Y Mễ mới đem thức ăn vào miệng liền nhổ ra, vẻ mặt u rũ nói "Cứ tưởng đồ ăn ở đây ngon lắm, thì ra chỉ được cái vẻ bên ngoài mà thôi ". Nếu không phải là thấy trên internet người ta khen ngợi về nhà hàng này rất nhiều thì cô sẽ không tò mò mà đến nếm thử, đúng là làm người ta thấy quá thất vọng mà, có lẽ những thông tin trên mạng thì không nên tin hoàn toàn. Nghĩ thế cô lập tức gọi phục vụ đến tính tiền.
"Tiểu thư, số đồ ăn cô gọi còn chưa vơi đi ít nào, chẳng lẽ cô không hài lòng với đồ ăn của chúng tôi sao?" Phục vụ thấy đồ ăn trên bàn vẫn còn nguyên nên vội vàng hỏi.
"Đến món ăn hạng nhất còn khó ăn như vậy, tôi nghĩ những món còn lại cũng không thể ngon hơn đâu ". Nói xong liền để mấy tờ tiền trị giá lớn xuống bàn rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
"Ha ha." Đông Nhật Dương nhỏ giọng cười khẽ, "Thật thú vị."
Không người nào đến ăn ở nhà hàng này lại dám nói thẳng ra những lời chê bai như thế, mà cô là người đầu tiên, bởi nhà hàng này là của Đại tiểu thư tập đoàn Đông Thị, cho dù đồ ăn có không ngon thật thì bọn họ cũng sẽ hết lời khen ngợi chứ không ai đủ gan lên tiếng phê bình.
Đông Nhật Dương thấy kịch hay đã kết thúc nên cũng không ngồi thêm mà lập tức rời khỏi nhà hàng, chỉ là, đây là lần đầu tiên có một người phụ nữ có thể để lại ấn tượng cho Đông Nhật Dương anh.
Buổi tối, tại phòng khách biệt thự Đông gia, bầu không khí mang vẻ lạ thường…
Anh mặc một bộ quần áo ở nhà thoải mái, nổi bật lên vẻ anh tuấn hơn người ngồi trên ghế sa lông với vẻ mặt mỉm cười, hai cánh tay đan trước ngực, bày ra một dáng vẻ nhẹ nhõm trông rất vô hại. Nhưng ba người ngồi đối diện anh thì lại hoàn toàn đối lập. Ai cũng mang nét mặt khẩn trương nhìn chăm chú, đợi câu trả lời từ anh.
======= tiểu thuyết hay ====== Đọc Truyện tiểu thuyết Ngôn Tình làm người ta quên đi lo lắng.Tống Thái Tông mỗi ngày đều đọc hai quyển sách Truyện tiểu thuyết Ngôn Tình, nếu một ngày bận việc triều chính thì ngày hôm sau sẽ đọc gấp đôi.=======Truyện Ngôn Tình Tổng Tài ====
"Ba." Người đàn ông trung niên trước mặt anh lập tức ngồi thẳng lưng dậy.
"Ba vừa nói muốn con kết hôn sao?" Đông Nhật Dương hỏi cha, trên môi nở nụ cười vô cùng rực rỡ, vậy mà ba Đông lại cảm thấy như có một trận gió lạnh vừa quét qua người ông, trên trán toát đầy mồ hôi hột.
"Hơ...... đúng là như vậy." Tiếng trả lời càng ngày càng nhỏ, người ngoài không biết còn tưởng rằng ông mới chính là con trai của anh đấy.
"Mẹ." Đông Nhật Dương quét mắt qua bên cạnh, "Mẹ vừa nói con phải kết hôn với con gái Thủy gia sao?"
"Ha ha." Mẹ Đông cười gượng hai tiếng, sau đó cúi đầu xuống cẩn thận từng li từng tí nhìn về phía con trai mình, nhỏ giọng nói: "Đúng vậy."
Đông Nhật Dương mỉm cười, mắt nhìn chằm chằm cha mẹ một lúc lâu, sau đó đem ánh mắt bắn về phía người ngồi bên cạnh họ.
Cô gái trẻ tuổi lập tức giơ tay lên nói lớn: "Anh à, em không có ý kiến gì đâu!"
"Anh có hỏi em nói gì không?" Khuôn mặt anh vẫn cứ mỉm cười như cũ nhưng tròng mắt đen lại hiện lên một tia sắc bén làm cho người ta dù có muốn cũng không dám coi thường.
"Vậy...... Ý của con thế nào?" Ba Đông cẩn thận hỏi lại con trai.
"Ba, không phải mọi chuyện ba đã thay còn quyết định rồi ư? Sao giờ lại ngồi đây hỏi ý kiến của con thế này?” Đông Nhật Dương vẫn duy trì nụ cười tuấn tú, giọng nói êm ái đến lạ thường.
"Ha ha." Ba Đông bị hỏi ngược liền chột dạ, nhanh chóng cười cười, "Dù gì thì con cũng là người trong cuộc mà, không phải sao ?”
"Cám ơn ba đã nhớ rõ con là người trong cuộc." Giọng nói nghe như rất ôn hòa nhưng thật ra thì toàn lời giễu cợt khiến ba Đông xấu hổ không thôi.