CÓ HỢP CÓ TAN
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Ý vị trong truyện ngôn tình tiểu thuyết Có hợp Có tan_Mang tới thông điệp Hạnh phúc cũng là khi ta thấy người yêu sống vui vẻ hạnh phúc bên mái ấm gia đình của họ. Từng cùng nhau thề non hẹn biển, trói buộc anh vào lời thề, anh đi không được, bỏ không xong. Như vậy, để cô giải thoát cho anh, cho anh thứ hạnh phúc mà anh mong muốn, nên buông tay và chúc phúc cho anh, không để cho anh thấy oán hận cùng giọt nước mắt của cô.
Mới Cập Nhật:
Chương 22 : Xin lỗi, anh không yêu em
Ngón tay chạm vào bàn tay lạnh cóng của anh, cô nắm chặt. "Có gì vào trong rồi hẵng nói."
Tìm được chìa khóa, cô mở cửa, bỏ mấy đồ dùng hàng ngày vừa mua xuống bàn, vào bếp rót hai ly ca-cao nóng.
======= tiểu thuyết Ngôn Tình ====== Chưa kể đến các cuốn Truyện Ngôn Tình viết về khoa học, các cuốn văn học trong nước, nước ngoài, các cuốn Truyện Ngôn Tình viết về gia đình, tình cảm,… Đọc truyện cùng HaHa Truyện
Anh lặng lẽ quan sát căn hộ của cô gái độc thân. Cho dù là quá khứ hay hiện tại, đàn ông theo đuổi cô không hề ít, mà Dương Phẩm Tuyền lại vị khách may mắn đầu tiên và duy nhất tồn tại trong lòng cô.
Bên trong còn để nguyên những vật dụng khi hai người còn sống chung, cuộc sống thường ngày, vài vật kỷ niệm là lạ mua từ những chuyến du lịch, những món đồ chọn mua cùng nhau, món quà anh tặng cô vào ngày lễ tình nhân đầu tiên, mỗi một món đều chứa đựng một khoảng thời gian, trong quá khứ còn có vô số lần lưu giữ đồ dùng cá nhân của người đàn ông… Rõ ràng cho thấy dấu vết tồn tại của người đàn ông nào đó trong cuộc đời cô, nói rõ ràng hơn thì là cuộc sống riêng nghiêm túc tự ràng buộc bản thân, suốt một năm qua chưa từng có người đàn ông nào đến xáo trộn căn hộ nhỏ này.
"Chắc anh không quên đó là bức ảnh chúng ta chụp khi đi du lịch ở Đông Kinh vào ba năm trước chứ?" Anh đang đứng trước một bức ảnh lớn, cô bưng hai ly ca-cao ấm, đặt một ly xuống bàn, một ly khác nhét vào tay anh.
"Nhớ." Hai tay giữ lấy cái ly, ánh mắt sâu thẳm. "Năm đó, tình cảm đang nồng thắm, Dương Phẩm Tuyền với sự nghiệp ổn định, tâm trạng, điều kiện, cái gì cũng tốt, hai người đi nước ngoài giải khuây, khoảng thời gian đó còn không dùng biện pháp tránh thai, vì hai người hẹn ước rằng nếu có thai sẽ kết hôn ngay. Lúc ấy, có một chàng trai con độc nhất của thương gia nổi tiếng nào đó một lòng theo đuổi em, anh cũng biết, cha mẹ em hi vọng em gả vào nhà giàu có, thế là em cãi lời cha mẹ, họ còn quyết tâm vạch hướng lựa chọn cho tương lai, ví dụ như mang thai." "Tại sao lại nói giống như mọi chuyện không liên quan đến anh?" Hoàn toàn không quan tâm đến giọng điệu, trần thuật lại câu chuyện.
Anh không đáp, quay lại hỏi: "Một năm nay, anh không bước một bước vào nơi này, sao em không hỏi lý do?"
Cô lắc đầu. "Không hỏi."
"Dù cho anh có người phụ nữ khác? Cũng không hỏi?"
"Không hỏi."
"Anh trở nên xa cách như vậy, cũng không hỏi?"
Đầu ngón tay khẽ run lên, giữ lấy tấm rèm cửa bằng sợi tơ tằm. "Em nói rồi chỉ cần để em nhìn thấy anh, đừng bốc hơi giống như một tháng kia, hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của em, khiến em không thể tìm được, tim đập rộn lên vì sợ… Như vậy… như vậy là được rồi…"
Anh khẽ thở dài, ngước mắt nhìn, rơi vào vực thẳm không biết làm thế nào. "Thật ra thì chuyện gì em cũng biết, bao gồm cả bệnh của Dương Phẩm Tuyền, nguyên nhân anh biến mất, nhưng em chọn lừa gạt bản thân mình, chỉ cần có thể lưu giữ mọi thứ về anh, dù chỉ là một nụ cười, một ánh mắt dịu dàng, những thứ thuộc về cơ thể của anh, chỉ cần có thể nhìn thấy anh dùng ánh mắt mỉm cười nhìn em là đủ."
"Không phải… Đừng nói nữa…" Cô hơi hoảng loạn, giọng nói mềm yếu không có khả năng ngăn cản anh. Cô không muốn, không muốn nghe anh dùng tông giọng lạnh nhạt như vậy để nói chuyện này…
"Thế nên, anh không thể hôn em, ôm em, không phải vì anh…"
"Em nói anh đừng nói nữa!" Một bàn tay hướng ra chặn lại câu nói.
Mắt đối diện mắt, không nói, không gian như ngưng đọng, có thể nghe được cả hơi thở rất khẽ.
"Đúng vậy, em xin lỗi… Em không phải cố ý..." Bàn tay cô cứng ngắc, cô hơi sợ.
Anh chỉ nhìn cô, không hề di chuyển, rất lâu sau đó mới mở miệng: "Anh rất muốn nói với em, cảm ơn em đã yêu anh nhiều như vậy, dù em có nhiều lựa chọn tốt hơn. Coi như em không muốn nghe, anh cũng phải nói cho em biết, Dương Phẩm Tuyền rất yêu em, chưa từng phản bội, cho đến lúc chết, anh ấy luôn tâm niệm rằng, người bị ràng buộc, là em, nếu như có kiếp sau, anh ấy muốn được yêu em lần nữa."
Chẳng biết từ bao giờ, nước mắt đã tuôn trào trên gương mặt của cô.
Anh rút một tờ khăn giấy. "Xin lỗi, anh không yêu em, nên không thể an ủi em."
"Câm miệng, câm miệng! Anh dựa vào cái gì? Tại sao lại phải dùng gương mặt này, dùng chất giọng này nói không yêu em… Ai cho anh cái quyền đó…” Cô vung tay cho anh một cái tát, rồi lại một cái nữa, anh không né tránh, cô nản lòng khuỵu xuống khóc lóc. "Tại sao phải nói… Em đã không để ý… Không thèm để ý rằng… anh sớm đã chết rồi… không phải không thèm để ý đến anh… chỉ cần... chỉ cần còn có thể nhìn lại gương mặt này, gởi gắm nỗi nhớ không bến bờ là đủ rồi… tại sao… tại sao anh còn phải tàn nhẫn đến như vậy… "
"Xin lỗi, chuyện này không công bằng với em, nhưng hãy tin, anh cũng không khá hơn. Nơi này, lưu giữ tất cả thói quen sinh hoạt của anh, trí nhớ của anh, mọi thứ của anh, chủ yếu là sợ rằng anh đã phụ bạc em. Có cả ký ức và nhân cách riêng, vừa bắt đầu anh cơ hồ cảm thấy hỗn loạn, em có biết anh tốn bao nhiêu tâm sức để tìm điểm thăng bằng không? Anh không yên tâm về em, sợ rằng mình đi quá đột ngột, cả đời em cũng không thể quên được. Có thể là vì em, vì những chuyện anh làm, anh đã làm hết sức, trong một năm nay, em nên chuẩn bị tâm lý, sớm muộn gì cũng phải đối mặt với chuyện này. Thời gian của anh không còn nhiều lắm, hãy cho phép anh ích kỷ, trong cuộc sống cuối cùng, anh muốn toàn tâm toàn ý yêu người con gái kia, anh đến là vì cô ấy, vì cô ấy nấu những món ăn khổ sở, gặp bao nhiêu là rắc rối, chỉ yêu cầu một điều nho nhỏ này."
"Anh… phải đi?" Cô ngước hai mắt ngấn lệ, tim đập loạn xạ mà hỏi.
"Ừ."
"Tại sao? Em cho rằng… cho rằng còn có thể lâu hơn..." Xem như vĩnh viễn không gặp nữa cũng tốt, ít nhất cô biết, một phần nào đó thuộc về Dương Phẩm Tuyền, còn tồn tại an yên trên cõi đời này, sẽ cười, sẽ cử động, sẽ nói năng...
Uống cạn thức uống trong ly, đặt nhẹ lại trên bàn. Không nói gì khác thường, tổng quan động tác của anh có phần cứng nhắc.
"Anh…"
Anh khổ sở nhếch khóe môi. "Muốn làm, không ngờ rằng cơ thể này lại không nghe theo sự chi phối của anh, một năm, đã là cực hạn."
Nếu như không có anh, nếu như không có anh… Phẩm Tuyền này, sẽ biến mất hoàn toàn khỏi thế gian này.
Ý thức được điều này, trái tim cô bị đóng lại, đau đến mặt trắng bệch.
"Một năm trước anh đã chết, em nên sớm biết." Nhưng đến nay cô vẫn không nhìn ra, ngu ngốc, đúng là người phụ nữ ngu ngốc.
"Em giữ gìn sức khỏe, anh phải đi." Anh còn phải quay về bên cạnh người con gái của anh, một người phụ nữ khờ dại khác.
Cô kinh hãi nhảy cẫng lên. "Anh, anh đi đâu, để em tiễn anh một đoạn…"
"Không được. Em phải sống thật tốt, không cần thiết phải quên anh, chỉ cần giữ đoạn kỷ niệm đáng nhớ trong đời, ghi nhớ trong đáy lòng là được rồi, ngoài ra phải tìm một người đàn ông đáng để yêu, người đó phải sống thật lâu, phải thật hạnh phúc."
"Anh cũng nói những lời này với cô ấy sao?"
"Phải. Anh và anh ấy, sẽ nói cho cô ấy biết bọn anh yêu cô ấy như thế nào, hi vọng em và cô ấy không có anh trong đời, vẫn có thể kiên cường mà mỉm cười, tìm ra lối về hạnh phúc thuộc về em và cô ấy."
======= tiểu thuyết Ngôn Tình ====== Tất cả đều chứa đựng nguồn kiến thức xúc tích, tinh hoa văn hóa nhân loại. Đọc truyện cùng HaHa Truyện
"Ừ, em sẽ như thế." Cô nuốt ngược nước mắt, nở nụ cười rất đẹp. "Nếu như gặp anh ấy, nhắn lại với anh ấy giúp em, không cần lo cho em, em sẽ sống tốt, thật tốt, nếu như, nếu như quả thật có kiếp sau, em sẽ chọn anh ấy lần nữa."
"Được." Anh xoay người, không dừng lại nữa.
Còn cô, đưa mắt nhìn bóng lưng anh biến mất, để mặc cho bản thân một lần cuối cùng, khóc đến khản cả tiếng.
*** *** **
Về đến nhà, cả phòng yên tĩnh.
Anh đi đến phòng ngủ, cô đang nằm ngủ yên trên giường.
Vừa đến mùa đông, người con gái này luôn thèm ngủ, thích quấn chăn dày đặc quanh người, chỉ lộ ra đôi mắt to tròn sáng long lanh, tựa như con sâu róm.
Cô thích làm biếng, luôn muốn anh ôm ấp, cảm nhận da thịt ấm áp không muốn rời xa.
Anh yên lặng đến gần, kéo một góc chăn, chui vào. Cô hơi giật mình, giương mắt nhìn thấy anh thì bình tĩnh trở lại.