Đường Mật

Đường Mật

Mô Tả:

Ý vị trong truyện tiểu thuyết ngôn tình sắc Đường Mật tìm tồi trong cuộc đời những thú vui nhưng nào ai biết được dục ái bênh em mới là chân lý đời anh. Cô quật cường nhìn thẳng hắn, dù cho cuống họng bị bóp chặt, không khí đã không còn lưu thôngnhưng cô không hề mở miệng cầu xin hắn, ngược lại lúc này Nghiêm Giản Kiệt ý thức được rằng, cô một lòng muốn chết đi.

Chương 06 Nghe tiếng nói

Cô không có hứng thú với đàn ông? Tức là bao gồm cả hắn?

"Hay cho câu không có hứng thú!" Yến Sở cắn răng trách mắng: "Cô và Yến Minh một câu cũng chưa nói với nhau, vậy mà nó lại biết số điện thoại của cô, lại cònn chủ động liên lạc với cô, nếu không phải cô lợi dụng thân thể dâm đãng này để câu dẫn nó, tôi thật không tìm ra còn có lý do gì mà nó lại vứt bỏ tiền đồ của chính mình như vậ."

"Tôi không biết, tôu thật sự không biết, anh thả tôi đi! Tôi sẽ không bao giờ chạm mặt với người nhà các anh nữa, tôi thề!" Cô nói ra quyết định này, chỉ cần để cho cô rời khỏi phòng bí mật này của tên sắc ma thì cô nhất định sẽ chạy một mạch, không quay đầu lại dù chỉ nửa cái.

"Đúng là cô đã trêu chọc đến tôi rồi." Nhìn ra quyết tâm muốn chạy trốn của cô, Yến Sở nắm cằm của cô ép cô nhìn thẳng mình: "Nếu để cho tôi nhìn thấy cô trêu chọc người đàn ông khác, tôi nhất định sẽ không để cô được chết thoải mái đâu! Biết rồi chứ?"

Hắn tuyên bố quyền chiếm hữu độc quyền sao? Vì cái gì?

Mộ Sở Văn khó hiểu nhìn hắn: "Tôi chỉ là một con bé vừa mới tốt nghiệp xong, bên ngoài có hằng hà vô số thiếu nữ xinh đẹp hơn, vì sao anh lại cứ tìm đến tôi chứ?"

Yến Sở ngẩn ra, đột nhiên bóp chặt gáy cô: "Cô chỉ có nghĩa vụ trả lời, không có quyền hỏi!"

"Buông, buông tay! Tôi thở không được, thở không, nổi!" Mộ Sở Văn đau khổ trừng mắt nhìn hắn, chỉ bằng một bàn tay nhỏ bé của mình thì căn bản không thể kéo ra bàn tay to lớn phía sau cổ được.

"Biết rõ vị trí của mình rồi chứ?" Hắn vẫn không buông tay.

Cô khẩn trương gật đầu, sợ hắn lỡ tay bóp chết mình.

Yến Sở chỉ là hơi chút buông tay, nhưng không có rời khỏi cổ của cô, mà là tiếp tục lấy loại tư thế uy hiếp này để hỏi: "Nói cho tôi biết, vừa rồi... sướng sao?"

Nghe vậy, nháy mắt mặt Mộ Sở Văn đỏ bừng lên, cảm giác xấu hổ bảo cô lắc đầu phủ nhận, không dám nhìn thẳng hắn, nhưng tay hắn bắt buộc cô nhìn thẳng về phía trước.

"Sướng... sao?" Hắn ác ý lập lại một lần nữa, đắc ý thưởng thức biểu tình biến hoá trên mặt cô.

"Đổi lại là anh thì anh có sướng không?" Cô nén nước mắt ôm hận hỏi ngược lại, cô biết bất luận là cô nói hay làm cái gì thì hân cũng đều sẽ không để cho cô dễ chịu, so với việc làm cho hắn hài lòng, không bằng cô tự xả bực bội của mình ra.

Còn tưởng rằng hắn đang trong cơn tức giận và sẽ bóp chết cô, nhưng Yến Sở lại buông tay ra khỏi cổ cô, thậm chí còn lấy ra một chiếc chìa khóa nhỏ mở còng tay kim loại trên tay và chân của cô.

Cô lui vai không dám động, cũng không dám cúi xuống kéo quần jean lên, sợ cô động đậy lại làm hắn đột nhiên thay đổi chủ ý.

"Không đi? Muốn tôi giúp cô mặc quần áo sao?" Yến Sở liếc cô một cái, địng cúi xuống quần jean trên mặt đất lên, Mộ Sở Văn tức khắc giống như tia điện nhảy ra, toà thân đụng vào vách tường cũng không kêu hô đau, nhanh chóng mặc quần jean lại.

Chỉ là sau khi sửa sang lại quần áo, cô lại phát hiện này người đàn ông này tựa hồ vẫn không định thả cô đi, bởi vì xung quanh là tường kín, cô không biết cửa ra ở đâu cả.

Mai có chương mới nhe ^^

"Muốn lặng lẽ thoát ra bằng đường cầu thang vậy mà hay là đường đường chính chính theo tôi ra ngoài bằng cửa chính đây?" Yến Sở nhìn chằm chằm vào khuôn mặt khó xử của cô, ác ý trêu đùa nói: "cho dù là đi ra ngoài từ đâu thì cô cũng không thể thay đổi suy nghĩ của người khác rằng cô là người phụ nữ của tôi được."

Mộ Sở Văn ngầm xiết chặt nắm tay nhỏ, lấy hết sức lực phun ra hai chữ: "Cửa chính."

"Đây là do cô chọn." Vừa dứt lời, Yến Sở nhẹ nhàng sờ sờ trên tường một cái, không thể nhìn thấy được công tắc ở đâu, chỉ thấy mật thất nháy mắt lại bị chìm trong bóng tối.

Mộ Sở Văn la hoảng lên: "Anh còn muốn thế nào nữa!"

"Muốn ra ngoài thì theo sát tôi." Yến Sở cố ý bỏ cô lại phía sau mà đi tới mảnh không gian đen thui ở phía bên kia.

"Thật là..." Mộ Sở Văn hoảng hốt nhìn bốn phía, hoàn toàn không biết vị trí hiện tại của hắn đang ở đâu, chỉ có thể sờ loạn xung quanh, lúc cô chạm tới một bức tường thịt thì sợ tới mức rút tay về, nghe thấy một tiếng cười nhẹ của Yến Sở, cô càng cảm thấy quẫn bách.

Cầm lấy tay áo của Yến Sở đi một đoạn đường, mới nghe thấy thanh âm mở cửa ra, trước mắt một mảnh sáng ngời, cô giống như nhìn thấy hy vọng, lập tức buông tay cách xa người hắn, nhưng trước mắt cô hiện ra có vẻ giống như một phòng nghỉ, có giường, có ghế bành và một vài gia cụ đơn giản khác, cô vừa thấy cánh cửa khác liền chạy vội qua, không đợi hắn nhắc nhở liền lao nhanh ra ngoài.

"Đừng có gấp, ra ngoài là văn phòng của tôi rồi, tối hôm qua cô đã tới nên hẳn là rất quen thuộc đúng không." Yến Sở ở cao giọng nói, ác ý gợi lại hồi ức tối hôm qua.

Nhớ tới đêm qua gặp hắn, cô chỉ mong sao lập tức về nhà thu dọn hành lý, vĩnh viễn thoát ra khỏi tầm mắt của ba người đàn ông đã nhục nhã cô.

Cô đẩy cánh cửa lao ra, lại không hề phòng bị nên đụng vào ngực một người đàn ông khác, cô không dám nhìn mặt của người kia, cúi đầu chạy trốn, chỉ là đằng sau truyền đến tiếng bước chân đuổi theo khiến cho cô càng thêm sợ hãi.

"Sở Văn!" Người phía sau gọi cô.

Nghe tiếng nói ôn nhu quen thuộc, toàn thân cô run lên, bước chân cũng cứng lại.

Là người trong lòng của cô, cũng là em trai của gã đê tiện kia.

Nhưng mà vừa rồi cô chạy ra từ phòng của Yến Sở, quần lót vẫn còn lưu lại mật dịch còn chưa khô, anh nhất định sẽ đoán được cô cùng tên kia ở bên trong đã làm chuyện gì.

"Sở Văn! Đừng đi, em nghe anh giải thích có được không?" Yến Minh cuối cùng đuổi kịp cô, vội vàng kéo tay cô khẩn cầu.

"Em... Không có trách anh, cám ơn anh đã giúp em." Cô vụng trộm nhìn bên trong văn phòng tổng giám đốc một cái, phát hiện Yến Sở đang hai tay ôm ngực đứng ở cửa văn phòng của hắn nhìn hai người bọn họ chằm chằm, ánh mắt sắc bén khắc sâu nhắc nhở cô không nên trêu chọc của em trai của hắn.

Mộ Sở Văn theo bản năng muốn giữ khoảng cách với Yến Minh, anh lại bắt lấy hai cánh tay cô, kích động hỏi: "Thật vậy sao? Vậy thì tốt quá, chúng ta sau này sẽ là đồng nghiệp, anh cũng sẽ tới đây làm việc..."

Anh càng nói càng tiếp sát cô, Mộ Sở Văn đã cảm nhận được ánh mắt phẫn nộ phóng tới, cô không thể không quyết tâm cắt ngang lời nói của anh: "Thực xin lỗi, em có chuyện phải làm."

Cô muốn vội vàng chạy trốn, muốn triệt để chặt đứt cái kiểu yêu đương của bọn đàn ông, triệt để rời xa nam nhân của Yến gia.

Chạy ra khỏi công ty, lại vẫn chưa kịp điều chỉnh tâm tình, bỗng một chiếc mui trần thể thao màu đỏ chạy đến rồi dừng lại trước mặt cô, cô liếc mắt một cái liền nhận ra là chàng trai tối qua đã "cắn" mình.

"Nhanh lên xe, nếu không thì tôi sẽ mách với anh trai là cô trốn việc." Yến Triết túm chặt tay cô, uy hiếp.

"Buông tay! Tôi không có quan hệ gì tới các người hết!" Cô nhất quyết cự tuyệt, hất tay cậu ta ra những không được, ngược lại còn bị cậu ta ôm lấy eo mình rồi thô lỗ kéo lên xe.

"Đừng nghĩ là tôi muốn cướp đoạt nữ nhân của anh trai mình, mục đích duy nhất của tôi chỉ là hủy hoại chị mà thôi." Yến Triết phun ra một câu vô cùng đáng sợ, sau đó hoàn toàn không để ý cô mà nổ máy chạy xe đi.

Na: chương ngày ngắn ghê, hihi. Mà 3 chương nữa có thêm 1 anh nam khác, cũng tham gia xxx. Không biết chị main nhà ta có chịu nổi ngần này nam nhân không, chứ chương cuối là xxx tập thể đó ????????????

"Dừng xe! Tôi không phải là tình địch của cậu!" Mộ Sở Văn sợ hãi hét lên, thấy cậu ta coi tiếng chửi của cô như không khí: "Nhanh cho tôi xuống xe! Cái tên biến thái đồng tính luyến ái! Tên đồng tính luyến ái! Tên đồng tính luyến ái..."

Tiếng thét của cô lập tức nhận được sự chú ý của người qua đường, cô cứ tự nhiên nói về sự thực của Yến Triết như thế, cậu ta có thể cảm nhận được những người xa lạ qua đường đều ngoái đầu nhìn cậu bằng ánh mắt khinh bỉ.

"Câm miệng! Phiền chết được!" Cậu ta hét lên, sau đoa ngoan độc nhấn ga.