CÓ HỢP CÓ TAN
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Ý vị trong truyện ngôn tình tiểu thuyết Có hợp Có tan_Mang tới thông điệp Hạnh phúc cũng là khi ta thấy người yêu sống vui vẻ hạnh phúc bên mái ấm gia đình của họ. Từng cùng nhau thề non hẹn biển, trói buộc anh vào lời thề, anh đi không được, bỏ không xong. Như vậy, để cô giải thoát cho anh, cho anh thứ hạnh phúc mà anh mong muốn, nên buông tay và chúc phúc cho anh, không để cho anh thấy oán hận cùng giọt nước mắt của cô.
Mới Cập Nhật:
Chương 3 : Chờ em đã lâu
XLần đầu tiên gặp anh, cô mới mười bảy tuổi. Lúc đó cái gì cũng không biết, không hiểu, ở độ tuổi ngây ngô ấy, trái tim của cô đã bị bóng dáng kia xông vào chiếm đoạt. Nếu ngày hôm đó, cô không nhìn vào đôi mắt ấy khi quên bài thi quốc văn ở lớp học, thì có lẽ cả đời này bọn họ cũng sẽ không biết nhau, lại càng không dây dưa với nhau.
Lúc ấy, khi cô vội vã chạy về lớp học để lấy bài thi, thì thấy học sinh trực nhật quên đóng cửa sổ, cô định đi đến đóng nhưng lại vô tình nhìn qua sân bóng rổ, và thấy một bóng dáng cao to ở đó. Cô nhớ rõ, khi mình ra đến cổng trường thì anh vẫn còn ở đó, hiện tại đã qua ba giờ đồng hồ, nếu ngày mai không phải nộp bài tập quốc văn, cô cũng sẽ không ở lại trường đến tám giờ tối. Trên sân trường vắng lặng, chỉ có mỗi bóng dáng cao to của anh, cùng với tiếng vang của quả bóng. Anh rất linh hoạt và nhanh nhẹn, giống như đang phát ra tất cả sức lực trong người, mỗi một động tác đều mạnh mẽ, sau một đường chuyền bóng rất đẹp vào rổ, anh ngã ngồi lên mặt đất, đầu gục xuống không nhúc nhích.
======= Truyện Ngôn Tình hay ====== đọc Truyện Ngôn Tình . có lợi ích vô cùng to lớn mà mỗi chúng ta có thể chưa biết hết về nó. Đọc truyện cùng HaHa Truyện
Xung quanh cô bỗng rơi vào im lặng. Yên lặng đến nỗi cô có thể nghe được tiếng hít thở nặng nề của anh. Đồng thời, cô giống như nghe được tiếng trái tim mình vì anh mà đập nhanh hơn, hơi thở cũng trở nên gấp gáp . Sau ngày hôm đó, cô thích đứng trước cửa sổ nhìn ra sân bóng rổ, thích lẳng lặng từ xa ngắm anh chơi bóng.
Không phải mỗi ngày anh đều đến chơi, nhưng mỗi khi đến luôn chơi tới sức lực cạn kiệt mới trở về. Anh đến cũng không có thời gian cố định, lúc sớm lúc muộn. Có mấy ngày anh đến sớm, nữ sinh trong lớp trong lòng đều rộn ràng, ánh mắt rối rít nhìn về phía sân bóng, không còn tâm trạng để học. Nghe mấy nữ sinh trong lớp nói chuyện với nhau, cô mới biết anh tên là Hàn Tử Uy, là đội trưởng đội bóng rổ, vừa tốt nghiệp năm ngoái, trung bình mỗi ngày có thể nhận được ba lá thư tình.
Thư tình? Cô chưa từng nghĩ đến chuyện này, chỉ muốn lẳng lặng nhìn anh chơi bóng mà thôi. Đôi khi anh tới trễ, sau khi tan học, cô sẽ yên lặng ngồi ở một nơi cách sân bóng không xa, để có thể nhìn anh mà không bị phát hiện. Anh không nhất định ngày nào cũng đến, cho nên cô đợi khoảng một giờ. Trong khi anh chơi bóng, hầu như dùng tất cả tinh lực của mình, còn cô thì vẽ anh, hình ảnh của anh tự nhiên mà in sâu vào trong lòng cô gái ấp ủ tình cảm thầm lặng. Anh chơi bóng ở trường một năm, mà cô cũng vẽ anh một năm.
Cho đến một ngày, cô về nhà cơm nước, tắm rửa xong, khi vào phòng, cô tìm bản phác họa khắp nơi nhưng không thấy, thầm nghĩ chắc đã để quên trong lớp học, đã hơn tám giờ nhưng cô vẫn lập tức thay quần áo vội vã đến trường, đến lúc tìm được bản phác họa mới nhẹ nhàng thở ra. Theo thói quen cô quay đầu nhìn về phía sân bóng, ngoài ý muốn lại thấy anh đang chơi bóng.
Hai chân không thể khống chế ra khỏi phòng học đi về phía anh, cách một đoạn thì dừng lại, không dám đến gần hơn. Hôm nay, anh chơi có vẻ mạnh mẽ hơn bình thường, chẳng hiểu tại sao, nhưng cô thấy được cảm xúc của anh không tốt.
Đột nhiên, anh ngừng động tác, đầu gục xuống đất, mồ hôi từ gương mặt chảy xuống, rồi biến mất ở mép tóc, hai hàng nước trong trẻo không biết là mồ hôi hay nước mắt đang không tiếng động rơi xuống. Dường như cảm nhận có người đang nhìn mình, anh ngẩng đầu lên, con ngươi đọng nước thình lình nhìn thẳng vào đôi mắt chưa kịp né tránh của cô.
Khi hai ánh mắt giao nhau, trong nháy mắt trái tim của cô hẫng một nhịp, cô không cách nào lên tiếng, cũng không cách nào chuyển động, cho đến khi anh từng bước đi đến trước mặt, cô mới giật mình hồi hồn, trong lúc hoảng hốt, không kịp suy nghĩ đã xoay người chạy đi.
Anh ngạc nhiên, đang muốn mở miệng, tầm mắt vẫn nhìn theo cô chợt bị một quyển sách hấp dẫn, anh im lặng, khom người nhặt lên, mở ra trang thứ nhất, anh lập tức sửng sốt.
Sau đó, cô mất ngủ cả đêm, nhớ tới sự thất lễ của mình trước mặt anh, có thể anh sẽ cảm thấy cô là một cô gái không lễ phép. Cảm giác ảo não, suy sụp bám lấy cô cả đêm, cô thầm nói với mình, lần sau nếu gặp lại vạn lần không thể như thế nữa.
Nhưng bọn họ còn có cơ hội gặp nhau sao? Mà anh có nhớ cô không? “Nên thỏa mãn”, cô tự nói với chính mình. Ít nhất, anh đã từng nhìn cô. Chỉ điều này, coi như là một bí mật chôn sâu vào đáy lòng, cô cũng không dám có hy vọng xa vời. Nhưng hôm sau, khi cô mang tâm tình thấp thỏm đến trường, đến nơi tối qua để tìm lại tập tranh đã đánh rơi, trong lòng nghĩ chỉ là một quyển sách chắc sẽ không người nào nhặt. Nhưng lại không ngờ, anh đã đứng đó nhàn nhã đợi cô.
"Chờ em đã lâu." Khóe miệng anh treo một nụ cười yếu ớt không biết đang suy nghĩ gì, chăm chú nhìn cô.
"A?" Chờ, chờ cô? "Vì, vì sao?" Cô luôn tự nhủ với chính mình, trăm ngàn lần không thể chạy trối chết nữa, nhưng trái tim lại không ngừng đập loạn, vẫn để lộ cảm xúc thật của cô lúc này.
"Cái này là của em?"
Bất kể trước đó đã nhủ thầm bao nhiêu lần, nhưng khi nhìn thấy vật anh đang cầm quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, đầu óc cô nhất thời trống rỗng.
"Anh không có mở ra chứ?" Da đầu cô một hồi tê dại, phải lấy hết sức lực mới nói được câu này.
"Đã xem." Anh ngừng lại một chút, bất ngờ khom người đến gần cô, nửa đùa nửa thật nở một nụ cười làm người ta lạc mất tinh thần: "Xấu hổ sao? Em vẽ rất khá, tôi còn muốn xin em tặng nó cho tôi."
"Cái đó… không phải…"
"Không phải? Không phải cái gì? Không phải của em? Hay người trong tranh không phải là tôi?" Giống như mèo vờn chuột, anh thong thả nhìn cô gái bối rối đến đỏ mặt.
"Kia, cái đó tôi không cần, nếu anh thích thì cứ giữ lấy." Đây không phải là anh mà cô biết, gần như không thể thích ứng được khi thấy anh tươi cười ngả ngớn như thế, cô xoay người muốn chạy trốn.
"Từ từ." Một bàn tay nắm lấy cổ tay cô, giữ người đang hoảng hốt bỏ chạy lại "Sao lại vội vã bỏ đi? Tôi nghĩ rằng em thích tôi, chẳng lẽ tôi tự mình đa tình?" Bức tranh này đâu đâu cũng là tâm tư thiếu nữ, chỉ cần không mù đều thấy rõ ràng.
“Xin anh, đừng trêu đùa tôi” Cô yếu ớt nói, nghe như khẩn cầu.
Cô biết anh đang trêu đùa cô? Anh kinh ngạc nhướng mày. Rồi anh buông lỏng tay cô, lùi lại một bước. Cô thở phào nhẹ nhõm, vội vàng muốn chạy.
“Đợi một chút!” Anh vội vã gọi, trả lại sách cho cô rồi hỏi: “Biết anh học ở đâu không?”
Cô ôm chặt quyển sách vào trong ngực, theo bản năng mà gật đầu.
“Nếu như em có thể thi đậu vào trường của anh, mang bức tranh này tới, thì chúng ta có thể thử qua lại với nhau.” Cô kinh ngạc. “Anh chờ em, chờ em tự tay đưa cho anh.”
Chưa kịp phân tích những lời nói đó là thật hay chỉ đơn thuần là trêu đùa, anh đã xoay người, tiêu sái rời đi. Sau đó, anh không trở lại đánh thắng Lam Cầu, một lần cũng không.
Nửa năm sau, cô thi đậu trường đại học có tiếng nhất, nhì, đối với người không có thành tích gì nổi bật như cô mà nói, việc này đã khiến không ít người kinh ngạc đến rớt cả mắt. Chỉ có cô mới biết, những đêm chong đèn khổ cực học hành vì điều gì, không cầu cùng anh song hành, chỉ mong có thể theo sau anh.:
"Tại sao quên tôi? Sao cô có thể quên tôi!"
Tại sao lại không được? Anh rất quan trọng sao?
Giọng điệu ấy giống như đang trách móc, đổi lại là sự hoang mang của cô: "Tại sao tôi phải nhớ?"
"Bởi vì, cô yêu tôi trước."
Lời nói quanh quẩn bên tai, ý thức dần tỉnh lại.
Không cần mở mắt ra cô cũng biết gối bên cạnh đã trống rỗng.
Cô đưa tay vào trong chăn thăm dò, nhẹ nhàng vuốt khoảng không bên cạnh, giống như chưa từng có người nằm qua, sạch sẽ đến cả một cọng tóc cũng không có.
Sau khi ân ái, Dương Phẩm Tuyền sẽ ôm cô vào phòng tắm, có khi làm thêm một lần nữa, sau đó anh sẽ xả nước vào bồn tắm cho cô ngâm mình mười lăm phút, còn anh thì rời khỏi phòng tắm, thuần thục thay dra giường sạch sẽ, ném dra giường cũ vào trong máy giặt.
Cô nghĩ, nhất định là anh tương đối am hiểu việc vụng trộm, cẩn thận đến cả một dấu vết nhỏ nhất cũng chưa từng để lại.
Quan hệ của bọn họ cũng không được đưa ra ánh sáng, tựa như sương mai, khi mặt trời mọc sẽ bốc hơi, nhưng lại bầu bạn khi màn đêm buông xuống. Nếu ban ngày họ vô tình gặp nhau trên đường, cũng chỉ như người xa lạ mà thôi, đối với chuyện này, anh chưa từng nói đến.
Cô muốn vậy, có thể anh cũng muốn vậy. Cô biết anh có một người bạn gái rất tốt, hoặc có thể nói là vị hôn thê, ngẫu nhiên có vài lần ăn cơm cô gặp được bọn họ, cô không tới chào hỏi, thậm chí cũng không có cảm giác gì, giống như hoàn toàn không quen biết.
Cô chưa từng ăn cơm với anh, nhưng lúc đó mới phát hiện, anh tương đối chăm sóc cho bạn gái, sẽ cẩn thận chiếu cố đối phương, rót nước gắp thức ăn, trầm ổn chú ý.
Vị hôn thê của anh rất đẹp, khí chất tao nhã lịch sự, ánh mắt của anh khi nhìn cô ấy rất dịu dàng, quyến luyến, trong mắt chỉ có cô ấy, từ cái nhấc chân giơ tay, cũng không khó nhìn ra anh yêu cô ấy bao nhiêu.
Cô không hiểu đàn ông, nhưng đã có được một vị hôn thê như vậy, mà anh cũng rất quan tâm cô ấy, cớ gì ở bên ngoài còn phóng túng?
Cô ngồi dậy, cột lại mái tóc dài, xuống giường mang dép, trong phòng khách được làm sẵn một dĩa chân giò hun khói, trứng chiên và bánh mì, vẫn còn nóng, cho thấy anh vừa rời đi không lâu.
Rồi cô mở cửa tủ lạnh, lấy một chai sữa chưa mở nắp, chỉ có hạn sử dụng bảy ngày.
Đây là vật chứng duy nhất chứng minh anh tồn tại.
Không biết từ lúc nào, chỉ cần anh qua đêm ở đây, sáng hôm sau sẽ chuẩn bị thức ăn cho cô, trong tủ lạnh còn đặt một chai sữa tươi có hạn sử dụng.
Đợi cô hoàn hồn lại, thức ăn trên mâm đã nguội, sữa tươi cũng bớt đi độ lạnh, cô chăm chú nhìn những giọt nước đọng bên ngoài ly thủy tinh đang chảy xuống, chân mày cau nhẹ.
Gần đây, suy nghĩ của cô thường bị anh chiếm lĩnh, vốn trong đầu trống rỗng chỉ muốn tìm lại ký ức đã qua, lại không để ý bị từng việc, từng việc của Dương Phẩm Tuyền thâm nhập vào.
Chuyện này thật không bình thường. Có khi anh biến mất hơn nửa tháng, cô cũng không có cảm giác, đợi đến khi anh xuất hiện lần nữa, cô mới ý thức được đã qua nửa tháng.
Thời gian đối với cô mà nói, không có ý nghĩa quá lớn.
Về sau, bởi vì có anh, cô mới có cảm giác thời gian đang qua đi, sinh mệnh không phải lúc nào cũng trống rỗng, đôi lúc cô cũng có thể nhớ được một chuyện nào đó, lúc này mới ý thức được, mà nhớ đến sự tồn tại của anh.
Từng miếng một, cô ăn sạch thức ăn trên bàn, nhưng lại không có khẩu vị, uống hết ly sữa, ngồi yên lặng một giờ, đã đến giữa trưa. Hôm nay trời rất đẹp. Cô híp mắt, mới phát hiện Dương Phẩm Tuyền đã kéo tất cả màn cửa ra, ánh nắng chiếu vào làm cho căn phòng ấm áp hơn.
Thời tiết rất đẹp, thích hợp ra ngoài đi dạo.
======= Truyện Ngôn Tình hay ====== Không phải tự nhiên người ta khuyến khích việc mọi người đọc Truyện Ngôn Tình hay có thể dành cả cuộc đời mình để viết đọc Truyện Ngôn Tình .. Đọc truyện cùng HaHa Truyện
Không biết vì sao, trái tim vô cảm của cô đột nhiên hiện lên ý nghĩ và khát vọng như vậy.
Nhìn vào tấm kính nơi ánh mặt trời không chiếu tới, phản chiếu một gương mặt trắng xanh, vì thế cô thay quần áo, rửa mặt chải đầu, lần đầu tiên cô ra khỏi cửa mà không có mục đích.
Nên đi đâu?