CÓ HỢP CÓ TAN

CÓ HỢP CÓ TAN

Mô Tả:

Ý vị trong truyện ngôn tình tiểu thuyết Có hợp Có tan_Mang tới thông điệp Hạnh phúc cũng là khi ta thấy người yêu sống vui vẻ hạnh phúc bên mái ấm gia đình của họ. Từng cùng nhau thề non hẹn biển, trói buộc anh vào lời thề, anh đi không được, bỏ không xong. Như vậy, để cô giải thoát cho anh, cho anh thứ hạnh phúc mà anh mong muốn, nên buông tay và chúc phúc cho anh, không để cho anh thấy oán hận cùng giọt nước mắt của cô.

Chương 24 : Cô khốn nạn

"Anh thay anh ấy, giao lại cho em… Hơn nữa, chuyển đến em… lời xin lỗi…" Còn nữa, kiếp này người anh yêu nhất, chính là em.

Dương Phẩm Tuyền không làm được, bởi vì khi đó, cô vô tình không để ý đến bất cứ ai.

Cô hận anh tuyệt tình như vậy, ngay cả lần cuối cùng cũng không cho cô gặp mặt.

Còn Dương Phẩm Tuyền, một tháng sau khi anh qua đời, ra đi rất đột ngột, ai cũng không chuẩn bị tâm lý kịp thời.

Có thêm nhiều kiến thức mới là một trong những lợi ích của việc đọc Truyện Ngôn Tình  mang lại. Đọc truyện cùng HaHa Truyện

Anh ấy và anh, có mối bận tâm giống nhau, có lẽ, là đôi bạn cùng chí hướng dẫn dắt nhau theo cùng quy tắc tương cận như vậy, cũng có thể là vì nguyên nhân nào khác, anh chỉ biết rằng, anh ta không hề có quyết tâm ở lại. Anh và Dương Phẩm Tuyền không giống nhau, Từ Tịnh Viện có lẽ sẽ ghi nhớ cả đời, nhưng cô ấy đủ kiên cường. Không giống Vãn Vãn của anh, có một số việc phải do anh làm, nếu không cả cuộc đời này của cô sẽ bị hủy hoại trên tay anh!

"Tình yêu không có chỗ bắt đầu, một khi đã đến thì sâu sắc, người sống có thể chết, có thể hi sinh. Sinh không thể cùng tử, người đã chết thì không thể sống lại, tất cả đều không phải là tình yêu vĩnh hằng…" Anh lẩm bẩm thì thầm. "Có nhớ hay không, đại học năm thứ hai ấy, chúng ta học lén trong lớp văn học kinh điển."

"Nhớ." Đó là một màn biến hóa kỳ ảo, hí khúc thời Minh mang đầy sắc thái lãng mạn, gọi là 'Mẫu đơn đình.'

Tình yêu, có thể dạy đời người, dạy người liều chết, nữ chính thần bí vì tình yêu mà trùng sinh, lúc đó anh còn giễu cợt vì bịa đặt, làm thế nào cũng không đoán được, anh gặp phải, cũng muốn làm được như vậy.

Mặc dù, cố chấp không thuộc về thân thể anh, linh hồn chịu đủ mọi hình phạt, anh chưa từng hối hận, anh đã không thể nắm được trong tay, hai người họ ngay cả kiếp sau, cũng không còn nữa.

Thế nhưng, như vậy là đủ rồi, có thể nhìn cô quay lại nếp sống như trước, anh có thể mỉm cười chúc phúc, không oán, không hối.

"Tôi… thay mặt anh Dương Phẩm Tuyền, lập di chúc và di thư, tất cả tài sản của anh Dương, để lại cho… vị hôn thê của anh, luật sư ở đó, mời cô thông báo cho cô ấy..." Anh ta biết Dương Phẩm Tuyền đang nghĩ gì, đây là cơ hội cuối cùng của anh, có thể làm mọi thứ vì mọi người.

"Tôi hiểu." Cô nắm tay anh ta.

"Thật xin lỗi…" Cuối cùng, không để lại bất cứ thứ gì cho cô.

Ngoại trừ tiếc nuối.

  ***   ***  **

Mang vẻ mặt chết lặng đi dọc khắp hành lang dài, tròng mắt khô khốc, một giọt lệ cũng không rơi ra.

Đúng là kỳ lạ, cô lại có thể bình tĩnh như vậy, từ đầu đến cuối không rơi một giọt nước mắt.

Không khí ở bệnh viện quá lạnh lẽo sao? Hai tay cô ôm trọn lấy thân mình, cảm thấy quá lạnh, quá cô đơn. Quay đầu lại, vẫn chỉ có một thân một mình…

Rẽ theo lối ra hành lang, hai người bất ngờ đụng phải nhau.

"A!"

"Xin lỗi!" Hai người đồng thanh lên tiếng, mặt cô không cảm giác, cúi người giúp đối phương tìm kiếm thuốc men bị rơi vãi, hai người nhìn nhau, đôi bên đều giật mình kinh ngạc, sắc mặt nhất thời trắng bệch.

"Là cô!"

"Tôi?" Đầu óc được khai thông, không còn cách trốn tránh. Cô ấy, nhìn thấy cô ấy sao?

"Anh ấy đang ở đâu?!" Đối phương kích động bấu vào vai cô, lực rất lớn, khiến cô cau mày vì đau.

"Tôi nghĩ cô nhận nhầm người rồi, xin bỏ tay ra."

"Không, không thể, không thể nào nhận nhầm…" Một năm qua, dung nhan này cô nhớ khá rõ, chưa từng quên. Người này đẹp hơn cô, dung nhan càng khiến đàn ông yêu mến…

"Buông ra!" Cô tức giận cựa quậy cánh tay, giờ phút này cô chỉ muốn tìm một chỗ không người, giải thoát đau thương này, như vậy cũng không được sao?

"Đừng đi… ít nhất nói cho tôi biết anh ấy có ổn không?"

Giọng nói yếu ớt, giọng điệu thê lương, đè nặng lên bước chân của cô. Bên chân mày, dòng nước mắt đã chảy dài xuống hai gò má.

Ánh mắt kia… Thảm thương, hai mắt ngấn lệ đau buồn… Câu mở đầu cho đoạn văn bi kịch tăm tối nhất, không muốn hồi tưởng lại đoạn kí ức ấy.

Ban đầu, là cô, một người phụ nữ khác bị vứt bỏ.

Hai người, cùng đau đớn vào một đêm mưa gió.

"Cô còn nhớ anh ấy?" Cũng đã một năm, cô còn cho rằng người phụ nữ này đã quên anh ta. Người phản bội tình yêu trước là anh ta, không phải sao? Nếu vậy, tại sao cô ấy còn vương vấn đến thế, nhẫn tâm từ bỏ người đàn ông của mình?

"Không, tôi hận anh ấy."

"Thật không? Vậy sao còn tìm anh ấy?"

"Tôi chỉ…" Cô gái mím môi tỏ vẻ kiên cường. "Muốn anh ấy hối hận, để cho anh ấy biết anh ấy đã bỏ lỡ cái gì! Không có anh ấy, tôi còn tốt hơn, càng tự do hơn!"

"Vậy tốt rồi, chúc cô vui vẻ!" Không có bất kì ý giễu cợt nào, cô lạnh lùng gật đầu, quay người.

"Chờ chút! Cô và anh ấy… có tốt không?" Cô không nhớ, lý do tại sao anh lại vứt bỏ cô gái có dung mạo xinh đẹp hơn cô, nhân lúc cô đang tuyệt vọng, còn đẩy cô vào chốn luyện ngục vạn kiếp không thể quay lại, thấy rõ bản chất hiện thực vô cùng kinh tởm, không nên nghĩ đến anh, không nên vương vấn anh, chẳng qua là… chỉ là…

Trong đôi mắt hoang mang. Cô chợt nhớ lại lời nói dối năm nào. "Nếu như tôi nói, tôi cũng đùa bỡn anh ấy, vứt bỏ anh ấy, thay cô trả thù người tình phụ bạc, vậy cô có vui nổi không?"

"Cô!" Cô gái cuộn chặt bàn tay thành nắm, nhìn ra được rằng cô ấy đang tức giận, oán hận. "Nếu như không thật lòng yêu anh ấy, thì tại sao lại cướp đi? Làm người thứ ba thú vị lắm à? Chà đạp lên nỗi đau của người khác là thú vui của cô à? Đúng là không biết xấu hổ!"

"Người đàn ông của tôi cũng bị cướp đi, nước mắt của tôi chảy về đâu? Cái khổ của tôi biết nói cùng ai? Đừng tưởng rằng chỉ có mình cô là người bất hạnh! Đừng tưởng rằng chỉ có một mình cô ôm nỗi thống khổ!" Có thứ gì đó đè nặng trên ngực cô, khiến hô hấp của cô trở nên khó khăn, Quý Hướng Vãn muốn làm tổn thương người khác, muốn làm gì đó để giữ thăng bằng.

"Cô… khốn nạn!" Bởi vì bản thân bất hạnh, nên muốn tất cả phụ nữ trên thế giới đều bất hạnh theo? Cô gái oán trách, không thể tưởng tượng nổi cô gái với gương mặt xinh đẹp như vậy, mà lòng dạ lại độc ác đến thế.

"Khốn nạn sao?" Cô nhếch môi. "Không sao cả. Cô vốn dĩ muốn trả thù, tôi thay cô làm, cô không cần thiết phải gặp lại anh ấy, hay là, cô hy vọng anh ấy thê thảm hơn thế nữa? Tôi…"

"Không!" Cô gái thất kinh kêu một tiếng, dựa vào bức tường trắng, chạy vào nhà vệ sinh, giọng nói cuối cùng rất yếu ớt. "Tôi… tôi muốn anh ấy, tôi chỉ là nhớ anh ấy, rất nhớ… Một năm qua, tôi luôn nói với bản thân, người đàn ông bạc tình bạc nghĩa kia, chỉ đáng để tôi oán hận, còn lấy đó làm động lực để sống tiếp, nhưng… Thế nhưng, không có hơi thở của anh ấy, mọi thứ đều trống rỗng. Nếu như cô không muốn anh ấy nữa, thì trả lại cho tôi… trả lại cho tôi đi… tôi, rất nhớ anh ấy, tôi không thể không có anh ấy…"

 ======= tiểu thuyết hay ======Đọc Truyện tiểu thuyết Ngôn Tình khiến con người trở nên khôn ngoan hơn.Lợi ích đầu tiên của việc đọc Truyện tiểu thuyết Ngôn Tình  tất nhiên là để nâng cao kiến thức. Nếu bạn không muốn sống như kiểu "ếch ngồi đáy giếng", thì bạn phải thu nạp thêm những kiến thức từ thế giới bên ngoài. =======Truyện Ngôn Tình  Tổng Tài ====

Quý Hướng Vãn im lặng.

Cô lừa cô ấy.

Người đàn ông kia, không phản bội cô.

Vào cái đêm giông tố ấy, không chỉ có cô mất đi người đàn ông mình yêu, tại nạn giao thông kia cũng đã cướp đi người đàn ông của người phụ nữ trước mắt. Hai người, đều không thể gặp mặt người đàn ông của mình vào giây phút cuối cùng.

Khi cô dựa vào đạo đức của một con người, chạy đến xem người đàn ông cùng bị tai nạn liên lụy, anh đã cố gắng bằng mọi sức lực.

Cô là người cuối cùng nhìn thấy anh ta, cũng chỉ có cô biết lời trăn trối sau cùng của anh ấy.