Đường Mật

Đường Mật

Mô Tả:

Ý vị trong truyện tiểu thuyết ngôn tình sắc Đường Mật tìm tồi trong cuộc đời những thú vui nhưng nào ai biết được dục ái bênh em mới là chân lý đời anh. Cô quật cường nhìn thẳng hắn, dù cho cuống họng bị bóp chặt, không khí đã không còn lưu thôngnhưng cô không hề mở miệng cầu xin hắn, ngược lại lúc này Nghiêm Giản Kiệt ý thức được rằng, cô một lòng muốn chết đi.

Chương 27 Nghe thấy

Sau một lúc lâu, Yến Triết lên tiếng phá vỡ không gian yên tĩnh tràn ngập xấu hổ bằng giọng điệu nũng nịu: "Vậy em thì sao? Em là bởi vì chị nên mới thay đổi định hướng tình dục, chẳng lẽ chị không thích em sao?"

"Chị... Chưa nói không thích em." Cô thẹn thùng cúi đầu, ý thức được bản thân vừa nói một lời nói vô cùng mặt dày.

Yến Minh cũng có chút khổ sở oán trách nói: "Em cũng chưa từng nói thích anh."

"Em... Thích anh." Cô xấu hổ giương mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt tuấn tú của anh, chân thành trả lời anh.

Hai người lại một lần nữa liếc mắt với nhau làm Yến Sở càng thêm khó chịu, hắn bước đến giữa hai người bọn họ quát: "Đủ rồi! Cô coi tôi như không khí hay coi tôi là người chết thế? Đừng quên này hòn đảo này là của tôi! Tôi tùy ý có thể đuổ hết tất cả bọn hắn đi khỏi đây, đến lúc đó chỉ còn lại có cô cùng với tôi! Cô liền không có lựa chọn nào khác mà chỉ có thể thích một mình tôi thôi!"

Mộ Sở Văn nhìn người đàn ông độc chiếm biểu hiện tính cách chiếm hữu của trẻ con không khỏi mỉm cười: "Tôi không nói gì vì không có cách nào vẫn thích anh."

Những lời này đã nói rõ ràng tình cảm của cô đối với hắn.

Trước mắt ngoại trừ nghiêm Giản Kiệt ra, những người khác đều rất cao hứng, Mộ Sở Văn lập tức liền ý thức được mình sai sót, nhưng đã không còn kịp rồi, bởi vì cô nhìn thấy Nghiêm Giản Kiệt hướng cô lộ ra nụ cười âm hiểm.

Cô vội vàng bổ sung thêm: "Anh có biết tôi vì cùng đường mới đồng ý kết hôn với anh, tôi..."

"Anh đương nhiên biết! Hơn nữa anh còn biết em còn định giữ cúc huyệt xử nữ để dâng lên cho anh cơ..."

"Nói cho bọn họ biết, hiện tại em đang thầm nghĩ muốn làm tình cùng tôi, bảo bọn hắn đừng ở đây làm vướng chân vướng tay." Nghiêm Giản Kiệt nói bên tai, sau đó lại đứng thẳng và dùng giọng nói to rõ ràng của mình nói với cô *: "Mười tám tiếng đồng hồ không gặp, vị hôn thê đáng yêu của tôi nhất định cũng nhớ tôi giống như tôi nhớ em đúng không?"

Mộ Sở Văn mở to mắt nhìn hắn đang biểu diễn kỹ xảo lật mặt, không biết nên đáp lại như thế nào.

Nghiêm Giản Kiệt thấy cô không lập tức chấp hành mệnh lệnh của hắn, ánh mắt nháylên một tia âm ngoan, lại cúi đầu đối với cô thì thầm: "Em hẳn là biết tôi có rất nhiều cơ hội bắt được em, đem em đâm đến chết khiếp, sau đó từ phía sau đâm em đến choáng váng!"

Lời nói uy hiếp trắng trợnnày tức khắc làm cho sắc mặt cô đỏ lên, nhưng sao cô lại có thể nói rằng muốn làm tình với hắn trước mặt nhiều người đàn ông như thế này được chứ.

"Mỗi một giây mà em do dự mỗi đều là đang muốn tôi gia tăng trừng phạt lên cấp số nhân đấy, ba giây, bốn giây..." Nghiêm Giản Kiệt vẫn tươi cười rạng rỡ như cũ dán tại bên người cô hưởng thụ mùi tóc thơm ngát cùng nhịp tim bất an đang đập trong lồng ngực của cô.

"Tôi... Tôi muốn nói chuyện riêng với hắn một lúc, các người có thể đi ra ngoài một chút không?" Lời vừa ra khỏi miệng, trên mặt Yến Minh liền hiện ra biểu cảm bi thương khiến cho cô hối hận rồi.

Yến Triết nhìn thoáng qua anh cả đang nổi giận chờ phân phó, nhún nhún vai ra vẻ thoải mái mà trả lời: "Chỉ cần anh cả không có ý kiến thì tôi cũng không thành vấn đề."

Cậu hiểu anh trai mình là người có khái niệm độc chiếm rất mạnh, tuyệt đối không có khả năng nhường người phụ nữ của mình vào tay tình địch mạnh nhất được.

Mộ Sở Văn chuyển ánh mắt qua trên người Yến Sở, nhưng cô lập tức lại rũ mắt xuống, khuôn mặt của hắn phảng phất ám chỉ một điều duy nhất ── hắn muốn bóp chết cô! Mà hắn đứng vào cách cô rất gần, quả thật chỉ cần chìa tay ra là có thể bóp chết cô thật.

Giờ phút này, nghiêm Giản Kiệt đổ thêm dầu vào lửa: "Tôi muốn giải thích nói rõ một chút cho các người hiểu, cái mà Văn Văn gọi là "Nói chuyện" chính là làm tình! Vô hạn điên cuồng làm tình!"

"Anh..." Cô xấu hổ đỏ mặt, tức giận trừng mắt hướng hắn mà đay nghiến, trong lòng hận không thể đưa hắn dẫm nát ở dưới chân.

Nhưng là hết thảy đều là cô đang ảo tưởng, người đàn ông này có ham muốn chiếm hữu tuyệt không kém Yến Sở điểm nào, hơn nữa hắn không chiếm được thứ gì thì thứ đó chỉ có một kết cục là bị phá hủy, lúc chạy trốn lên máy bay tư nhân nhà họ Yến thì cô đã nhận ra điều này.

"Hóa ra cô lại dâm đãng như vậy, đói khát như vậy, muốn làm tình cùngn hắn đến như vậy sao?" Yến Sở cuối cùng mở miệng, hắn nhìn chằm chằm Mộ Sở Văn, mỗi một chữ đều khiến cho cô thương tích đầy mình.

"Tôi..." Cô bị lời của hắn đâm bị thương thật sâu, trước đó cô còn do dự muốn hướng hắn cầu cứu, hiện tại hoàn toàn hết hy vọng, hốc mắt cô phiếm hồng, kìm nén không nổi liền chảy ra nước mắt, nhìn hắn chằm chằm hờn dỗi nói: "Tôi vốn là đã kết hôn với anh ấy, nếu không phải là anh ngăn cản phá hỏng hôn lễ, chúng tôi cũng đâu có tự nhiên rơi xa nhau như thế này."

Yến Sở nhìn cô quật cường, tức giận suýt chút nữa thì đã vươn tay bóp lấy cổ họng cô mà bóp chết, nhưng hắn phát hiện đáy mắt cô phát ra ánh sáng nước mắt, cảm thấy được cô rất khác thường, lại chuyển hướng đến Nghiêm Giản Kiệt, kết quả tư thế của một kẻ thắng thế của hắn nhất thời khiến cho Yến Sở hiểu được.

Người phụ nữ ngu ngốc này, thật phí công hắn yêu cô như vậy, cô bị người khác uy hiếp không nhờ hắn giúp đở đã đành lại còn muốn đẩy hắn ra xa!

Nghĩ đến đây, Yến Sở thừa dịp nghiêm Giản Kiệt không có phòng bị nhanh chóng kéo Mộ Sở Văn về phía mình, ôm chặt cô trong vòng tay, Mộ Sở Văn lại cho rằng hắn bị lời của mình chọc giận, vừa đánh vừa muốn tránh vòng tay đang ôm mình của hắn.

"Đây là muốn cùng tôi diễn vở kịch cướp đoạt phụ nữ sao?" Nghiêm Giản Kiệt cười khẽ đánh giá thân thể bọn họ đang ở cùng nhau, trong lòng lại căm thù đến tận xương tuỷ cái cảnh ôm ấp da thịt kia, hắn đã rất vất vả mới theo dõi được đến hòn đảo nhỏ không người này, lúc mới gặp đã thấy bọn họ đang giao hoan trên tảng đá, giờ lại cư nhiên trước mặt hắn ấp ấp ôm ôm!

Hắn khống chế không nổi ghen tuông tràn ra, lấy ra một khẩu súng chĩa vào hai người bọn họ: "Thật xin lỗi, tôi không có tâm trạng để chơi với các người! Muốn hắn nhường cô đi theo tôi, khpông ngờ hắn lại muốn chết cùng với cô."

"Anh căn bản không thương Văn Văn!" Yến Minh nhịn không được nhìn hắn hét lớn.

Nghiêm Giản Kiệt bắn một viên đạn vào bắp chân của anh, sau đó còn phụ thêm một câu nói vô cùng độc ác: "Nếu đã không thể chiếm được thì thà rằng hủy diệt!"

Nghe thấy tiếng súng, Mộ Sở Văn không dám tin nhìn Nghiêm Giản Kiệt ── hắn thật sự nổ súng sao!

Yến Minh theo tiếng súng phát ra mà ngã xuống, cô muốn chạy tới đỡ lấy anh thì Yến Sở ngăn cô lại ở phía sau.

"loser!" cánh tay trái của hắn đang bị thương mà vẫn không sợ chết địa khiêu khích kẻ đang cà súng: "Không chiếm được liền hủy diệt, chẳng qua nó giải thích rằng anh là một kẻ thất bại vĩnh viễn không chiếm được trái tim của cô ấy mà thôi!"

Nghiêm Giản Kiệt nghe thấy câu nói đầy châm biếm của hắn, liền dời họng súng về phía hắn, Mộ Sở Văn vội kéo lấy tay hắn mà thấp giọng khuyên nhủ: "Anh đừng nói nữa! Hắn đang cầm súng đấy!"

"Tôi chỉ nói ra sự thật thôi! Chỉ có tự ti sự thất bại ấy nên mới muốn phá huỷ đi thứ mà chính mình cũng không chiếm được, mỗi ngày chỉ cần nhắm mắt lại liền nghĩ tới thứ mà mình không chiếm được đó đang bị người khác chiếm lấy, mà bản thân lại hoàn toàn không thể làm thay đổi sự thật đó!" Yến Sở vừa nói châm chọc, vừa chú tâm vào động tác tay của Nghiêm Giản Kiệt, thân thể hắn theo bản năng tiến vào trạng thái chiến đấu, tùy thời điểm để chuẩn bị đối phó nếu hắn bóp cò.

Mộ Sở Văn nhìn ánh mắt của Nghiêm Giản Kiệt càng ngày càng âm hiểm, khẩn trương nhìn khẩu súng trên tay hắn, cô lo sợ Yến Sở sớm hay muộn cũng sẽ kích thích hắn nổ súng, thấy ngón trỏ của hắn bóp chặt lấy cò súng, vừa thấy hắn bóp cò cô như phản xạ có điều kiện vòng qua chắn trước mặt Yến Sở.

Đoàng...

Một tiếng súng vang lên, Yến Sở chấn động ôm lấy cơ thể xụi lơ của cô đang ngã xuống, run rẩy lấy bàn tay đè lại chỗ bị nhiễm máu đỏ sau lưng, bàn tay lập tức dính đầy máu tươi còn ấm nóng.

"Văn Văn..." Nghiêm Giản Kiệt cũng chấn kinh không thôi, thấp giọng gọi tên cô, ánh mắt ngây ngốc nhìn chằm chằm vào vết thương sau lưng cô, trong lòng bỗng nhiên bị một cỗ ghen tuông chiếm lấy ── người phụ nữ này vì đỡ đạn cho tên gian phu mà đến cả tính mạng của mình cũng không cần.

Nhìn Mộ Sở Văn bất tỉnh nhân sự, Nghiêm Giản Kiệt lập tức phục hồi tinh thần lại.

Hắn điên rồi sao? Nổ súng bắn người phụ nữ mình yêu, cô đã hôn mê bất tỉnh, hắn cư nhiên vẫn còn có thể để ý chuyện khác!

"Đưa cô ấy đến bệnh viện! Nhanh đưa cô ấy đến bệnh viện!" Nghiêm Giản Kiệt hét to, muốn bước tới ôm cô, lại bị Yến Sở một quyền đánh ngã xuống đất.