Tình cảm độc nhất

Tình cảm độc nhất

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình tình cảm độc nhất _Trịnh Viện che miệng cười, đồng tình nói: Được rồi, phó viện trưởng trịnh trọng giao em cho cậu ấy, tự nhiên cậu ấy sẽ có yêu cầu nghiêm khắc với em. Hơn nữa thành tích chuyên ngành của Cố Khinh Châu từ nhỏ đến lớn đều không phải tốt bình thường, gặp được một sinh viên khiến người khác phải đau đầu như em, chỉ sợ cũng đã được mở rộng tầm mắt.

Chương 52 : Anh yêu ......... bên cạnh em

Lệ Tử Xuyến tham quan tất cả các phòng xong, sau khi phát hiện, cô đi tới trước mặt Cố Khinh Châu, quan tâm hỏi: “Sao vậy?”

Cố Khinh Châu yên tĩnh nhìn cô một lúc, ánh mắt của anh rất đẹp, con ngươi cực sáng, lúc ngưng mắt nhìn một người dường như khiến cho cô có một loại cảm giác như đang ở trong toàn bộ thế giới của anh.

“Trước đó mấy ngày anh nghe được một bài hát.” Sau một lúc lâu, anh được hỏi một đằng thì trả lời một nẻo.

Sao tự dưng lại nói cái này, Lệ Tử Xuyến nhíu mày.

======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======

Anh nói tiếp: “Trong bài hát có một câu như này - ‘Anh yêu giống như lá rụng về cội, về nhà, duy chỉ có bên cạnh em.’”

Cô vẫn không hiểu, bỗng nhiên, lúc này Cố Khinh Châu móc một cái hộp nhỏ ra từ trong túi, mở trước mặt cô.

“Tử Xuyến, có lẽ anh không thể cho em điều tốt nhất, nhưng anh có thể cho em tất cả. Anh sẽ không để em chịu khổ, để em chịu tội, để em tủi thân, để em rơi nước mắt, anh sẽ mang hết toàn lực để khiến em cười, để em vui vẻ, để em hạnh phúc, để em bốn năm sau, bốn mươi năm sau, đều sẽ không hối hận khi đưa ra quyết định này. Ngoan Ngoãn, gả cho anh, cho anh một ngôi nhà, được không?”

Không có hoa tươi hay nến, không có quỳ một chân trên đất. Nhưng cô không quan  tâm.

Cô không cần anh lãng mạn đa tình, chỉ cần hai trái tim thật sự ở chung một chỗ.

Cô cắn môi, tranh thủ không để nước mắt rơi xuống, giống như niềm vui đã chờ thật lâu cuối cùng cũng thành hiện thực, cô kích động không nói nên lời.

Lệ Tử Xuyến gật đầu, sợ anh không thể hiểu, cô gật mạnh hơn nữa: “Vâng!”

Đáp án của cô khiến Cố Khinh Châu thở phào, xoa lòng bàn tay đầy mồ hôi, mới mở hộp ra, trang trọng mà trang nghiêm chậm rãi đeo lên ngón tay cô.

“Anh yêu em.”

“Em cũng yêu anh, bạn học Cố."

Sau khi cưới, bọn họ ở trong căn nhà này. Sau khi tốt nghiệp Lệ Tử Xuyến không biết nên làm gì, Cố Khinh Châu nói cô có thể từ từ cân nhắc, ai ngờ một lần cân nhắc này liền rất lâu, bởi vì cô có bạn học Tiểu Cố.

Ngày bạn học Tiểu Cố sinh ra, Cố Khinh Châu luống cuống tay chân, cũng không tìm được người đàn ông ngày xưa ung dung thận trọng trong phòng thí nghiệm nữa. Lệ Thanh Bắc là người đầu tiên nhận điện thoại, lái xe tới bệnh viện đón bọn họ, Lệ Tử Xuyến kêu gào trong phòng ngủ, Cố Khinh Châu trong phòng khách dường như muốn hủy đi cả căn nhà, Lệ Thanh Bắc từng có kinh nghiệm một lần đưa sản phụ đi bệnh viện thì bình tĩnh hơn nhiều, toàn bộ hành trình đều làm chỉ đạo viên, cũng khiến cho sau đó Cố Khinh Châu cực kỳ sùng bái Lệ Thanh Bắc.

Lúc sắp sinh, Lệ Tử Xuyến la hét muốn sinh thường, dù rất đau nên nói không được trọn vẹn, nhưng ý chí lại rất mãnh liệt.

Cô không thích trong nhà chỉ có một đứa trẻ, Cố Khinh Châu cô đơn lâu như vậy, cô muốn về sau trong nhà mỗi ngày đều náo nhiệt, ít nhất cũng phải giống nhà cô, bốn anh chị em mới tốt.

Thời điểm sắp sinh cô còn rất kiên định, nói sau khi sinh xong, sang năm sẽ tiếp tục sinh, nhưng ai mà biết sinh thường lại đau như vậy, lúc từ trong phòng sinh đi ra, Lệ Tử Xuyến chỉ cảm thấy mình đã chết đi sống lại mấy lần.

Lúc đó, cô nắm chặt tay Cố Khinh Châu đang đầu đầy mồ hôi, yếu ớt nói: “Bạn học Cố, xem ra em không sinh thêm được bốn đứa nữa rồi, sinh thêm cho anh một đứa nữa thôi.”

Cố Khinh Châu vừa thăng cấp lên làm ba kích động đến không nói thành lời, chỉ liều mạng gật đầu, Lệ Thanh Bắc ở bên cạnh lạnh giọng nói, “Trước tiên em vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt đã, thật không tưởng tượng nổi dáng vẻ làm mẹ của em mà...”

Lệ Tử Xuyến hung hăng trừng Lệ Thanh Bắc một cái, sau đó quang vinh mệt mỏi ngất đi.

Lúc bạn học Tiểu Cố một tuổi rưỡi, Lệ Tử Xuyến đã bắt đầu cân nhắc đến vấn đề nghề nghiệp của bản thân, cũng không thể học hai mươi năm sau đó liền ở nhà làm bà chủ gia đình được, quá lãng phí nhân tài mà.

Đối với điều này, mục tiêu của cô vẫn rất hùng vĩ, nguyện vọng cực kỳ vĩ đại.

Cố Khinh Châu không phát biểu ý kiến, là bởi vì không biết đã qua bao lâu, cô sẽ không chịu nổi việc rời khỏi con trai bảo bối mà từ bỏ việc làm.

Quả nhiên, còn chưa qua kỳ thử việc, Lệ Tử Xuyến liền từ chức, cũng không đề cập tới chuyện công việc.

Mà bên Cố Khinh Châu, kiếp dạy học của anh thuận lợi đến kỳ lạ, mỗi học kỳ cũng sẽ phát biểu một bài văn trên tạp chí chuyên ngành, chức danh cũng rất thuận lợi, giữa hai năm còn bán ba hạng mục độc quyền, giành không ít vinh quang cho trường học.

Lại thêm anh vốn là nhân vật truyền kỳ, tướng mạo học thức đều đỉnh cao, đương nhiên được không ít học sinh ưu ái.

Đối với việc có người yêu thích Cố Khinh Châu, Lệ Tử Xuyến vô cùng yên tâm, nếu như người này dễ dàng thay lòng đổi dạ như vậy, cũng sẽ không giữ lại cho cô rồi.

Nhưng sau đó không lâu, trong lúc vô tình cô lật giáo án của Cố Khinh Châu ra, bên trong có một bức thư tình, cô rất ghen, đồng thời cũng không thể ngăn cản chuyện đã xảy ra.

Nhìn cô khóc lóc nỉ non, hào hứng nổi lên, bạn học Tiểu Cố cũng bắt chước mẹ, rõ ràng trình độ không đủ, còn cứng rắn nặn ra nước mắt cá sấu, Cố Khinh Châu dở khóc dở cười.

“Được rồi được rồi, trước đó em cũng biết có mấy nữ sinh theo đuổi anh rồi, sao hôm nay lại ghen hả?”

Lệ Tử Xuyến nhìn qua khe hở của mắt: “Cái này không giống nhau!”

“Sao lại không giống?” 

“Viết thư tình cho anh chính là đàn ông!” Đến cả đàn ông cũng nhớ thương bạn học Cố nhà cô, cô cũng nên có cảnh giác rồi.

Trán Cố Khinh Châu chảy xuống một giọt mồ hôi: “Đàn ông nào?”

“Nếu như là nữ sinh còn tốt, em có thể cướp lại anh từ trong tay bọn họ. Thế nhưng, nếu như bọn họ uốn cong anh, làm sao em có thể biến anh thẳng trở lại?!” Thật đáng sợ có được hay không?!

Cố Khinh Châu không hiểu: “Cái gì cong cái gì thẳng?”

Lệ Tử Xuyến ngừng khóc, tỉ mỉ dò xét Cố Khinh Châu, nhìn ánh mắt mê man không rõ của anh, cuối cùng cũng hiểu được nước mắt của mình chảy vô ích rồi, vị đại ca kia hoàn toàn không hiểu gì hết mà.

Được rồi, không dễ chơi.

Lệ Tử Xuyến dùng ống tay áo hào sảng lau nước mắt trên mặt, giống như không có việc gì đứng từ dưới đất lên, không quên ôm lấy con trai, nhìn Cố Khinh Châu nói: “Con của chúng ta nói buổi tối muốn ăn thịt dê.”

Con trai mới bao nhiêu tuổi đã đòi ăn thịt dê, hơn nữa còn chưa biết nói chuyện cơ mà...

Cố Khinh Châu thở dài, nhận mệnh đi xuống lầu mua thịt dê, chỉ vì con bọ tham ăn trong bụng của Cố phu nhân.

Về sau, Lệ Tử Xuyến nói ngọn nguồn mọi chuyện cho Đàm Thiên Thiên, Đàm Thiên Thiên đề nghị cô tới trường học đi dạo một vòng, tuyên bố chủ quyền.

Lệ Tử Xuyến lo lắng nghĩ, cảm thấy Đàm Thiên Thiên nói chí phải.

Bạn học Cố nhà cô đang ở trong trường học, đứng giữa một đám lão già nhăn nheo, cực kỳ nổi bật, không ai thích mới là kỳ quái, hơn nữa đàn ông ít nói thường khiến người khác có một cảm giác thần bí, lúc trước cô không cảm thấy bộ dạng trầm mặc của bạn học Cố lại cực kỳ mê người như vậy nha.

Ngày hôm sau, Lệ Tử Xuyến cố ý ăn diện một chút, mang bạn học Tiểu Cố tới chỗ của Cố Liêm, tự mình lái xe quen thuộc đi tới trường học, tìm đến văn phòng của Cố Khinh Châu.

Cô gõ cửa một cái, đi vào liền nhận ra bầu không khí ngột ngạt bên trong.

Ba sinh viên đứng thành một hàng trước mặt Cố Khinh Châu, đứng ngay ngắn, toàn bộ đều cúi đầu, giống như một nàng dâu nhỏ khi làm sai chuyện gì thì ăn nói khép nép, thở cũng không dám thở mạnh.

Cố Khinh Châu ngồi sau bàn làm việc, trong tay còn cầm một phần luận văn, sau khi nghe được động tĩnh liền ngẩng đầu, lúc nhìn thấy Lệ Tử Xuyến, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc nho nhỏ.

Lệ Tử Xuyến cũng có chút xấu hổ, ai ngờ vừa đến đã nhìn thấy anh giáo huấn học sinh, cô tới đây có tổn hại uy nghiêm của anh không.

“Hi.” Cô cười khan một tiếng: “Mọi người cứ tiếp tục tiếp đi, em ra ngoài chờ.”

Cố Khinh Châu hơi nhíu mày lại, nếu như cô nhìn không lầm, hẳn là anh đang nở nụ cười, giống như nhìn thấy dụng ý của cô? Không thể nào!

Nếu như nói suy nghĩ của Lệ Tử Xuyến mới chỉ là hoài nghi, vậy thì lời nói kế tiếp của Cố Khinh Châu đã xác nhận suy nghĩ của cô.

Lúc này, Cố Khinh Châu buông đồ trong tay xuống: “Vợ của thầy tới, tạm thời hôm nay cứ như vậy trước đã, lấy báo cáo về hết cho tôi, lần sau nếu như còn để tôi phát hiện báo cáo của các em xuất hiện sự cẩu thả, hoặc là đạo văn lẫn nhau, cũng đừng trách thành tích cuối kỳ của các em có chữ đỏ của tôi.”

Có lẽ là không nghĩ tới Cố Khinh Châu sẽ dễ dàng buông tha cho bọn họ như vậy, ánh mắt ngạc nhiên của ba sinh viên đều hướng thẳng về phía Lệ Tử Xuyến, thấy cả người cô không được tự nhiên.

Khóe miệng Cố Khinh Châu nhẹ nhàng nhếch lên, giọng nói trầm thấp lại vang lên lần nữa: “Không chào hỏi cô sao?”

Vừa mới nói xong, thân thể của ba sinh viên đều run lên bần bật, cùng kêu lên nói, “Chào cô ạ!”

Giờ phút này, Lệ Tử Xuyến thật sự hối hận về quyết định của mình, chạy đến trường học giống như là động vật quý hiếm để mọi người tham quan vậy, vừa khó chịu vừa không thoải mái.

“Còn chưa đi?” Cố Khinh Châu đúng lúc lên tiếng nhắc nhở.

Ba sinh viên như bị lửa thiêu vào mông nhanh chóng biến mất, Lệ Tử Xuyến nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, phì một tiếng bật cười.

Cố Khinh Châu đi ra từ sau bàn làm việc, hỏi cô: “Cười gì vậy?”

Cô quay đầu lại, cười híp mắt đối diện với ánh mắt của anh: “Nghĩ đến một năm trước anh dẫn dắt bọn em, em cùng Trương Nhất Phàm cũng bị anh giáo huấn giống như vậy, bây giờ chiếu lại giống như một bộ phim vậy, lúc ấy Trương Nhất Phàm cũng giống như bọn họ, khỏi phải nói là chạy nhanh như thế nào, giống như anh sẽ ăn cậu ấy vậy.”

=======Truyện Ngôn Tình  Tổng Tài ====

Hiện tại nhớ lại, cười rất vui vẻ, nhưng khi đó thật sự bị Cố Khinh Châu làm cho sợ hãi.

Cố Khinh Châu cũng nhớ lại hình ảnh lúc đó, nhàn nhạt cười nói, “Anh cũng không có nói gì các em, mắng cũng dám mắng đấy.”

“Anh không biết mặt anh trầm xuống dọa người thế nào sao? Trương Nhất Phàm thấy vậy, suýt nữa là bị anh dọa sợ phát khóc.”

“Đương nhiên là, lần đầu tiên em gửi báo cáo cho anh lại bị trả về nhiều lần như vậy, trong lòng đã mắng anh thê thảm rồi, mỗi ngày trước khi đi ngủ chắc chắn phải mắng anh đến lúc ngủ ngon mới thôi.”

Cố Khinh Châu cực kỳ kinh ngạc: “Anh thật sự đắc tội với em kinh khủng như vậy?” Còn phải mỗi ngày mắng một lần.

“Đúng vậy, cho nên có một đoạn thời gian rất dài em cũng không tin rằng em sẽ thích anh.” Ngón tay Lệ Tử Xuyến chỉ lên ngực Cố Khinh Châu: “Bạn học Cố, anh cũng che giấu quá sâu đó.”

Cố Khinh Châu nắm lấy ngón tay không an phận của cô, đặt lên môi hôn.

Lúc này, có người gõ cửa, Cố Khinh Châu còn chưa nói gì cả, bạn học kia đã đẩy cửa ra, sau đó thấy Cố Khinh Châu đang thân mật với một người phụ nữ, biểu bộ trên mặt khỏi phải nói có bao nhiêu đặc sắc.