Đường Mật

Đường Mật

Mô Tả:

Ý vị trong truyện tiểu thuyết ngôn tình sắc Đường Mật tìm tồi trong cuộc đời những thú vui nhưng nào ai biết được dục ái bênh em mới là chân lý đời anh. Cô quật cường nhìn thẳng hắn, dù cho cuống họng bị bóp chặt, không khí đã không còn lưu thôngnhưng cô không hề mở miệng cầu xin hắn, ngược lại lúc này Nghiêm Giản Kiệt ý thức được rằng, cô một lòng muốn chết đi.

Chương 28 Sao vậy

"Mày không có tư cách đụng chạm đến cô ấy!" Yến Sở nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó lập tức ôm lấy Mộ Sở Văn đi ra ngoài, Nghiêm Giản Kiệt cũng không nói lời nào đi theo sau, chỉ còn lại Yến Triết đang không biết làm sao, cậu không thể không nâng anh hai dậy, sau đó cùng nhau ra ngoài

Bọn hắn chạy hướng bờ biển hướng máy bay đang đậu, Nghiêm Giản Kiệt cũng đi theo một đường chạy tới trước mặt, hắn nói: "Lên mây bay riêng của tôi đi, máy bay của các người đã hết dầu rồi... Lúc đến đây vì phòng ngừa các người trốn khỏi đây nên tôi đã phá huỷ bình xăng rồi."

Yến Sở dừng lại chân, trừng mắt nhìn hắn: "Sau này tôi sẽ tính sổ với anh sau! Dẫn đường!"

Năm người ở trên máy bay ngồi yên lại, Nghiêm Giản Kiệt nhanh chóng khởi động máy bay, thẳng đến bệnh viện mà lần trước Mộ Sở Văn nằm.

"Anh, chúng ta đi đâu vậy? Liệu có thể gặp được người phụ nữ đó không?" Yến Minh mâu thuẫn nhìn Yến Sở, nhớ tới người hiến máu nặc danh kia, hắn không khỏi có chút hồi hộp.

Mẹ ruột của Mộ Sở Văn chính là người đã nhận nuôi bọn hắn vào Yến gia sau đó bỏ bọn hắn lại mà rời khỏi nhà họ Yếm. Bây giờ nếu bọn họ nhìn thấy bà cũng không biết nên xưng hô như thế nào cho đúng.

Yến Sở trầm mặc không nói, Nghiêm Giản Kiệt trái lại nhịn không được châm chọc bọn hắn: "Sớm biết sẽ có mâu thuẫn như hôm nay, thì ngày trước các người không nên thích người phụ nữ của tôi."

======= Truyện Ngôn Tình  hay ======

======= tiểu thuyết Ngôn Tình Nữ Cường======

=======Truyện Ngôn Tình  Tiểu Thuyết Tổng Tài ====

"Người phụ nữ của anh? Anh còn có mặt mũi nói ra câu đấy à! Anh có biết nhóm máu của cô ấy là nhóm máu cực kỳ hiếm không? Anh có biết nếu lần trước người phụ nữ đó không có ở bệnh viện hiến máu thì cô ấy đã không sống được rồi không?! Nếu cô ấy có mệnh hệ gì, anh cũng đừng hòng nghĩ đến chuyện có thể sống!" Yến Sở nổi trận lôi đình hét vào mặt hắn, nếu không phải hắn đang lái máy bay thì anh đã sớm tiến lên vặn gãy cổ của hắn rồi.

"Kho máu bệnh viện có nhóm máu này, lần trước lúc cô ấy gặp chuyện không may tôi đã tìm bác sĩ chuyên môn thu thập dự trữ rồi." Nghiêm Giản Kiệt nghĩ muốn trấn an, ngược lại chọc giận Yến Sở hơn.

"Anh chính là vì coi cô ấy như thương bia ngắm để luyện tập kho máu tồn à?" Yến Sở lại hướng hắn quát.

Nghiêm Giản Kiệt lặng lẽ không lên tiếng, nhìn chằm chằm bầu trời mờ mịt phía trước, cho dù là bất cứ caia gì đi nữa thì hai chữ "hối hận" không thể nói rõ được cảm xúc lúc này của hắn, hắn không nên mất đi lý trí nổ súng bậy, hắn không nên vì cô ở cùng một chỗ với người đàn ông khác mà mất đi lý trí.

Cô không phải là người mà hắn có thể độc chiếm, nếu quyết định yêu cô, thì nhất định phải cùng chia sẻ cô với nhưng người đàn ông khác.

Chỉ là cô mất máu nhiều như vậy, hắn không biết mình còn có cơ hội tìm được một phần tình cảm nào của cô nữa không.

"Lúc trước rời khỏi tên khốn Yến Trung Khải kia, chính là vì tôi muốn con bé được sống như một người bình thường, không nghĩ rằng vận mệnh đưa đẩy lại là để cho con bé với các cậu gặp nhau như thế này!" Nữ bác sĩ trong phòng khám nhìn có vẻ thướt tha thùy mị, dáng người đẹp đẽ, người phụ nữ trung niên nhìn chằm chằm vào ba người đàn ông trước mặt, cực kỳ bất mãn tuyên bố quyết định của một người làm mẹ: "Lần này tôi sẽ đem Văn Văn đi đến một nơi thật xa, để các cậu vĩnh viễn không thể xúc phạm tới con bé nữa!"

Yến Sở cùng Yến Triết yên lặng nhìn bà, tâm tình vô cùng phức tạp, người phụ nữ này trên lí thì nên tính là mẹ nuôi của bọn hắn, chỉ là bọn hắn không muốn trực tiếp gọi bà "Mẹ", bởi vì bọn họ đều đã yêu con gái của bà.

Nghiêm Giản Kiệt nghĩ muốn nói, lại chột dạ đuối lý xấu hổ không dám mở miệng, nhớ tới một phât đạn kia, hắn hận viên đạn không bắn trên thân mình.

"Bây giờ tôi không yêu con yếu đuối như năm đó nữa. Con gái tôi cũng sẽ không để các cậu tuỳ ý muốn làm gì thì làm đâu." Chung Đoá Sinh nói câu cuối cùng với ý muốn đuổi người: "Các cậu đi đi! Vĩnh viễn cũng đừng có xuất hiện trước mặt con gái tôi nữa."

Yến Sở trầm mặc vài giây, kiên định nói với bà: "Không có cô ấy, nhân sinh(1) của con cũng không còn ý nghĩa gì nữa! Con dám dùng tính mạng ra để đảm bảo sau này tuyệt không sẽ xảy ra những chuyện ngoài ý muốn như thế này nữa, mong người để cho con chăm sóc Văn Văn một đời một kiếp!"

(1) nhân sinh: cuộc đời, đời người...

"Con cũng sẽ chăm sóc cho chị ấy cả đời! Người đừng đem chị ấy đi có được không?" Yến Triết thấp giọng nói ra thỉnh cầu.

Giản Kiệt mặc dù đã trở thành tiêu điểm để mọi người oán hận cũng nhịn không được nói: "Đây liệu có phải là mong muốn của Văn Văn không? Con tin cô ấy cũng không muốn như vậy đâu."

"Vậy được! Hỏi ý kiến của con bé đúng không? Chúng ta đi hỏi! Nếu con bé yêu cầu các cậu bỏ hết sự nghiệp mới tha thứ liệu các cậu sẽ làm theo sao?" Chung Đoá Sinh lớn tiếng hỏi lại, khí thế áp đảo người khác.

câu hỏi này phảng phất như muốn bọn hắn lấy hạnh phúc cả đời để làm tiền đặt cược, câu hỏi vừa đưa ra đã khiến cả ba người đàn ông đều im lặng.

"Nếu như con bé bị sự giày vò của các cậu làm tổn thương muốn trốn tránh các cậu thì tôi sẽ  trực tiếp mang nó biến mất khỏi thế giới này!" Chung Đoá Sinh mãn ý nhìn bọn hắn phản ứng, bà biết rõ một người con gái hấp dẫn nhiều người đàn ông là một điều rất đáng sợ, bản thân mình khó lựa chọn không phải vấn đề lớn nhất, mà vấn đề lớn nhất đó là trong những người đàn ông này có giống kẻ  biến thái độc chiếm giống như Yến Trung Khải, chỉ sợ sẽ mang đến cho những người xung quanh nguy hiểm.

"Vô luận cô ấy quyết định như thế nào, con cũng đều tôn trọng lựa chọn của cô ấy." Nghiêm Giản Kiệt quyết định phóng tay một lần.

"Anh..." Yến Sở bất mãn với quyết định qua loa của hắn, nhưng lại lập tức nhớ lại chuyện xảy ra ở trên đảo, cảm xúc đột nhiên kích động, túm lấy áo của hắn quát: "Chẳng lẽ anh còn muốn dùng thủ đoạn uy hiếp hạ lưu đó hay sao?"

"Sao vậy? Tôi đúng là người tốt, chẳng lẽ anh lo lắng cô ấy sẽ vứt bỏ các anh rồi lựa chọn mình tôi sao?" Nghiêm Giản Kiệt nói xong, vẫn còn không quên tiến đến bên lỗ tai hắn khiêu khích nói: "Anh biết không? Đối với phụ nữ thì người đàn ông đầu tiên luôn có sự khác biệt."

"Cứ việc để cho cô ấy chọn! Tôu cũng không tin cô ấy sẽ lựa chọn một tên khốn nổ súng giết người!" Yến Sở cũng không chút khách khí phản kích hắn.

"Anh ──" Yến Triết là người duy nhất không nắm chắc điểm nào, hai người anh của cậu đều đều có ưu điểm, Nghiêm Giản Kiệt lại là người đàn ông đầu tiên của chị ấy, mà chính cậu, cậu thật sự nghĩ không ra bản thân có điểm gì để Mộ Sở Văn lưu luyến.

"Nêu đã như vậy, chúng ta liền đi tìm Văn Văn." Chung Đoá Sinh nắm chắc thắng lợi trong tay đi ở phía trước, dẫn ba tên đàn ông đi tới phòng bệnh của Mộ Sở Văn.

Lúc này Mộ Sở Văn vừa nghe xong sự cố do Mộ Trung Kiệt tường thuật lại, đảo mắt nhìn thấy mẹ đẻ xuất hiện ở cạnh mình, trong lòng cô lại không có một tia cảm giác thân thiết, chỉ có xa lạ.

"Văn Văn, ba con chắc đã nói cho con biết chuyện liên quan đến mẹ, mẹ hi vọng mang con rời khỏi những kẻ nguy hiểm này, sau đó cùng trải qua một cuộc sống bình thường..." Chung Đoá Sonh nhìn biểu tình đờ đẫn của cô, tạm dừng vài giây, mới chần chờ hỏi: "Con có đồng ý không?"

Người phụ nữ đóchính là mẹ cô!

Mộ Sở Văn nhìn ngũ quan thanh tú của người phụ nữ trung niên, trong lòng không có dao động gì quá lớn, chỉ là bà nói muốn mang cô rời khỏi những người đàn ông này khiến cho cô hơi hơi nhíu mày.

Ánh mắt dời về phía Nghiêm Giản Kiệt, hắn bình thường lịch sự tao nhã vậy mà giờ phút này mà lại không yên nắm chặt hai nắm tay; lại nhìn hướng Yến Sở, ánh mắt hắn kiêu ngạo mang theo sự không xác định, nhìn chằm chằm môi của cô, đối với lời cô sắp nói ra miệng vừa có cảm giác khát vọng lại có cảm giác lo lắng; còn Yến Triết, cậu không hề tin tưởng gì ở bản thân chỉ có thể hạ mí mắt không dám đối diện cùng cô.

"Tôi..." Cô chậm rãi mở miệng, đối mặt với ánh mắt nóng bỏng của mẹ mình có chút khó có thể mở miệng.

Nghiêm Giản Kiệt sợ rằng cô sẽ gật đầu đồng ý với mẹ cô, liền vội vàng cắt ngang cô: "Văn Văn, anh chưa từng nghĩ tới muốn đả thương hại em, nếu sớm biết rằng em sẽ nhảy ra đỡ đạn thay hắn, anh thà rằng nòng sung đó nhắm ngay chính mình!"

"cho dù anh có nói như thế, tôi cũng không cho phép tên nguy hiểm như anh ở cùng một chỗ cùng với Văn Văn!" Yến Sở bá đạo thét lên, cảm thấy được Mộ Sở Văn không có đáp lại, lập tức thu lại khí tức, chột dạ bổ sung thêm: "Trừ phi Văn Văn tình nguyện đồng ý."

Quen biết anh cả lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy anh ấy biểu hiện ra vẻ mặt yếu đuối như thế, Yến Triết nhịn không được muốn cười, nhưng lập tức lại lo lắng cho tìh cảnh của chính mình tình, cậu cũng bức thiết về phía Mộ Sở Văn cho cô thấy tâm ý: "Sau này em tuyệt không bắt ép chị Sở Văn làm một chuyện gì,chị Sở Văn muốn em làm cái gì thì em sẽ liền làm cái đấy! Tuy là em nhỏ tuổi hơn chị, nhưng em cũng không phải là tùy tiện..."

"Chị biết..." Cô nhu nhược liếc cậu mộtcái, lại gục đầu xuống.