Đường Mật

Đường Mật

Mô Tả:

Ý vị trong truyện tiểu thuyết ngôn tình sắc Đường Mật tìm tồi trong cuộc đời những thú vui nhưng nào ai biết được dục ái bênh em mới là chân lý đời anh. Cô quật cường nhìn thẳng hắn, dù cho cuống họng bị bóp chặt, không khí đã không còn lưu thôngnhưng cô không hề mở miệng cầu xin hắn, ngược lại lúc này Nghiêm Giản Kiệt ý thức được rằng, cô một lòng muốn chết đi.

Chương 26 Đáng ghét

Nói xong, cậu còn dùng sức hắt xì, khiến Mộ SởVăn đau lòng ôm chặt cậu, muốn truyền cho cậu một chút hơi ấm, nhớ tới cảnh cuốicùng gặp mặt cô cầm lấy đèn bàn đập đầu cậu đến choáng váng, cô càng cảm thấyáy náy.

Thấy vậy, Yến Sở hờn dỗi nổi giận, tiểu tử miệngcòn hôi sữa này rõ ràng kêu cô là chị, thế nhưng lại ái muội nằm trên người cô,qua lớ áo sơ mi mỏng đã ướt đẫm còn dám ăn đậu hũ, cho dù là em trai ruột củacô cũng không thể như vậy được!

"Thằng nhóc kia là ai?"

"Cậu ta chả kêu cô ấy là chị đấy thôi!"

"Vậy tại sao ánh mắt cậu ta nhìn cô ấy cứ nhưtên háo sắc?"

"Hắn tên là Lý Hạc, không cùng họ với chị ấy,chẳng lẽ không phải là em trai ruột?"

======= Truyện Ngôn Tình  hay ======

======= tiểu thuyết Ngôn Tình Nữ Cường======

=======Truyện Ngôn Tình  Tiểu Thuyết Tổng Tài ====

 

Ở bên ngoài căn phòng nhỏ, bốn người đàn ông tuấn dật bất phàm nhỏ giọng thảo luận, toàn bộ căn phòng tràn ngập một cỗ nồngđậm vị chua.

Trong phòng lại trình diễn hình ảnh chị em đầy ám muội ──

"Chị em lạnh quá! Chị ôm em một cái được không?" Lý Hạc hung hăng hắt hơi một cái đángthương tội nghiệp cầu xin nói.

"Để chị đi hỏi bọn họ lấy thêm chăn." Mộ Sở Văn đỏ mặt đứng dậy, lại bị Lý Hạc thò tay ra khỏi chăn kịp thời bắt lấy tay cô.

"Em chỉ muốn được chị ôm thôi. Toàn thân em hiện tạichoáng váng, không có khí lực, có phải em sẽ chết không?" trong nháy mắt LýHạc toát ra vẻ mặt bất lực.

Mộ Sở Văn yếu lòng, lại ngồi trở lại bên giường,một bên thẹn thùng cầm lấy tay cậu đang nắm cổ tay cô kéo xuống dưới nhét lạivào trong chăn, một bên nhẹ giọng nói: "Em ngủ đi, chị sẽ ở đây cho tớikhi em ngủ."

"Nếu em ngủ, chị sẽ đi tìm bọn họsao?" Nghĩ tới bọn đàn ôngb ên ngoài căn phòng này đều có sắc mặt như hổrình mồi, ánh mắt Lý Hạc bỗng nhiên biến trầm, cậu làm bộ ho khan vài tiếng, vôlực yêu cầu nói: "Chị luôn tại đây có được không? Em hi vọng khi tỉnh lại cóthể nhìn thấy chị đầu tiên, được chứ? Em rất sợ sẽ giống như lần trước bị chịđánh choáng váng rồi sau khi tỉnh lại lạikhông tìm được chị đâu."

"Nhưng là..." Mấy người bên ngoài chắcchắn không sẽ đồng ý.

Mộ Sở Văn do dự nhìn ngoài cửa sổ một cái, cònchưa quay đầu, tay Lý Hạc liền nhanh chóng vươn ra khỏi chăn một tay nhấc lấycô lên giường, xoay người đè cô ở dưới thân.

"Em... Không phải..." Cô kinh ngạcdùng hai tay chống đẩy lên trên thân trần trụi nóng hổi của cậu, không biết tạisao cậu rõ ràng đang phát sốt mà còn có thể có sức lực lớn như thế.

"Chẳng lẽ chị nghĩ em đã lặn lội đi xa đếnthế để gặp được chị chỉ vì chị là chị gái cùng cùng quan hệ huyết thống với emthôi sao?" Lý Hạc bắt được hai tay cô áp đến trên đỉnh đầu, cúi đầu lấycái mũi khẽ chạm chóp mũi của cô, thở gấp nói: "Là bởi vì chị luôn ngườicon gái mà em muốn chiếm lấy làm của riêng."

Tuy rằng sớm chỉ biết địa vị của bản thân ởtrong cảm nhận của cậu, nhưng khi trực tiếp chính miệng cậu nói muốn chiếm cô làm củariêng, Mộ Sở Văn vẫn là tim đập rộn lên, không biết phải làm sao.

"Chẳng lẽ chị không thích em dù chỉ mộtchút sao?"

"chẳng lẽ chị không thích em một chút nào sao?" Lý Hạc ra vẻ bi thương rũ mắt xuống.

"Không phải, chị chỉ là..." Cô ngượng ngùng không nói nên lời từ chối, mà trong lòng cô sớm đã không muốn từ chối cậy rồi.

Cậu và cô không có quan hệ huyết thống, hai người ở cùng nhau giữa thanh thiên bạch nhật thì ắt hẳn sẽ bị áp lực dư luận xã hội, nhưng bây giờ họn họ đang ở trên một cái đảo xa xôi, tựa hồ mọi quan hệ đều có thể phát sinh.

Hơn nữa Yến Sở cùng Yến Triết là hai đứa trẻ được mẹ đẻ cô nhận nuôi từ nhỏ, cũng không hề có quan hệ anh em huyết thống gì cả, cô và bọn họ đều có thể, vậy thì tại sao lại không thể cùng Lý Hạc chứ?

Trong lòng như thế nghĩ, Mộ Sở Văn đột nhiên cảm thấy bản thân thật tham lam, ngoài bốn người đàn ông có quan hệ phức tạp đang ở bên ngoài ra, cô cư nhiên còn muốn thêm một người đàn ông khác.

Lý Hạc cảm nhận được cô đang thất thần, cúi người đè lên bộ ngực đàn hồi của cô: "Nếu lúc này mà chị dám nghĩ người đàn ông khác, sẽ kích thích ta dục vọng muốn chị của em phát nổ đấy."

"Hic... chị không... Có." Mặt cô hồng không dám nhìn thẳng cậu.

người em trai này không chỉ trên thân trần trụi, mà ngay cả hạ thân cũng không có cái gì che chắn, là lúc nãy quần áo trên người cậu đều ướt đẫm chính cô đã cởi ra giúp cậu từng cái một.

"Chị nói dối! Em muốn trừng phạt sự không thành thật của chị!" Nói xong, Lý Hạc mở một nút thắt duy nhất trên sơmi của cô, cúi đầu ngậm chặt nụ hoa phấn hồng trước ngực cô.

"Ưm... A!" Cô than nhẹ đột nhiên hét một tiếng, không nghĩ tới cậu lại cắn đầu ngực của cô, một chút đau đớn này lại khiến cho cô hưng phấn không thôi, nhịn không được ưỡn người muốn cho cậu ăn càng nhiều, càng dùng sức.

"Chị thật dâm đãng, thật quyến rũ người khác!" Lý Hạc cười khẽ càng ra sức nhào nặn hai bầu ngực của cô.

"Đáng ghét! Em không cần như thế... A... ư... ưm..." Cô hờn dỗi khẽ rên rỉ, bàn tay nhỏ bé đặt lên bả vai cậu làm cho thân thể mình và cậu càng gần.

Từ lần đầu tiên gặp thiêu niên xinh đẹp này vào bốn năm trước, cô đã có một tia tâm động, nhưng là thứ tình cảm này luôn luôn bị đạo đức cùng với luân thường đạo lý đè nén, nhưng bây giờ thì cô không cần phải đè nén nữa, cô muốn hung hăng phóng thích!

Na: ahihi, định là hôm trước sẽ ra chương mới nhưng mà lại giận nhau với người yêu nên không có tâm trạng. Thành thật xin lỗi mọi người, vừa làm lành xong ????

"Tên họ Nghiêm đó dám uy hiếp tôi còn chưa tính, dựa vào cái gì bắt tôi phải nhường không gian cho tên nhóc kia ở trong này?!" Yến Sở khó chịu nói ở bên ngoài căn phòng nhỏ.

"Ai biết được, vì cậu ta là em trai của Mộ Sở Văn mà?" Yến Triết nhún nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ.

"Tôi cũng đâu còn là anh trai của cô ấy đâu!" Yến Sở vừa thốt ra lời thừa nhận này đột nhiên từ trong phòng nhỏ phát ra âm thanh của Mộ Sở Văn, đặc biệt nghe thấy thanh âm rên rỉ yêu kiều của cô, hắn lập tức nổi giận đùng đùng xông vào bên trong.

Ba người đàn ông khác cũng theo vào, khi vừa đến bên giường chính bọn họ đều bất ngờ bởi cô đang trong tư thế hoan ái với một người đàn ông, hắn siết chặt nắm tay vung lên đánh một cái khiến cho đầu Lý Hạc choáng váng, bị đánh bay đến bên chiếc giường bên cạnh.

Mộ Sở Văn vừa thấy bốn người đàn ông cùng xông tới, tức khắc thét chói tai, cầm drap giường che giấu lên che trước người, tuy rằng cô đều đã cùng bốn người đàn ông này đã có sự tiếp xúc da thịt thân thiết, nhưng bọn hắn đồng thời xuất hiện vẫn khiến cho cô ngượng ngùng xấu hổ.

Nhưng mà, đảo mắt thấy Lý Hạc té xỉu ở bên giường, sắc mặt lập tức tái xanh lại, cô bổ nhào đến bên người cậu.

Hành động của cô càng làm cho Yến Sở ghen tuông hơn, hắn lướt qua giường lớn kéo cô từ trên người Lý Hạc túm đi, giận dữ hét: "Cô nói cậu ta là em trai cô, muốn tự mình chăm sóc cậu ta, kết quả lại dùng thân thể để chăm sóc sao! Các ngươi không cùng chung huyết thống thì có thể làm xằng làm bậy sao?"

"Anh... dù là vậy thì anh có thể đánh thằng bé à?" Cô không phục chất vấn hắn, không có giãy dụa, nhưng trong ánh mắt tràn ngập chỉ trích, còn có chút ướt át.

"Cậu ta dựa vào một chút bệnh cỏn con để đổi lấy sự chú ý của cô, cô liền ngây ngốc mặc cậu ta muốn làm gì thì làm sao?" Nhìn thấy cô vì người đàn ông khác mà rơi lệ, Yến Sở liền đề cao âm lượng.

Mộ Sở Văn bị hắn quát lớn, cũng tự nhiên lấy đâu ra sức lực mà bực bội quát lại hắn: "Chẳng lẽ tôi không thể thích thằng bé à?"

"Thích" một chữ kia vừa ra khỏi miệng, bốn người đàn ông liên trở nên trầm mặc, Yến Sở cũng kinh ngạc buông lỏng tay của cô.

Từ trên mặt cô không có lấy nửa điểm tùy hứng hoặc cố ý chọc tức hắn, tựa hồ là cô thật sự thích Lý Hạc vậy. Im lặng một lúc hắn liền đi ra ngoài.