Đường Mật
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Ý vị trong truyện tiểu thuyết ngôn tình sắc Đường Mật tìm tồi trong cuộc đời những thú vui nhưng nào ai biết được dục ái bênh em mới là chân lý đời anh. Cô quật cường nhìn thẳng hắn, dù cho cuống họng bị bóp chặt, không khí đã không còn lưu thôngnhưng cô không hề mở miệng cầu xin hắn, ngược lại lúc này Nghiêm Giản Kiệt ý thức được rằng, cô một lòng muốn chết đi.
Chương 07 Chị không sao
"Tên đồng tính luyến ái! Tên đồng tính luyến ái..." cô tiếp tục mắng, cũng không tin cậu ta không thỏa hiệp.
Yến Triết cuối cùng bị chọc tức, phanh mạnh xe lại, thừa dịp lúc cô xuống xe chạy trốn thì cậu ta cũng nhảy xuống xe vòng qua đầu xe, thô lỗ kéo lấy quần áo của cô rồi đêm thân thể nhỏ gầy của cô án trên đầu xe.
"Bây giờ tôi lập tức cho chị xem đến cùng tôi phải là đồng tính luyến ái hay không!" Cậu ta nhanh chóng áp trụ thân thể của cô, hướng về đôi môi đỏ mọng mà cắn, hoàn toàn không để ý tới đau đớn của cô, cắn tới khi chảy máu.
Lại là một nụ hôn hoàn toàn không có chút kỹ thuật nào, không, cái động tác vừa rồi căn bản không thể gọi là nụ hôn, mà là cắn!
"Ưm..." cô đau đớn xoay mặt, cảm giác môi cơ hồ bị cắn đứa một miếng thịt!
======= Truyện Ngôn Tình hay ====== Hãy cùng tôi tìm hiểu xem, Truyện Ngôn Tình có những lợi ích gì mà từ trẻ em, học sinh, sinh viên, các bạn trẻ, những người trưởng thành, cho đến các bác lớn tuổi vẫn đọc Truyện Ngôn Tình . và được khuyến khích đọc Truyện Ngôn Tình như vậy nhé. Đọc truyện cùng HaHa Truyện
Cái tên đồng tính luyến ái biến thái ăn dấm chua rồi cắn bậy này:
Trên đường người đi đường dần dần vây quanh, nhưng không ai giúp cô.
"Thế nào? Còn dám nói tôu là đồng tính luyến ái nữa không?" Yến Triết khiêu khích nói.
"Bất luận cậu có làm cái gì với tôi thì cậu cũng chủ là một tên đồng tính luyến ái bị điên!" Mộ Sở Văn mắng xong khẩn trương đẩy cậu ra rồi nhanh chân bỏ chạy, nhưng là chưa chạy được hai bước đã bị Yến Triết từ phía sau kéo tóc, cậu ta thuận thế chế trụ vai cô, nghiêng đầu cắn chiếc gáy phấn nộn tinh tế, người qua đường nhìn thấy ai nấy đều kinh ngạc, nhưng lại không ai dám đứng ra.
Yến Triết cứ giữ nguyên miệng mình trên gáy cô một hồi lâu, không biết bước tiếp theo phải nên làm như thế nào, lúc này lại nghe cô kêu tên của anh cả của cậu, vì bất ngờ kinh ngạc nên đã để cho cô trốn thoát mất rồi.
Mộ Sở Văn chạy, cô phát hiện chỗ hai người bọn họ vừa dừng xe rất gần với nhà mình.
Nhưng mà cô vẫn chạy nhanh tốc độ sợ Yến Triết tóm được cô thì chết.
"Nghe nói chị đạt quán quân giải điền kinh của trường, thật khéo, tôi cũng vậy." Yến Triết thở nhẹ nắm chặt tay cô, nhìn lướt qua bốn phía nơi ở rồi cười hỏi: "Nhà chị cũng ở gần đây sao? Thực trùng hợp, hôm nay tôi đi sinh nhật một người bạn cũng ở đây."
Sinh nhật? Chẳng lẽ bạn của cậu ta là Lý Hạc!
Lúc Yến Triết kéo cô đến cửa nhà mình, lúc đó cô mới khẳng định suy đoán của mình là đúng.
"Tôi không vào cùng với cậu đâu!" Dù cho cổ tay vẫn bị cậu ta nắm chặt, cô vẫn quyết đoán cự tuyệt.
"Vì sao? Hả! Chẳng lẽ... Nơi này là nhà chị!" Yến Riết đắc ý thưởng thức sắc mặt tái nhợt của cô, dơ tay lên muốn nhấn chuông cửa.
"Không!" Cô tuyệt không có thể bị cậu ta dùng tư thế ái muội như thế này để cưỡng ép đi vào, bố cùng với mẹ nhỏ tuy nhiên đã ra khỏi nhà, nhưng mối tai hoạ ngầm lớn nhất chính là Lý Hạc vẫn còn đang ở nhà!
Nếu như cậu ta lại làm chuyện như lúc nãy trong nhà mình thì...
thật sự là Mộ Sở Văn muốn cách càng xa Yến Triết càng tốt, nhưng cậu ta lại càng giữ chặt eo cô, chiều cao hai người một cao một thấp vô cùng cấn xứng, cánh cổng nhà cô đột nhiên mở ra.
Cảm thấy như có hàng ngàn mũi dao đang phóng tới, cô máy móc chuyển ánh mắt tới bên trong cánh cửa, chỉ thấy sắc mặt của Lý Hạc xanh mét đang đứng ở trước mặt bọn họ, ánh mắt sắc như dao chăm chú cánh tay của Yến Triết đặt trên eo cô, biểu tình tựa như bị hoá đá luôn vậy.
"Triết? Vào đi!" Lý Hạc ôn hoà mời Yến Triết vào nhà, sắc mặt có chút tái nhợt, cậu lạnh lùng liếc Mộ Sở Văn một cái, bỏ lại một câu: "Chị thì em không cần phải khách khí rồi." Nói xong xoay người đi vào nhà.
"Lý Hạc cậu thật có phúc đấy. Trong nhà lại có một chị gái thanh thuần đáng yêu như vậy, vậy mà trước giờ không hề thấy nhắc tới." Yến Triết nhìn ra cậu với Mộ Sở Văn có gì đó không bình thường, cố ý cười lớn trêu chọc cậu.
"Đáng yêu thì đúng, nhưng còn thanh thuần thì không có rồi." Lý Hạc lấy đồ uống trong tủ lạnh, lạnh lùng đưa mắt nhìn Mộ Sở Văn, cô như vậy mà lại ôm ấp Yến Triết ở trước nhà, cứ như là cố ý để cho cậu nhìn vậy.
Mộ Sở Văn không được tự nhiên xê dịch vị trí, bất đắc dĩ phần eo bị Yến Triết dùng khuỷu tay kẹp chặt, cô đành phải thấp giọng cầu xin nói: "Buông ra, tôi muốn đi toilet."
Một có được tự do, cô lập tức trốn về phònh của chính mình rồi khóa cửa, tay chân luống cuống đóng khoá vali hành lý lại.
Cô chưa từng nghĩ tới việc bản thân lại sợ hãi hai người con trai nhỏ tuổi hơn mình, vốn đã hẹn với Nghiêm Minh Lệ rằng chủ nhật sẽ chuyển nhà, nhưng hiện tại cô chỉ muốn lập tức thoát khỏi hai tên Tiểu Sắc Lang này.
Mới vừa khép vali lại, bỗng nhiên có tiếng gõ cửa truyền đến khiến cô khẩn trương đẩy vali vào ngăn tủ, cô hít một hơi thật sâu mới bình tĩnh hỏi lại: "Chuyện gì?"
"Chị ở trong phòng lâu như vậy, em lo lắng có phải chị ngất xỉu rồi hay không." Giọng nói của Lý Hạc lộ ra quan tâm, khiến cho cô khó tin:
"Chị không sao, chỉ là muốn nghỉ ngơi một chút."
Cô vừa nói xong liền nghe thấy giọng Yến Triết trêu tức nói tiếp: "Chị gái cậu đang cần nghỉ ngơi, tối hôm qua chị ấy tăng ca nên về muộn."
"Làm sao cậu mà biết?" Thần sắc Lý Hạc ngưng trọng nhìn Yến Triết.
"Aiza...! Tới quên nói với cậu, chị gái cậu đang làm việc ở công ty của anh trai tớ, tớ cũng là hôm qua ── trễ mới biết được." Yến Triết cố ý kéo dài chữ "Tối hôm qua", tựa hồ nhìn ra tình cảm đặc biệt của Lý Hạc đối với Mộ Sở Văn, cười đến vô cùng ái muội.
Lý Hạc nháy mắt lại bùng lên cơn ghen, cầm lấy cổ áo của Yến Triết định đấm cậu ta, Yến Triết vẫn cợt nhả châm ngòi thổi gió: "Tớ là thấy chị ấy xinh đẹp nên mới hôn chị ấy, mà còn vừa rồi cậu không phải cũng thấy tớ ôm chị ấy ngoài cửa đấy sao, chẳng phải là cậu không có ý kiến sao?"
"Ai nói tớ không ý kiến! Tớ vừa rồi đã định đánh chết cậu rồi!" Lý Hạc đấm cậu ta một đấm liền trực tiếp đem Yến Triết ngã xuống, mục đích của Yến Triết đã đạt, cũng không nên ở lại làm gì nữa.
Lúc này, Mộ Sở Văn liền như cá trong chậu, mở cửa ra để giải thích có vẻ dư thừa, nhảy cửa sổ chạy trốn cũng không được, trong lúc cô đang do dự, Lý Hạc đã cầm chìa khoá dự phòng mà cậu tự làm để mở cửa.
"Sao em có chìa khoá phòng chị?!" Nhìn chằm chằm nắm tay cửa đang xoay, Mộ Sở Văn luống cuống định cầm lấy đèn ngủ đến chặn cửa, nhưng Lý Hạc đã xông vào.
"Bốn năm trước em có rồi! Em vẫn chịu đựng nửa đêm không vào phòng chị, em vẫn chịu đựng không đụng chạm vào chị, vậy mà chị lại cùng một kẻ không quen biết thân thiết một chỗ! Em hẳn không bận tâm tâm tình cùng cảm giác của chị, em hiện tại liền muốn chị!" Lý Hạc tức giận đến sắc mặt trắng bệch, hốc mắt phiếm hồng, tức giận nhìn xuống bàn đặt đèn ngủ liền đè cô xuống bàn.
Bởi vì chiêc bàn quá nhỏ, Mộ Sở Văn chỉ có phần eo được mặt bàn chống đỡ, từ bộ ngực trở lên đều rơi xuống dưới, vì kinh hoảng cô không thể không bắt lấy cánh tay của cậu đề cố gắng duy trì cân bằng.
Hai người vặn vẹo hết sức, Lý Hạc lại kéo cô xuống trên mặt đất, thân thể cậu cao gầy không chút lưu tình mà áp trụ thân thể mềm mại của cô, cậu lung tung hôn môi cô, động tác mặc dù thô lỗ, lại không thể che đi được sự ngây ngô của cậu.
Trong đầu Mộ Sở Văn lúc này tất cả đều là đạo đức luân lý, cậy là của em trai của cô, cho dù không có quan hệ huyết thốnh thì cũng không thể, tuyệt đối không thể!
Đầu óc cô vừa thông suốt, cô liền lao đến cầm lấy chiếc cột đèn bàn, đại não vẫn chưa kịp suy nghĩ xong, cô đã đánh trúng đầu của cậu.
Lý Hạc kêu một tiếng đau đớn rồi ngã sấp trên người cô, toàn thân cô bị ép rất đau, lại vẫn ẩn ẩn có thể cảm nhận được hạ thân đang trướng to của cậu đang từ từ tho nhỏ lại.
Cô dùng hết sức mới đẩy cậu từ trên người mình xuốnh được, thấy cậu hôn mê bất tỉnh liền theo phản xạ địa đưa ngón tay xuống dưới mũi của cậu, xác nhận là cậu chỉ bị hôn mê, cô mới dựng chiếc bàn đèn ngủ lên.