Đường Mật

Đường Mật

Mô Tả:

Ý vị trong truyện tiểu thuyết ngôn tình sắc Đường Mật tìm tồi trong cuộc đời những thú vui nhưng nào ai biết được dục ái bênh em mới là chân lý đời anh. Cô quật cường nhìn thẳng hắn, dù cho cuống họng bị bóp chặt, không khí đã không còn lưu thôngnhưng cô không hề mở miệng cầu xin hắn, ngược lại lúc này Nghiêm Giản Kiệt ý thức được rằng, cô một lòng muốn chết đi.

Chương 08 Tại sao

"Lý Hạc... Thực xin lỗi! Chị... Chúng ta không có khả năng." Lôi rương hành lí qua người Lý Hạc, cô vẫn đối cậu tràn ngập xin lỗi.

***

Dùng mật mã mà Nghiêm Minh Lệ đưa cho cô để vào nhà đã là giữa trưa, Mộ Sở Văn vừa mệt vừa đói, trực tiếp đem hành lý để ở chỗ cửa ra vào, sau đó chạy về phía phòng khách rộng rãi rồi nằm lên sofa ngủ.

Trong lúc mơ hồ, cô nghe thấy tiếng rên rỉ đứt quãng, thanh âm càng nghe càng quen tai.

Ý thức dần dần thanh tỉnh, cổ cảm giác được một trận tê dại xa lạ theo bộ ngực truyền đến đại não, theo bản năng cô duỗi tay để đuổi đi sự kích thích này, bàn tay cô lại chạm phải một cái đầu với đấm tóc ngắn xoăn.

Cô đột nhiên mở to mắt, chính xác là đang có một người đàn ông nằm sấp trên ngực cô, mà miệng của hắn đang ngậm chặt ngực cô rồi bú mút!

Trời ạ! Rõ ràng là cô đang ngủ trên ghế sofa của nhà Nghiêm Minh Lệ, tại sao trong nháy mắt đã trần như nhộng rồi?

"A──!" Cô thét chói tai, người đàn ông kia liền nhanh chóng bịt chặt miệng của cô bằng môi mình, một cái hôn thật dài và nồng cháy, đồng thời cơ ngực rắn chắc của hắn cũng không ngừng ma sát đỉnh ngực của cô, đem tình cảm mãnh liệt truyền sang cho cô, gợi lên ham muốn tình dục của cô.

Đáng tiếc lúc này Mộ Sở Văn chỉ có kinh sợ cùng kháng cự, cô mím chặt làn môi cự tuyệt đầu lưỡi của hắn vào xâm chiếm.

Người đàn ông rốt cục mất đi nhẫn nại đẩy cô ra, âm trầm hỏi: "Cô định lạnh nhạt như thế sao?"

"Các ngươi cư như lũ động vật chỉ dùng nửa thân dưới để suy nghĩ như vậy sao? Mộ Sở Văn hướng về phía hắn rít gào nói, cô muốn lập tức gọi điện thoại hỏi Nghiêm Minh Lệ rằng tại sao trong nhà lại đột nhiên xuất hiện một người đàn ông biến thái như thế, đã có ý đồ cường bạo người khác còn cư nhiên trách cứ cô lạnh nhạt.

"Như vậy không đủ? Chẳng lẽ cô thích SM*?" Người đàn ông ý vị thâm trường xem cô, một bên bắt đầu làm giải dây lưng.

*SM: S là viết tắt của Sadist có nghĩa là người bạo dâm hay còn gọi là ác dâm. Còn M là viết tắt của từ Masochist là người khổ dâm, thống dâm. SM luôn thể hiện một mối liên hệ giữa một cặp người trong đó một người luôn thích thú khi được hành hạ người khác, người còn lại thì hứng thú và hạnh phúc khi được đối phương hành hạ.

"Dừng lại, dừng lại!Rốt cuộc anh là ai? Tại sao lại ở trong nhà của Nghiêm Minh Lệ?" Cô cuống quít nhảy xuống sofa, Cầm lấy quần áo của mình che thân.

"Tôi là anh trai của con bé, tôi là người hỏi câu đó mới đúng chứ, cô tự động đưa lên cửa không phải là muốn để cho tôi tiết dục sao?" Người đàn ông cười khẽ nhìn cô mặc xong quần áo, có ý xấu nhắc nhở: "Đừng lo lắng, một lát nữa cô còn chả muốn cởi sạch?"

======= Truyện Ngôn Tình  hay ====== Có ai biết được trên thế giới có bao nhiêu đầu Truyện Ngôn Tình , có ai thống kê được đầy đủ các quyển Truyện Ngôn Tình  đã xuất bản viết về kiến thức gì.

"Anh đừng lừa tôi! Anh trai của cô ấy tao nhã, bình dị gần gũi, quang minh lỗi lạc, sao một kẻ biến thái như anh lại có thể là anh trai của cô ấy chứ?" Cô nhất định phải gọi điện thoại xác nhận mới được!

"Không sai, ở trước mặt mọi người là như vậy, bất quá, ở trước mặt em thì có thể ngoại lệ một chút. Cứ gọi điện thoại đi, tôi tin em sẽ được nghe nhiều câu ca ngợi về người anh trai này." Người đàn ông kia rộng rãi cho cô không gian để thở dốc, hắn ta ngồi xuống trên ghế sofa, dựa lưng ra phía sau, hai tay dang ra hai bên thành ghế.

Mộ Sở Văn bấm số điện thoại Nghiêm Minh Lệ sau khi có người bắt máy liền kích động nói: "Sao nhà cậu lại có tên đàn ông biến thái nào ở trong nhà thế này! Suýt chút nữa tớ đã bị hắn cường bạo rồi! Hắn còn tự xưng là anh trai cậu, hắn cao một mét..."

Người đàn ông đột nhiên cướp lấy điện thoại di động của cô, âm thanh trầm bổng giống như đang đọc điễn đạt một bài văn bịa đặt nói: "Không tới một mét sáu, khuôn mặt vuông như đầu tàu điện, có thể là hắn theo đuôi bạn của em rồi vào nhà, may mắn là có anh ở nhà, bằng không xã hội này lại có một cô gái bị làm hại rồi! Đừng lo lắng, anh sẽ chiêu đãi bạn của em thật tốt."

Hắn cố ý đem hai chữ "Chiêu đãi" nói ra ái muội mà phức tạp, không cho cô cơ hội trực tiếp cầu cứu qua điện thoại.

"Tôi... Tôi không cần anh chiêu đãi! Bản thân tôi... Tôi sẽ tự đi!" Cô cướp lại di động, hoảng loạn kéo vali muốn chạy trốn, đến cổng biệt thự, cô mới phát hiện khó khan nhất lúc này không phải là tên sắc lang đằng sau đuổi theo, mà là mật mã cánh cổng lúc đi ra ngoài không giống với lúc đi vào, cô nhập ba lần vẫn là không đúng.

"Sauk hi tôi "chiêu đãi" xong thì tôi sẽ nói mật mã cho em." Người đàn ông đứng ở sau lưng cô với nét mặt vui sướng khi thấy cô quẫn bách, hai tay dang rộng hướng về phía cô: "Nói đi, muốn tôi chiêu đãi em ở đâu? Ở trên sofa theo kiểu Châu Âu, kiểu cổ điển trên bàn trà, trên thảm trải nền nhà, hay là trên bậc thềm cầu thang, hay muốn chỗ nào? Chỉ cần em nói ra thì địa điểm nào tôi cũng đều phục vụ cho em đến cả đời này cũng khó quên."

Na: Chương nó ngắn chứ mình không có cắt chương đâu nhé, với cả anh này chính là lần đầu của chị Văn đấy. Chương sau anh ăn gọn chị:))

"Tôi muốn đi ra ngoài!" Mộ Sở Văn sợ hãi lôi điện thoại ra, lại bị người đàn ông kia nhanh chóng cướp lấy.

"Em chỉ có thể gọi điện cầu xin sự giúp đỡ mộtlafan thôi." Người đàn ông nhíu mày nhìn cô, đem di động vứt ra phía sau, nghiêng thân dùng hai tay ấn ở trên cửa để cô lọt vào giữa, nhẹ giọng nói: "Đi ra ngoài cũng là một ý tưởng không tồi, nhưng mà tôi không nghĩ sẽ để cho người khác nhìn thấy thân thể người đàn bà của tôi đâu, chúng ta vẫn nên chọn ở nhà đi!"

"Tôi là nói tôi muốn đi ra khỏi đây!" Mộ Sở Văn chó cùng rứt giậu quát, thân thể bị hắn khống chế nên có một chút lâm vào tuyệt vọng, cô vừa trốn từ trong nhà ra, không nghĩ tới lại gặp ngay phải một người đàn ông khác, chẳng lẽ bộ dạng của cô mê người lắm sao?

"Nếu như em đã không muốn lựa chọn, chúng ta liền ngay tại đây tiến hành luôn đi!" Người đàn ông giả vờ như nghe không hiểu lời của cô, trái lại tự bắt đầu nút thắt.

"Nếu anh dám làm gì tôi, Lệ Lệ sẽ không coi anh là anh trai nữa! Dừng tay! Dừng tay!" Giãy dụa không có hiệu quả, cô đành phải bất lực hò hét.

"Hư..." Hắn nhẹ nhàng đem ngón trỏ để trên cặp môi hồng của cô, "Hưởng thụ tình ái vui vẻ mà tôi làm em cho thật tốt đi, phản kháng chỉ sẽ khiến cho em mình đầy thương tích thôi."

"Tại sao các người đều đối xử với tôi như vậy? Rốt cuộc tôi đã làm sai cái gì hả?" Nhớ tới bị Yến Sở và Yến Triết xâm phạm, còn có cả người em trai trên danh nghĩa kia cũng trần trụi đối xử với cô như thế, cô không kiềm chế nổi, nước mắt cứ chảy xuống đến. Đọc truyện nhanh nhất tại wattpad của Huyền Namida.

"Ồ, xem ra em không phải là lần đầu tiên rồi! Vậy thì tốt rồi, tôi thích nhất là phụ nữ có kinh nghiệm, đỡ phải làm tôi tốn tâm tư vào khúc dạo đầu." Hắn chỉ để ý nghe được hai chữ "các người", không biết ở đâu ra lửa giận, đột nhiên thô lỗ xé áo sơmi của cô, đè hơn nửa thân thể của cô lên trên vali rồi bắt đầu kéo quần của cô xuống, động tác cực kỳ thô bạo.

"A! Tôi là lần đầu tiên! Anh không thích người không có kinh nghiệm đúng không? Tôi không có kinh nghiệm, anh thả tôi đi! Là thật đấy! Thả tôi đi!" Cô muốn kẹp chặt hai chân để giữ quần, nhưng vẫn không đọ lại được sức lực của đàn ông.

Người đàn ông kia nhìn thấy biểu cảm của cô chân thành nên có chút chần chờ, nhưng lập tức lại thay bằng nụ cười dâm đãng: "Tôi muốn nghiệm chứng một chút, nếu em không gạt tôi, tôi nhất định sẽ ôn nhu đối đãi em."

"Anh... tên vô lại! Không được đụng vào người tôi! Không cần..." Nhớ tới tối hôm qua Lý Hạc làm chuyện đó với cô, cô biết cái gọi là "Nghiệm chứng" mà hắn nói là cái gì, hắn nhất định sẽ dùng ngón tay sáp nhập vào tư mật bộ vị mà ngay chính cô cũng chưa từng động tới.

"Ngoan, dang hai chân ra, bằng không tôi sẽ làm đau em đấy *." Người đàn ông một bên thủ thỉ thù thì, một bên lại tách hai chân trắng noãn thon dài của cô ra, ngón trỏ thô dài không hề báo trước sáp nhập vào mật đạo khô ráp.

"A ──" Mộ Sở Văn kìm lòng không được kêu ra tiếng, lần đầu tiên bị dị vật tiến vào thân thể cảm nhận vô cùng rõ ràng, cô lại bị một loại cảm giác xa lạ khó diễn tả bằng lời tràn tới, tựa như lúc nãy cô ở trên ghế sofa nửa mê nửa tỉnh khi không tự giác phát ra rên rỉ.

"Em sẽ làm quen nhanh thôi, nhưng nếu là đồ thật thì còn sâu, mạnh, nhanh hơn." Ngón tay người đàn ông chỉ có tiến vào một phần ba, nhìn thấy phản ứng trên mặt cô, hắn thật vừa lòng, lại chậm rãi xâm nhập ở nơi phía dưới cô.

"Không cần vào nữa! Không cần! Đau quá! A... Thật sự đau quá!" Mộ Sở Văn nghiêng mặt vào vali cầu xin, ngón tay hắn rốt cục cũng ngừng lại ở bên trong huyệt đạo, không có đâm sâu hơn, cô mới từng ngụm từng ngụm hít thở, ý đồ giảm bớt cơn đau.

"Không sai, em quả là đứa bé thành thật, tôi thích nhất là những cô gái thành thật, chỉ là rất nhanh thôi tôi sẽ để biến em trở thành phụ nữ." Người đàn ông tao nhã tươi cười, từ phía sau lưng nhẹ nhàng ôm lấy cô, khuôn mặt góc cạnh, cánh mũi cao thẳng tinh xảo sát nhẹ lên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng nói với cô: "Tôi là người đàn ông đầu tiên của em, cũng chính là người đàn ông duy nhất, nhớ kỹ tên của tôi ── Nghiêm Giản Kiệt."

"Anh không thể như vậy! Đây là cưỡng gian! Đây là phạm pháp!" Mộ Sở Văn uốn éo người muốn đẩy bàn tay to của hắn ra khỏi phần eo của mình, Nghiêm Giản Kiệt thuận thế dời tay về phía trên xương mu của cô, thậm chí còn cố ý cầm một dúm long rồi nhẹ nhàng lôi kéo.