Tình cảm độc nhất
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyện tiểu thuyết ngôn tình tình cảm độc nhất _Trịnh Viện che miệng cười, đồng tình nói: Được rồi, phó viện trưởng trịnh trọng giao em cho cậu ấy, tự nhiên cậu ấy sẽ có yêu cầu nghiêm khắc với em. Hơn nữa thành tích chuyên ngành của Cố Khinh Châu từ nhỏ đến lớn đều không phải tốt bình thường, gặp được một sinh viên khiến người khác phải đau đầu như em, chỉ sợ cũng đã được mở rộng tầm mắt.
Chương 41 : Đều là anh bắt nạt em
Cố Khinh Châu đến gần: “Thưa cô, viện phó thế nào rồi ạ?”
“Không sao cả, cũng là do gần đây vất vả quá, bị bệnh cao huyết áp cũng không chú ý, huyết áp lên cao nên mới ngất xỉu. Bác sĩ nói để ông ấy nằm viện hai ngày, vừa vặn làm kiểm tra toàn thân luôn.”
Nghe thấy viện phó không có việc gì, Cố Khinh Châu thở phào.
“Bây giờ ông ấy cũng tỉnh rồi, các em vào xem ông ấy trước đi, cô đi nói chuyện với thầy thuốc một lúc.”
======= Truyện Ngôn Tình hay ======Hãy cùng tôi tìm hiểu xem, Truyện Ngôn Tình có những lợi ích gì mà từ trẻ em, học sinh, sinh viên, các bạn trẻ, những người trưởng thành, cho đến các bác lớn tuổi vẫn đọc Truyện Ngôn Tình . và được khuyến khích đọc Truyện Ngôn Tình như vậy nhé.Đọc truyện cùng HaHa Truyện
Cố Khinh Châu gật gật đầu, Lệ Tử Xuyến theo sau lưng anh, đi vào phòng bệnh.
Trong phòng bệnh vip, lão Trương đang dựa trên đầu giường xem tivi. Trước kia mỗi lần gặp ông đều cảm thấy người này có rất nhiều tinh lực, nhưng bây giờ thấy cảnh này, thì lại cảm thấy người này đã già đi rất nhiều.
Lão Trương nhìn thấy bọn họ, khẽ giật mình, để điều khiển trong tay xuống, hỏi: “Sao các con lại tới đây?”
Lệ Tử Xuyến quét từ trên xuống dưới thân thể của lão Trương, ngoại trừ sắc mặt tái nhợt, trên mu bàn tay có kim tiêm, thì hẳn là không có gì đáng ngại.
“Thầy sao vậy, lúc huyết áp tăng cao chỉ cần uống thuốc thôi mà! Đột nhiên phải nhập viện, muốn hù chết tụi con sao?”
Lão Trương mặc kệ cô, ánh mắt vượt qua Lệ Tử Xuyến, trực tiếp hỏi Cố Khinh Châu: “Sao các con biết chuyện thầy nằm viện?”
“Chị Trịnh gọi điện thoại nói cho em biết.”
“Ai da, nói cho con bé để nó giúp thầy xin mấy ngày nghỉ thôi mà, đã bảo không nói cho bất kỳ ai, sao lại không nghe chứ!” Lão Trương lắc đầu.
Cố Khinh Châu nhẹ nhàng nhếch khóe môi: “Lần này thầy nằm viện cũng tốt, nhân cơ hội này điều dưỡng một chút. Chuyện trường học em đã tiếp nhận rồi, thầy cũng không cần lo lắng.”
“Như vậy sao được? Em vừa mới bắt đầu dạy học, còn có rất nhiều việc phải làm, những việc mà thầy chất đống cũng không phải ngày một ngày hai, nếu làm cho ngôi sao tương lai có tiềm lực nhất của trường học chúng ta mệt chết, thế thì viện trưởng sẽ tìm thầy tính sổ mất.”
“Nếu không giải quyết được thì em sẽ tìm thầy, cứ quyết định như vậy đi.” Giọng nói Cố Khinh Châu ôn hòa, nhưng lại khiến người khác không thể cự tuyệt.
Lão Trương há hốc mồm, có thể là biết không thể khuyên nổi Cố Khinh Châu, thế là cũng không vòng vo xung quanh đề tài này nữa.
Lại hàn huyên vài câu, lão Trương kêu khát, Cố Khinh Châu ra ngoài mua nước.
Trước đó Lệ Tử Xuyến thừa dịp lúc hai người nói chuyện, trộm một quả chuối tiêu trong rổ hoa quả của lão Trương để ăn, hiện tại trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người họ, cuối cùng lão Trương mới để ý đến sự tồn tại của cô.
“Ôi, nhóc con, thầy muốn hỏi hai người các con tiến triển đến mức độ nào rồi?”
“Khụ khụ!”
Lệ Tử Xuyến bị sặc, tại sao gần đây những người xung quanh cô đều có thể nói một tiếng là khiến người khác kinh ngạc như vậy? Nói một câu liền có thể khiến tim cô ngừng đập.
“Tiến triển gì ạ?” Thật vất vả mới ngừng ho, Lệ Tử Xuyến bắt đầu giả ngu.
Trên giường bệnh, lão Trương trợn trừng mắt một cái: “Con cho rằng thầy ngốc sao? Tiểu tử Cố cực kỳ săn sóc con, con cho rằng thầy không nhìn ra được? Báo cáo cũng giúp con vụng trộm sửa lại, nếu không phải thực sự không muốn xem những thứ ngổn ngang mà con viết, thầy đã sớm vạch trần các con rồi.”
Lệ Tử Xuyến mím miệng, cô biết lão Trương luôn rất khôn khéo, chỉ là không nghĩ tới ông cũng hóng chuyện như vậy.
“Thầy không được nói lung tung, báo cáo là do con viết, cẩn thận con kiện thầy tội phỉ báng!” Đối với việc viết báo cáo, cô có chết cũng không nhận.
Lão Trương hừ một tiếng, “Dù sao thầy cũng cảnh cáo con, Tiểu Cố là nhân tài hiếm gặp, người cũng đơn thuần, nếu con bắt nạt nó, thầy sẽ không cho phép, cẩn thận thầy sẽ không cho con tốt nghiệp đâu!”
“Thầy lấy việc công trả thù tư!” Cô ý thức được điểm tựa của cô sai lầm rồi, vội nói, “Phi phi, con mới không thèm bắt nạt anh ấy có được không!”
Vừa nói xong, Cố Khinh Châu cầm nước đi vào, vừa đặt chai nước lên trên bàn cạnh lão Trương, đột nhiên cảm giác trong lòng bàn tay nóng lên.
Anh không hiểu quay đầu, nhìn Lệ Tử Xuyến ở bên cạnh, hiển nhiên hành động nắm tay của cô khiến anh cực kỳ kinh ngạc.
Lệ Tử Xuyến thở phì phò: “Bạn học Cố, anh mau cùng lão Trương làm sáng tỏ một chút, cho tới bây giờ em đều không bắt nạt anh, mà đều là anh bắt nạt em!”
Một giây này, trong mắt Cố Khinh Châu có rất nhiều cảm xúc thoáng qua, một lát sau mới chậm rãi bình tĩnh lại.
Anh cười gật đầu: “Ừ, đều là anh bắt nạt em.”
Lệ Tử Xuyến đắc ý liếc về phía lão Trương, lão Trương tiếc hận nói, “Ôi, vừa mới đến với nhau liền bị bắt nạt, thế này sao được!”
Lệ Tử Xuyến cười giống như là ăn trộm đắc chí, khuôn mặt Cố Khinh Châu rất lâu chưa từng để lộ vẻ nhẹ nhõm trước mặt người ngoài, anh vui vẻ, không cần che giấu nữa.
Lại hàn huyên vài câu với lão Trương, Lệ Tử Xuyến cùng Cố Khinh Châu mới rời khỏi bệnh viện. Lúc đi đến cửa chính, bỗng nhiên Cố Khinh Châu dừng lại, quay người kéo khóa áo lông lên cho cô, sau đó bó lấy cổ áo, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
Cho tới bây giờ, anh đều coi cô là trẻ con, thận trọng chăm sóc. Mà cô, dường như lúc nào cũng đòi hỏi.
Lúc này nghĩ một chút, anh thật sự nỗ lực rất nhiều vì cô, thay đổi rất nhiều, mà cô đã làm được gì cho Cố Khinh Châu đây?
Lão Trương nằm viện, việc trong tay bỏ lại rất nhiều, Cố Khinh Châu vừa vội vàng đi giảng dạy, lại muốn thay lão Trương làm hạng mục, mấy ngày liên tiếp đều không được nghỉ ngơi.
Trong nội viện cố ý bồi dưỡng Cố Khinh Châu, lão Trương cũng không ngừng tiết lộ, dạy ở đại học cũng chỉ là tạm thời mà thôi, lấy trình độ trên phương diện học thuật của Cố Khinh Châu, sớm muộn sẽ là nhân vật chính của bộ nghiên cứu khoa học.
Trái lại Cố Khinh Châu đối với mấy cái đó thực sự không có quá nhiều hứng thú, có lẽ là những người làm khoa học đều như vậy, chỉ thích yên lặng đâm đầu vào phòng thí nghiệm, không có hứng thú quá lớn với nhiều biến động xã hội phức tạp bên ngoài.
Dùng lời nói của anh thì chính là, ‘Trước kia mục tiêu của anh là có thể ăn no bụng, bây giờ nhiều hơn một người là em, cho nên lòng tham mới tăng lên một ít.’
Thứ tư, lão Trương có một buổi trưng bày thành quả nghiên cứu khoa học ở Nhật Bản, bởi vì sức khỏe ông không được tốt, chỉ có thể để Cố Khinh Châu đi thay.
Lệ Tử Xuyến vốn muốn đi cùng anh, nhưng bên trường học không thể xin phép nghỉ, lão Trương còn dặn dò cô, Cố Khinh Châu nói thế nào bây giờ cũng là giáo sư ở trường học, nếu bọn cô yêu đương thì đừng làm mọi chuyện quá lên, vì vậy Lệ Tử Xuyến chỉ có thể từ bỏ suy nghĩ này.
Cố Khinh Châu đi hai ngày, Lệ Tử Xuyến đều dùng di động liên lạc với anh, biết anh bận rộn, cho nên đều là chờ anh rảnh sẽ gọi điện cho cô.
Lệ Tử Xuyến cảm thấy mình giống như là Vương Bảo Xuyến phải trông coi một hầm lò lạnh lẽo, anh vừa rời đi, bỗng nhiên cô liền trở nên rất không thích ứng.
Không có người sáng sớm gọi cho cô, không có người nấu ăn cho cô, không có người giúp cô sửa báo cáo, không có người dùng sự ấm áp để ôm cô.
Kể từ khi ở chung một chỗ với Cố Khinh Châu, đều là anh xuống bếp nấu cơm, từ trước tới giờ cũng không để cho cô rửa bát. Tối hôm đó, cô ở một mình trong ký túc xá không có việc gì, làm một bữa tiệc lớn cho chính mình, lúc rửa bát, cô lỡ tay làm vỡ chiếc bát sứ mà bọn họ mua ở chợ đêm, đó là đồ sứ Cố Khinh Châu rất thích.
Lại sau đó, đèn phòng vệ sinh cũng bị hỏng, ký túc xá chưa bao giờ mất điện thì nay lại bị mất điện hai đêm.
Không có anh trong hai ngày, cuộc sống của cô trôi qua rất vất vả. Nhưng mỗi lần cùng gọi điện thoại với anh, cô vẫn giả vờ là mình rất tốt, tránh cho anh ở nơi xa xôi vẫn còn phải lo lắng cho cô.
Cuối tuần, Cố Khinh Châu vẫn đang họp bỗng nhiên lại gửi tin nhắn, bảo cô tới sân bay đón Abby.
Abby?
Qua vài giây sau Lệ Tử Xuyến mới nhớ tới người này, vội hỏi: “Tại sao cô ấy lại tới đây?
Thực ra Cố Khinh Châu cũng không biết, đột nhiên lần này nhận được điện thoại của Abby, cô ấy nói bây giờ cô ấy đang ở sân bay.
Anh ở bên kia không thể lập tức trở về, Lệ Tử Xuyến đành phải cầm chìa khóa xe, lái xe của Cố Khinh Châu tới sân bay.
Abby mang theo mình một cái vali mini, tóc vàng mắt xanh, xen lẫn trong một đám người Châu Á nên rất dễ nhìn thấy, nhìn thấy Lệ Tử Xuyến, tinh thần cô ấy liền tỉnh táo, xa xa vẫy tay với cô.
Lệ Tử Xuyến chạy tới: “Bạn học Cố phải tới Nhật Bản họp, gọi tôi tới đón cô.”
Abby mất mác nói, “Tôi vừa gọi điện thoại cho anh ấy, lúc đầu vốn còn muốn cho anh ấy một niềm vui bất ngờ, ai ngờ anh ấy lại xuất ngoại, haizz.”
Lệ Tử Xuyến không biết làm sao, chỉ cười khan hai tiếng, sau đó kéo hành lý của cô ấy: “Trên đường tôi đã đặt khách sạn cho cô, bây giờ chúng ta tới đó nhé?”
Nói thế nào Abby cũng là con gái giáo sư của Cố Khinh Châu, lúc đầu Cố Khinh Châu lẻ loi trơ trọi một mình ở nước ngoài, may mà có một nhà bọn họ chăm sóc anh, hiện tại Cố Khinh Châu đang ở Nhật Bản, Lệ Tử Xuyến muốn thay anh tận tình giúp đỡ.
Cô đặt một phòng ở khách sạn năm sao, giúp Abby tới lấy phòng, sau khi đưa cô ấy lên lầu, Abby vừa thu dọn đồ đạc, vừa ngẩng đầu lên hỏi: “Phải bao lâu Neil mới trở về.”
“Ít nhất còn một tuần nữa.” Lệ Tử Xuyến hỏi: “Lần này cô dự định nán lại bao lâu?”
“Không biết, tôi đến đây giúp cha tôi làm một việc, nên thuận tiện tới đây luôn.”
Lệ Tử Xuyến gật gật đầu, lúc này, điện thoại di động trong túi vang lên, cô lấy ra xem, là Cố Khinh Châu.
Đi đến ban công nhấn nút nghe, rất nhanh giọng nói của Cố Khinh Châu truyền tới: “Đón được Abby chưa?”
“Rồi ạ, bây giờ chúng em đã tới khách sạn, anh cứ yên tâm.”
Cố Khinh Châu thở dài: “Cô ấy vẫn luôn như vậy, muốn làm cái gì thì làm, cũng không thèm quan tâm gì cả.”
“Có cá tính mạnh nha, huống chi người ngoại quốc cũng đều thoải mái như vậy.” Cô cười cười: “Họp xong rồi sao?”
“Vừa kết thúc. Có thể anh còn phải ở lại mấy ngày mới có thể trở về, Abby ở đó...”
“Em sẽ tiếp đãi cô ấy thật tốt, nhất định sẽ khiến cô ấy có cảm giác được hưởng thụ giống như một bậc đế vương, tốt đến mức không muốn về nhà nữa.”
Bên kia truyền đến tiếng cười trầm thấp của Cố Khinh Châu: “Hay là thôi đi, cô ấy mà không trở về thì liền khổ chúng ta.”
Lệ Tử Xuyến cũng cười, trầm mặc một lúc, Cố Khinh Châu thận trọng nói: “Tử Xuyến, chuyện của chúng ta, em đã nói với Abby chưa?”
Lệ Tử Xuyến giật mình: “Chưa. Sao vậy? Anh không muốn để cô ấy biết?”
“Sao có thể, anh còn hận không thể để toàn thế giới biết quan hệ của chúng ta đó.” Anh nói: “Lần trước em nói Abby đối với anh... Tuy anh không biết có phải cô ấy có ý đó hay không, nhưng nếu cảm giác của em là thật, anh không muốn làm chậm trễ cô ấy.”
Trong lòng Lệ Tử Xuyến ấm áp: “Được rồi, em sẽ tìm cơ hội nói với cô ấy.”
======= Truyện Ngôn Tình hay ======Có ai biết được trên thế giới có bao nhiêu đầu Truyện Ngôn Tình , có ai thống kê được đầy đủ các quyển Truyện Ngôn Tình đã xuất bản viết về kiến thức gì.
Tuy Cố Khinh Châu tương đối chậm chạp đối với tình cảm, nhưng rất hiền lành, cũng sẽ không chơi trò mập mờ cùng nữ sinh, ở thời đại này, loại đàn ông này đã rất ít gặp rồi.
Cúp điện thoại, khóe miệng Lệ Tử Xuyến giương lên, lúc quay người mới phát hiện không biết Abby đã đứng sau lưng cô từ lúc nào, cô liền giật nảy mình.
“Trời ạ, cô bước đi cũng không gây ra tiếng động sao?” Trong lòng Lệ Tử Xuyến vẫn còn sợ hãi, vỗ vỗ ngực.