Tình cảm độc nhất

Tình cảm độc nhất

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình tình cảm độc nhất _Trịnh Viện che miệng cười, đồng tình nói: Được rồi, phó viện trưởng trịnh trọng giao em cho cậu ấy, tự nhiên cậu ấy sẽ có yêu cầu nghiêm khắc với em. Hơn nữa thành tích chuyên ngành của Cố Khinh Châu từ nhỏ đến lớn đều không phải tốt bình thường, gặp được một sinh viên khiến người khác phải đau đầu như em, chỉ sợ cũng đã được mở rộng tầm mắt.

Chương 49 : Trái tim.... ngừng đập

Anh nói: “Anh vẫn luôn tin rằng sẽ có kỳ tích, cũng hy vọng kỳ tích sẽ xảy ra. Anh nói với chính mình không được làm chuyện xấu, phải giúp đỡ thật nhiều người trong phạm vi của mình. Không tham lam, không mong ước xa vời, không gây bất cứ phiền phức cho ai. Một ngày nào đó, sớm hay muộn những việc làm ấy cũng sẽ hợp lại thành một nguyện vọng nhỏ, có thể thực hiện được. Thế nhưng... Dường như anh đã quá vọng tưởng rồi.”

“Không phải anh vọng tưởng, chỉ là vận mệnh vốn thế. Anh đã nỗ lực rất nhiều, em tin mấy năm này cậu nhất định cũng có ý thức, biết anh và người nhà của cậu đã vì cậu mà làm những gì, ông ấy sẽ không tiếc nuối.”

“Thật sao?” Anh ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào mắt cô, giống như là muốn tìm ra điều gì từ đó có thể cho anh dựa vào, để anh yên tâm.

======= tiểu thuyết hay ======

Lệ Tử Xuyến gật đầu nặng nề: “Tiểu Tĩnh vừa mới nói với em, con bé rất thích anh. Anh xem, cả trẻ con cũng có thể hiểu anh, huống chi là cậu. Ở chặng đường cuối cùng của cậu, em nghĩ nhất định cậu sẽ hy vọng anh có thể ở bên cạnh ông vào thời khắc cuối cùng.”

Cố Khinh Châu nhắm mắt lại, một lát sau mới nhẹ nhàng gật đầu.

Thời khắc cậu của Cố Khinh hấp hối, Lệ Tử Xuyến chờ ở ngoài phòng bệnh, không phải cô sợ phải nhìn thấy cảnh sinh ly tử biệt, so với điều đó, cô càng sợ hơn khi nhìn thấy vẻ đau thương trên khuôn mặt của Cố Khinh Châu.

Trên thế giới này người thân của anh không nhiều, bây giờ một người lại rời đi, anh nên làm cái gì bây giờ?

“Học muội.”  

Lệ Tử Xuyến nghe thấy tiếng gọi liền ngẩng đầu, nhìn thấy Tiết Gia Dương vội vàng đi tới bên cạnh cô, nét mặt lo lắng: “Cậu của Khinh Châu...”

Cô lắc đầu.

Tiết Gia Dương hiểu ý của cô, thở dài, ngồi xuống cạnh cô: “May là lúc này còn có em ở cạnh cậu ấy.”

Lệ Tử Xuyến không nói gì, thực ra cô cũng may mắn, vì cô còn ở bên cạnh anh.

“Học trưởng, em ngoại trừ ở cạnh anh ấy, thì cũng không làm được gì khác. Việc an bài hậu sự cho cậu, vẫn cần anh giúp đỡ một chút.”

“Đây là chắc chắn. Chẳng qua em cũng không cần lo lắng, tuy Khinh Châu rất mẫn cảm, nhưng song song với đó thì cậu ấy rất kiên cường. Nhiều năm như vậy cậu ấy đều gắng gượng vượt qua, anh tin lần này cũng thế.”

Lệ Tử Xuyến gật gật đầu.

Tang lễ của cậu cũng không quá long trọng, chỉ mời một số ít bạn bè tương đối thân thiết với ông, ngoại trừ Tiết Gia Dương, Cố Liêm cũng giúp đỡ rất bận bịu. Người nhà của cô cũng tới thăm hỏi, khiến cô kinh ngạc hơn chính là, anh cả và anh hai còn tự mình đến tang lễ, điều này khiến Lệ Tử Xuyến có chút cảm kích.

Hơn nữa, không biết chuyện này có phải là điều khiến người khác vui mừng hay không, nhưng qua chuyện này, thái độ của Cố Khinh Châu rõ ràng đã chuyển sang hướng tốt đối với Cố Liêm, lúc ở chung cũng không mang bộ dạng lạnh lùng cách xa người hàng dặm nữa, thỉnh thoảng cũng sẽ chủ động nói chuyện với Cố Liêm vài câu.

Bắt đầu từ mấy ngày nay, Lệ Tử Xuyến vẫn chưa về nhà, mà ở lại ký túc xá với Cố Khinh Châu. Cuộc sống của anh vẫn làm việc và nghỉ ngơi như thường, cảm xúc cũng không quá chập trùng, nếu như đổi lại là người bình thường thì không nói, nhưng nếu như Cố Khinh Châu có phản ứng đó, thì sẽ khiến cô rất lo lắng.

Lệ Tử Xuyến lo lắng đề phòng mấy ngày, thậm chí còn hỏi một người bạn tư vấn tâm lý, đối phương nói khi một người gặp được chuyện cực kỳ bi ai thì đại não sẽ sinh ra một loại cảm xúc tê liệt, giống như một quả cầu không ngừng bị đè ép, có lẽ bây giờ còn rất bình tĩnh, nhưng khi loại tâm trạng này tích lũy ngày càng nhiều, đến ngày bộc phát thì còn đáng sợ hơn dự liệu.

Đối phương còn nói, nhìn tính cách của Cố Khinh Châu, rất có thể anh sẽ tự làm hại mình.

Tư vấn xong, trái tim Lệ Tử Xuyến bị hoảng sợ đến mức ngừng đập.

Đến ban đêm, cô lăn qua lộn lại cũng không ngủ được, trong đầu đều là Cố Khinh Châu trốn trong phòng tối đen một mình, tự làm tổn thương bản thân. Cuối cùng không thể nhịn được nữa, Lệ Tử Xuyến ôm gối với chăn gõ cửa phòng Cố Khinh Châu.

Một lát sau, cửa phòng Cố Khinh Châu mở ra, hiển nhiên, anh vẫn chưa ngủ, mặc áo T-shirt cùng quần dài, tóc vẫn còn ướt, dường như là vừa tắm xong.

Anh nhìn lướt qua đồ vật trong lòng Lệ Tử Xuyến, khó hiểu: “Ký túc xá của em bị cúp điện?”

Anh nhớ rõ cô rất sợ bóng tối.

Lệ Tử Xuyến lắc đầu, cũng mặc kệ anh, trực tiếp đi vào phòng ngủ của anh, đặt gối và chăn của anh sang một bên, đặt của cô sang bên cạnh. Cố Khinh Châu đứng ở cửa ra vào, càng không hiểu hành động của cô.

“Em chuẩn bị ngủ ở đây?”

Lệ Tử Xuyến đã trải xong giường, lấy lại tinh thần, trả lời vấn đề của anh: “Đúng, em sợ một mình anh ngủ không ngon.”

Một lát sau Cố Khinh Châu mới miễn cưỡng hiểu được ý của cô: “Em sẽ không cho là anh...”

Anh còn chưa nói xong, tim Lệ Tử Xuyến liền đập thình thịch, hình ảnh kia thật đáng sợ, dường như là tồn tại một cách chân thực, anh chỉ nói một câu cô cũng đều không chịu được.

Lệ Tử Xuyến chạy tới, trực tiếp quấn lấy anh: “Em sẽ không cho phép anh tự làm tổn thương mình, em sẽ nhìn chằm chằm anh hai mươi tư giờ. Anh tự làm hại mình thì chẳng khác nào làm hại em, nếu như anh chịu được thì đừng làm như vậy.”

Nghe cô nói rất nghiêm trọng, trong lúc nhất thời Cố Khinh Châu cũng không biết nên phản ứng như thế nào. Một lát sau anh mới thở dài, vươn tay ôm lấy lưng của cô.

“Cuối cùng anh cũng biết vì sao em làm thí nghiệm và học các môn chuyên ngành lại bết bát đến như vậy, thì ra là do cái đầu nhỏ của em suốt ngày đều tràn ngập những suy nghĩ lung tung.”

“Em mới không suy nghĩ lung tung!” Cô ngụy biện.

“Cái này còn nói là không có?” Cố Khinh Châu dở khóc dở cười: “Cậu anh đã nằm trên giường bệnh từ rất nhiều năm rồi, đối với kết quả này từ lúc cậu vừa mới bắt đầu bị bệnh là anh đã chuẩn bị tâm lý thật tốt. Bi thương chỉ là nhất thời, bởi vì anh cần thời gian để tiếp nhận sự thật rằng cậu đã ra đi. Nhưng bây giờ anh không sao hết, nhiều năm xây dựng tâm lý như vậy cũng không phải là hoàn toàn vô dụng. Anh sẽ còn tiếp tục cuộc sống của anh, không để việc đã xảy ra ảnh hưởng đến mình.”

“Anh không lừa em chứ?” Cô ngẩng đầu từ trong ngực anh lên, bán tín bán nghi.

Anh cười xoa tóc của cô: “Là thật, anh không sao.”

Giọng nói của anh vẫn dịu dàng như vậy, nụ cười của anh vẫn trong suốt sáng rỡ như vậy, Lệ Tử Xuyến quan sát anh hồi lâu, cuối cùng tin anh.

Chẳng qua...

“Bạn của em nói, bây giờ anh nói vậy là để em không lo lắng, cho nên sẽ gạt em. Trước tiên em phải quan sát anh mấy ngày mới được.”

Cố Khinh Châu nhíu mày: “Cho nên, em vẫn muốn ngủ ở đây?”

Lệ Tử Xuyến không để ý tới anh, trực tiếp đi đến bên giường ngồi xuống, trịnh trọng nói cho anh biết: “Không sai, hơn nữa em còn muốn thông báo cho anh biết, anh không có quyền cự tuyệt.”

Cố Khinh Châu lắc đầu, cũng không nói thêm với cô, sau khi cô đã quyết định thì sẽ rất khó bị thuyết phục.

“Lần sau đừng nghe những lời nói lung tung không đáng tin cậy của người bạn tâm lý học của em.” Anh yêu cầu.

“Các cô ấy không phải là không đáng tin cậy!”

“Không đối mặt giao lưu với bệnh nhân đã chuẩn đoán bệnh, hoàn toàn chính là hù dọa em, như vậy mà đáng tin sao?”

Lệ Tử Xuyến cắn môi, nghẹn lời.

Dù sao cô mặc kệ, ít ra, hiện tại cô có lý do chiếm lấy một nửa giường của anh, như vậy là được.

Lệ Tử Xuyến cảm thấy, mỗi ngày tỉnh lại mở to mắt, người đầu tiên nhìn thấy chính là người mình yêu, thì trên thế giới không có chuyện gì hạnh phúc hơn so với chuyện này.

Cho dù là mấy ngày sau, Cố Khinh Châu bảo cô chuyển về ký túc xá, cô đều không đồng ý.

Đúng vậy, cô thừa nhận, vì gạo nấu thành cơm mà cô sắp tẩu hỏa nhập ma rồi, thế nhưng sao bạn học Cố vẫn thờ ơ vậy?

Nghe xong những hành vi hoang đường của cô trong mấy ngày này, vẻ mặt Đàm Thiên Thiên có thể nói là muôn màu muôn vẻ, trọn vẹn hai phút sau, Đàm Thiên Thiên mới lấy lại tinh thần, nhưng mắt vẫn mở to: “Cậu nói là, hai người các cậu đều ngủ chung trên một chiếc giường, nhưng thầy Cố vẫn không có... Ấy ấy cậu?”

Lệ Tử Xuyến thở dài: “Đúng vậy, có phải tớ không có lực hấp dẫn đối với anh ấy hay không?”  

Đàm Thiên Thiên nghiêm túc dò xét cô lần thứ tám trăm, cũng không hiểu: “Không biết, tớ cảm thấy cậu rất xinh đẹp, tuy có hơi gầy. Chẳng qua ánh mắt của đàn ông và phụ nữ không giống nhau...” Nói xong, Đàm Thiên Thiên đưa tay gọi bạn trai đang ngồi ở bàn bên cạnh đi tới.

“Chuyện gì vậy em yêu?” Phương Giản đứng trước mặt Đàm Thiên Thiên, ngoan ngoãn như thú cưng.

“Anh nhìn một chút xem, Ngoan Ngoãn có xinh đẹp hay không, đàn ông các anh có thích loại con gái như này không?” Đàm Thiên Thiên hỏi.

Dường như là ngay lập tức, Phương Giản vẻ mặt cầu xin: “Bảo bối, gần đây anh không làm việc gì sai chứ? Nếu như anh có điểm nào làm không tốt, em cứ nói với anh, tuyệt đối không nên tức giận.”

Đàm Thiên Thiên như lọt vào sương mù: “Em bảo anh nhìn xem Ngoan Ngoãn có đẹp hay không, anh nói cái gì vậy?”

Phương Giản giống như trở mặt, lập tức nghiêm túc lên: “Cho nên mới nói, không phải em đang cố tình gây sự với anh, mà là đang hỏi anh rất nghiêm túc?”

Lệ Tử Xuyến ở bên cạnh đã không nhịn được cười, Đàm Thiên Thiên liếc mắt: “Đúng, em muốn anh đứng dưới góc độ đàn ông để nhìn, thành thật cho em một đáp án.”

“Vậy anh nói ‘Xinh đẹp’ thì em sẽ không mắng anh chứ?”

Đàm Thiên Thiên giận: “Rốt cuộc có nói hay không?”

“Anh nói anh nói, đương nhiên Tử Xuyến rất xinh đẹp, cái này còn cần phải hỏi sao.”

Đàm Thiên Thiên lâm vào trầm tư: “Vậy sao thầy Cố lại không có nửa chút động tĩnh nhỉ?”

Thực chất bên trong Phương Giản cũng là phần tử thích hóng chuyện, nghe Đàm Thiên Thiên nói như vậy, đại khái cũng có thể đoán được, vội hỏi: “Không phải thầy Cố của các em... Lãnh đạm với phương diện kia chứ?”

Nhất thời Đàm Thiên Thiên lộ vẻ mặt bừng tỉnh, Lệ Tử Xuyến im lặng: “Tìm các cậu làm tham mưu thật sự là tớ có mắt không tròng.”

Lệ Tử Xuyến còn ở bên ngoài nói chuyện phiếm với Đàm Thiên Thiên, liền nhận được điện thoại của Lệ Thanh Bắc, anh nói có việc phải xử lý gấp, để cô trông nom Đường Đường một ngày.

May mà Lệ Thanh Bắc còn có chút nhân tính, chừa ra chút thời gian mang Đường Đường đến ký túc xá của Lệ Tử Xuyến.

Lúc Cố Khinh Châu từ siêu thị trở về, từ ngoài cửa liền nghe được âm thanh một lớn một nhỏ, lúc ấy hai người đang ngồi trước bàn ăn, Đường Đường ngồi trên ghế, Lệ Tử Xuyến cầm ô mai ngồi xổm trước mặt cô nhóc, dịu dàng hỏi: “Đường Đường, cô là ai?”

======= truyện chữ full======

Đường Đường trơ mắt nhìn ô mai mà chảy nước miếng, đọc rõ ràng từng chữ, “Cô cô cô cô.”

Lệ Tử Xuyến lắc đầu, cầm ô mai lung lay trước mặt Đường Đường, dẫn dụ nói, “Gọi chị, về sau phải gọi cô là chị nha ~”

Đường Đường vẫn chưa nói sõi, những âm đơn giản còn có thể, hơi khó một chút sẽ không nói được, nhìn thấy không ăn được, miệng cô nhóc vểnh lên cao.