Tình cảm độc nhất
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyện tiểu thuyết ngôn tình tình cảm độc nhất _Trịnh Viện che miệng cười, đồng tình nói: Được rồi, phó viện trưởng trịnh trọng giao em cho cậu ấy, tự nhiên cậu ấy sẽ có yêu cầu nghiêm khắc với em. Hơn nữa thành tích chuyên ngành của Cố Khinh Châu từ nhỏ đến lớn đều không phải tốt bình thường, gặp được một sinh viên khiến người khác phải đau đầu như em, chỉ sợ cũng đã được mở rộng tầm mắt.
Chương 47 : .....gả cái rắm.
Ban đầu, Lệ Tử Xuyến ngủ cũng không say lắm, dần dần mới chìm vào giấc ngủ say.
Nửa đêm, đang lúc nửa tỉnh nửa mê, cô chỉ cảm thấy kỳ quái, vì sao bụng lại không có cảm giác rồi?
======= tiểu thuyết hay ======Nhưng không phải ai cũng có cơ hội đi du lịch hàng ngàn dặm đường. Vì vậy may mà có Truyện tiểu thuyết Ngôn Tình, có thể giúp họ ở một chỗ cố định vẫn có thể hiểu thêm về thế giới.=======Truyện Ngôn Tình Tổng Tài ====Có thể nói rằng, đọc Truyện tiểu thuyết Ngôn Tình chính là cách tiếp thu kiến thức thuận tiện và hiệu quả nhất.
Mơ mơ màng màng mở to mắt, nhìn thấy cạnh trên gối đầu có một người đàn ông, hình dáng mơ hồ, lại là bộ dạng quen thuộc. Lúc ấy, trong tay anh cầm một chiếc túi chườm nóng, bên ngoài bọc một lớp khăn, đặt trên bụng của cô, thấy cô giống như sắp tỉnh lại, trấn an vỗ vỗ lưng cho cô: “Ngủ đi, nhắm mắt lại.”
Lệ Tử Xuyến gật gật đầu, nhắm mắt lại dựa vào trong ngực anh, trước khi ngủ còn nhỏ giọng nói: “Xin lỗi.”
Sáng sớm, Lệ Tử Xuyến bị mùi cơm chín đánh thức.
Tỉnh dậy dụi dụi mắt, nghe thấy âm thanh truyền đến từ nhà bếp, cô có chút hoảng hốt, không biết người ở đâu.
Xuống giường mở cửa phòng, đi từng bước về phía nơi phát ra âm thanh, khi đó, Cố Khinh Châu đang đưa lưng về phía cô, mặc một chiếc áo T-shirt màu trắng, đứng trước bồn rửa bận bịu.
Trí nhớ quay về, đêm qua người đàn ông che bụng cho cô lại đang làm đồ ăn sáng vì cô, vành mắt Lệ Tử Xuyến đỏ lên, chạy tới ôm lấy anh từ phía sau.
Thân thể Cố Khinh Châu cứng đờ, ý thức được là cô ở phía sau, xoa lấy bàn tay cô đang đặt ở hông mình: “Sao dậy sớm vậy? Không ngủ thêm một lúc nữa à?”
Giọng nói của anh không biến đổi gì, cũng rất dễ nghe, cô lắc đầu: “Anh không giận em nữa đúng không?”
“Ai nói anh không giận?” Anh khiến hai vòng tay cô buông lỏng, lúc vừa muốn buông tay, Cố Khinh Châu lại vòng bàn tay cô về chỗ cũ, nói tiếp: “Khó chịu cũng không nói với anh, muốn khiến anh áy náy chết sao? May là buổi tối anh cảm thấy không thích hợp nên mới tới xem một chút, nếu không là để em một mình rồi...”
Chưa nói xong, Cố Khinh Châu hít một tiếng: “Cho dù có chuyện gì xảy ra, em khỏe mạnh là điều quan trọng nhất. Anh hy vọng lúc em khó chịu điều gì, đầu tiên hãy nghĩ tới anh, có được không?”
Lệ Tử Xuyến gật gật đầu: “Em đồng ý. Nhưng... Anh không tức giận nữa đúng không?”
Không chờ anh trả lời, cô bốc đồng nói: “Em mặc kệ! Tối hôm qua vậy mà anh lại thừa dịp em bệnh đến hồ đồ mà trèo lên giường em, như vậy sai lầm hôm qua của em có thể xóa bỏ đúng không, anh còn tức giận nữa thì hơi quá đáng rồi!”
Cố Khinh Châu cười khổ, đây là gì chứ, thật sự là cãi chày cãi cối mà...
Anh quay người, giống như muốn nói gì đó, nhưng ánh mắt dời xuống rơi lên hai cái chân trần nhỏ bé của cô, nhíu mày một cái: “Đau bụng còn không đi dép?”
Lệ Tử Xuyến lập tức cười híp mắt nói: “Em lập tức đi vào đây! Thưa thầy!”
Đưa mắt nhìn cô chạy vào phòng ngủ, Cố Khinh Châu lắc đầu, thật sự là đau đầu mà.
Lệ Tử Xuyến thấy, lần này Cố Khinh Châu không giận cô nữa, cũng ngầm cho phép cô tới chơi với Cố Liêm.
Cô thấy tâm tư của Cố Khinh Châu nhạy cảm như vậy, nhất định có thể hiểu nỗi khổ tâm của cô.
Điều cô không muốn nhất chính là, trên thế giới này, ngoại trừ cô ra thì anh không còn có một ai quan tâm tới, không còn người thân để yêu quý.
Dù Cố Liêm đã từng phạm phải một sai lầm lớn, nhưng chỉ cần ông ấy thực sự muốn tìm cách cứu vãn, nếu điều đó tốt cho Cố Khinh Châu, Lệ Tử Xuyến sẽ vì người đàn ông ấy mà vĩnh viễn mở rộng cửa nhà của Cố Khinh Châu để chào đón.
Hai mấy năm trước, cuộc sống của Cố Khinh Châu trải qua rất cô đơn, cô muốn thay đổi nó, hơn nữa còn phát triển theo hướng tốt hơn.
Chẳng qua càng ở chung với Cố Liêm, cô lại càng cảm thấy con người Cố Liêm còn đơn thuần hơn so với con trai của mình, thậm chí còn đối xử rất tốt với cô, tuyệt đối không thua gì so với Cố Khinh Châu.
Cô nói muốn ăn trái cây, Cố Liêm lập tức sai người đi mua, đưa từng thùng trái cây nhập khẩu tới ký túc xá.
Cô nói muốn ăn thịt, thịt gà vịt cá đều có đủ, không sợ cô mở miệng, chỉ sợ cô không muốn.
Dần dần, Cố Khinh Châu từ chống cự lúc ban đầu bắt đầu có chuyển biến, trở thành tiếp nhận việc lấy lòng này của Cố Liêm. Về sau Cố Liêm đã biết cách, dường như là liều mạng lấy lòng cô, đôi khi còn khiến Lệ Tử Xuyến phải nhức đầu.
Một buổi chiều nọ, Cố Khinh Châu có giờ phải lên lớp, sau khi Lệ Tử Xuyến thi xong hai môn, được Cố Liêm đón tới biệt thự tiếp tục hưởng thụ đãi ngộ của nữ vương.
Lúc ăn đồ ăn vặt, Lệ Tử Xuyến luôn cảm thấy dường như Cố Liêm muốn nói ra suy nghĩ của mình, nhưng cứ muốn nói lại thôi, ánh mắt chăm chú đó khiến cô có chút không chịu được.
“Bác có việc gì có thể nói thẳng?” Cô bất đắc dĩ, buông khoai tây chiên xuống nhìn về phía Cố Liêm.
“A! Bị cháu phát hiện rồi!” Cố Liêm gãi gãi đầu.
Lệ Tử Xuyến im lặng: “Ánh mắt kia của bác, nếu như không phải biết rằng cháu là con dâu bác, thì cháu còn tưởng là bác coi trọng cháu cơ.”
“Phi, nói mò gì vậy, sao bác có thể coi trọng người như cháu chứ?” Cố Liêm vội vàng sửa lại.
Lệ Tử Xuyến nghe vậy thì không vui: “Cháu làm sao? Coi trọng cháu thì như nào? Cháu biết, hiện tại ngoài mặt bác tốt với cháu là bởi vì bạn học Cố, thực ra trong lòng vẫn rất chướng mắt cháu đúng không.”
Cố Liêm liên tục lắc đầu không ngừng: “Đừng có nói nhảm, nhóc con! Nếu để con trai bác nghe được, lại còn không tuyệt giao mãi mãi với bác sao! Cháu rất tốt, là bác không dám nhìn thẳng vào cháu, được chưa?”
Cái này còn tạm được, Lệ Tử Xuyến lau nước mắt không hề tồn tại trên mặt, nói: “Bác có lời gì cứ nói, đừng quanh co lòng vòng.”
Thấy Lệ Tử Xuyến buông tha cho mình, Cố Liêm thở phào, do dự một lát mới mở miệng, “Cái đó, cháu và Khinh Châu nhà bác bao giờ thì kết hôn?”
Lệ Tử Xuyến nghĩ rằng chắc chắn Cố Liêm muốn hỏi cô việc liên quan tới Cố Khinh Châu, nhưng tuyệt đối không ngờ rằng lại có liên quan đến phương diện này.
“Chuyện này đối với chúng cháu còn sớm, cháu còn chưa nghĩ tới!”
Cố Liêm trừng to mắt, cực kỳ không tưởng tượng nổi nói, “Điều này mà còn sớm, Khinh Châu nhà bác sắp 30 rồi, nhóc con cháu mà tốt nghiệp thì cũng thành bà cô, nếu không kết hôn sớm thì lúc sinh con sẽ muộn mất!”
“Không đến 30 thì chưa gọi là bà cô!”
“Các cháu không già, nhưng bác già, bác phải ôm cháu nội, hơn nữa nhất định phải nhanh lên!” Giọng điệu của Cố Liêm như kiểu cấm nói leo.
Lệ Tử Xuyến nhìn bộ dạng này của ông, chần chừ một lúc, nhỏ giọng lầm bầm: “Con trai bảo bối nhà bác cũng không cầu hôn, gả cái rắm...”
“Con nhóc cháu cứ hễ mở miệng là lại... A?” Nhất thời Cố Liêm sợ hãi ngồi thẳng dậy: “Thì ra cháu cũng muốn nhanh chóng gả cho con trai bác!”
Lệ Tử Xuyến lườm ông một cái.
“Điều này, vấn đề không phải là do cháu, mà là do con trai bác?”
Lệ Tử Xuyến thở dài.
Thực ra không phải là cô không nghĩ tới vấn đề này, ngày đó sau khi tiễn Abby, cô thật sự có cân nhắc qua chuyện kết hôn với Cố Khinh Châu.
Cô còn nửa học kỳ nữa là tốt nghiệp, bây giờ việc làm của Cố Khinh Châu đã ổn định, bàn chuyện này hoàn toàn không còn sớm nữa. Tuy nhiên, bọn họ mới chính thức quen nhau không bao lâu, nhưng sau khi ở chung một chỗ với anh, cùng tiếp xúc với cha của anh, thì cô lại càng muốn tan vào cuộc sống của anh hơn, không phải 10%, không phải 50%, mà chính là 100%.
Cô muốn một ngôi nhà, cũng muốn cho Cố Khinh Châu một ngôi nhà.
Thế nhưng, ngày đó sau khi cô vô ý nói về đề tài này, Cố Khinh Châu cũng không hề xem như là không nghe thấy, ngược lại còn rất nghiêm túc nói với cô, anh chưa tính toán xa như vậy, hơn nữa còn hy vọng cho cô có thêm thời gian, chơi thêm mấy năm nữa.
Cô chơi đã hơn hai mươi năm rồi, giống như Cố Liêm nói, đã chơi tới mức thành bà cô rồi, còn chơi cái gì nữa.
Cố Liêm dò xét Lệ Tử Xuyến nửa ngày, lắc đầu thở dài: “Bình thường là một cô nhóc thông minh lanh lợi, tại sao đến thời điểm này lại đần như vậy?”
“Bác có biện pháp sao?”
Cố Liêm gật gật đầu: “Có thì cũng có, chẳng qua, lão già bác từ trước đến nay không làm chuyện vô ích. Đã muốn bác nghĩ kế cho cháu, thì phải nói vài lợi ích để bác đồng ý.”
Lão già này còn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Lệ Tử Xuyến nói: “Nếu như cách của bác hữu dụng, cháy có thể cho phép bác phát biểu trong hôn lễ với tư cách là cha của bạn học Cố.”
“Thật sao?!” Hai con ngươi của Cố Liêm đều phát sáng.
“Nhanh nói biện pháp đi?”
Cố Liêm ngoắc ngoắc ngón tay, Lệ Tử Xuyến tiến tới, chỉ nghe Cố Liêm nói bên tai mình, “Cháu đó, sao không gạo nấu thành cơm, đến lúc đó cháu vừa khóc vừa phá, còn sợ con trai bác không đi vào khuôn khổ sao?”
Choáng, vừa nghe xong, cả khuôn mặt Lệ Tử Xuyến đỏ bừng lên.
Biện pháp này tuy có chút tổn hại, nhưng cũng không phải không thể được, chỉ là vấn đề duy nhất chính là...
“Chẳng lẽ bác không hiểu rõ con của bác à, anh ấy, ừm... Rất quân tử.” Hình như thảo luận chuyện này cùng cha chồng tương lai có hơi kỳ quái?
Cố Liêm hơi sững sờ một chút, lập tức nhíu mày: “Cháu nói xem sao con trai bác lại không giống bác nhỉ, lúc trước bác và mẹ của nó chính là một phát...”
“Dừng lại! Cháu không muốn nghe tình sử của bác.” Lệ Tử Xuyến kịp thời bịt lỗ tai lại.
Sau khi Cố Khinh Châu tan làm, liền đến biệt thự đón Lệ Tử Xuyến, còn rất ‘thuận tiện’ mua sữa bò cùng thuốc bổ mang đến biệt thự.
Cố Liêm nước mắt ào ào, đừng nói là thuốc bổ, dù là tùy tiện nhặt một tờ giấy ở bên ngoài, chỉ cần là Cố Khinh Châu tặng, Cố Liêm đều cảm động đến rơi nước mắt.
Ngược lại Lệ Tử Xuyến lại rất vui vẻ, cảm xúc biểu hiện trên mặt, Cố Khinh Châu không giống Cố Liêm, không thích một người đàn ông mà suốt ngày khóc sướt mướt.
Trên đường, Lệ Tử Xuyến khó có khi trầm mặc, nếu đổi lại là bình thường thì đã sớm ghé vào tai anh lẩm bẩm sao Cố Liêm lại tốt như vậy, Cố Khinh Châu cảm thấy hôm nay cô có chút tâm sự nặng nề, lại không biết giờ này phút này trong lòng cô đang quyết định làm điều gì đó - quyết định chuyện liên quan tới anh.
Thưởng thức xong bữa tối Cố Khinh Châu làm, Lệ Tử Xuyến xung phong nhận việc rửa chén, không cho rửa cũng không được, Cố Khinh Châu không lay chuyển được cô cho nên đành đáp ứng, chính anh qua quét dọn phòng khách bị cô làm cho lộn xộn.
======= tiểu thuyết hay ======Trong quyển sách "Khổ vui của việc đọc sách", Dương Giang có viết:"Đọc Truyện tiểu thuyết Ngôn Tình giống như đến thăm nhà người ưu tú nhất thế giới. Muốn đến thăm người thầy bạn ngưỡng mộ hoặc một học giả nổi tiếng mà không cần phải chào hỏi trước, cũng không sợ làm phiền họ.=======Truyện Ngôn Tình Tổng Tài ====
Cố Khinh Châu dọn dẹp được một nửa, trong phòng bếp truyền đến tiếng Lệ Tử Xuyến gọi anh, thế là buông đồ vật trong tay xuống đi đến nhà bếp, còn chưa thấy rõ chuyện gì xảy ra đã cảm giác được một trận ẩm ướt trước ngực.
Lệ Tử Xuyến kinh ngạc che miệng lại: “A, xin lỗi, em không để ý là anh ở đây.”
Không phải em gọi anh tới sao? Cố Khinh Châu lắc đầu: “Không có việc gì, anh đi thay quần áo.”
“Ừm!”
Một mặt nịnh nọt đưa Cố Khinh Châu đi, trong lòng tính toán thời gian một chút, Lệ Tử Xuyến lập tức lau nước trên tay, chạy tới phòng ngủ của Cố Khinh Châu, cửa cũng không gõ: “Bạn học Cố, anh có biết khăn lau bát ở đâu...”
Cố Khinh Châu nghe thấy tiếng liền xoay người, quả nhiên, quần áo ướt trên người vừa mới cởi, còn chưa kịp thay thì Lệ Tử Xuyến đi vào.