CÓ HỢP CÓ TAN
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Ý vị trong truyện ngôn tình tiểu thuyết Có hợp Có tan_Mang tới thông điệp Hạnh phúc cũng là khi ta thấy người yêu sống vui vẻ hạnh phúc bên mái ấm gia đình của họ. Từng cùng nhau thề non hẹn biển, trói buộc anh vào lời thề, anh đi không được, bỏ không xong. Như vậy, để cô giải thoát cho anh, cho anh thứ hạnh phúc mà anh mong muốn, nên buông tay và chúc phúc cho anh, không để cho anh thấy oán hận cùng giọt nước mắt của cô.
Mới Cập Nhật:
Chương 21 : Kiếp này, anh chưa từng tặng hoa cho em
"Anh về rồi" Cơ thể theo bản năng rúc vào người anh, anh đưa cánh tay, một cách rất tự nhiên đón nhận, lòng bàn tay khẽ vuốt tóc cô, từng chút, từng chút một.
Cô thở một hơi đầy thỏa mãn, mí mắt dần khép lại. "Em còn tưởng rằng anh về với cô ấy, không quay trở lại…"
Giọng nói ngái ngủ cứ lẩm bẩm, anh nghe thấy, than khẽ. "Em quan tâm anh về hay không à?"
"Quan tâm chứ."
======= tiểu thuyết Ngôn Tình ====== Thời gian để đọc hết một cuốn Truyện Ngôn Tình này chắc chắn sẽ ít hơn rất nhiều so với thời gian để sống và trải nghiệm thực tế giống như nhân vật trong Truyện Ngôn Tình . Đọc truyện cùng HaHa Truyện
"Nếu vậy, khoảng thời gian tiếp theo, dành hết cho em, hoàn toàn dành cho em. Nhưng em phải đồng ý với anh, đến ngày nào đó anh muốn đi, không được tìm anh, cũng không cần ghi nhớ anh, để mọi thứ biến mất một cách tự nhiên, phải sống cuộc đời còn lại thật tốt, được không?"
"Được. Em hỏi chuyện này nhé?"
"Em hỏi đi."
"Trong lòng, yêu hai người phụ nữ, cảm giác thế nào?"
"Rất khổ, dùng lời nói không thể tả hết được. Trái tim chỉ có một, nếu muốn cắt đôi, ắt phải đau đến tận tim gan, thế nào cũng không thể yêu trọn vẹn."
Cho nên, anh chọn cái chết để được giải thoát?
Cô im lặng không nói.
"Hướng Vãn, em vẫn chưa nói với anh, em nằm mơ thấy gì."
"Quên rồi, không muốn mơ nữa."
"Không mơ hay không muốn tìm hiểu?"
"Bây giờ em chỉ muốn, yên lặng sống qua ngày, như vậy cũng không tệ lắm."
"Hướng Vãn, anh không muốn em quên. Bất kể là tốt hay xấu, đau khổ hay bi ai, ngọt ngào hay đắng cay, anh đều hi vọng em nhớ kỹ, đây mới là Quý Hướng Vãn hoàn chỉnh, chỉ có bình thản đối mặt với quá khứ, em mới có thể hướng lòng mình về người em yêu, có thể yêu thêm một lần nữa, nếu vậy cuộc đời của em mới có thể hạnh phúc."
"Anh muốn em… yêu người khác?" Giọng cô rất nhỏ. Anh ấy, cam lòng?
Dương Phẩm Tuyền thở nhẹ. "Phải, anh mong em hạnh phúc. Không thể mang lại hạnh phúc cho em, chỉ có thể buông tay. Hướng Vãn, em có còn yêu anh hay không, không thành vấn đề. Có yêu anh hay không, cũng không thành vấn đề, chỉ cần chắc chắn rằng trong tương lai sẽ có người đàn ông mang lại hạnh phúc cho em, em hết lòng yêu anh ấy, là được rồi."
Không mang lại hạnh phúc, nên đành buông tay…
Đầu cô nhức nhối vì mấy lời này.
Nhắm mắt, ngăn lại dòng suy nghĩ tuôn trào, tâm trạng lại chìm vào vực thẳm một lần nữa.
Nửa đêm, tỉnh giấc.
Gối bên cạnh trống không. Cô ngồi dậy, đi chân trần trên nền gạch lạnh như băng, men theo lối đi, dừng lại trước căn phòng khách có chút ánh sáng nhàn nhạt, dưới ngọn đèn, tấm lưng kia xem ra rất nặng nhọc và mệt mỏi.
Anh đang chống cự, cô đều biết.
Anh đang đau đớn, cô cũng biết.
Mỗi buổi sáng, anh tỉnh dậy với cơn đau nhức toàn thân hành hạ nhưng vẫn chịu đựng tất cả, toát cả mồ hôi lạnh, cô cũng biết.
Ngay cả cây bút anh cầm còn không chắc. Cắn chặt răng, từng chữ, từng hàng, viết không rõ ràng, tâm trạng theo đó mà bùng nổ, ném hết đồ đạc vào thùng rác.
Không biết qua bao lâu, anh hoàn thành từng dòng chữ, bỏ vào phong thư, làm mấy động tác đơn giản, nhưng cánh tay không mấy linh hoạt khiến hành động của anh trở nên chậm chạp, cứng ngắc.
Anh tắt ngọn đèn nhỏ ở phòng khách, cô về phòng trước, im lặng nằm lại trên giường.
Cô không nhìn thấy, đúng vậy, cô không biết gì cả.
Trở lại giường, anh đưa tay ôm cô vào lòng, thanh âm rất trầm thấp, than thở xa xăm. "Vãn Vãn, anh yêu em Vãn Vãn, nhìn em như vậy, làm sao anh yên lòng, làm sao có thể rời bỏ được? Vì em, anh không hối hận khi tan thành mây khói, chúng ta ngay cả kiếp sau cũng không thể, em biết không?"
*** *** **
Từng ngày, từng ngày, dù sao trước khi tỉnh dậy cơn đau đến tận xương tủy cũng lặp lại, anh đã quen với điều đó, thú thật, một năm qua anh đã quen với cảm giác đau đớn này, là anh chấp nhận làm quen với cơn đau này để được tồn tại trên cõi đời và trả giá.
Anh không thể đi, ít nhất trước mắt là không thể, anh còn phải tiếp tục chịu đựng!
Anh cắn răng, mồ hôi nhễ nhại, bắt ép linh hồn quay trở về với thể xác, cho đến khi không khí tươi mát tràn vào phổi, anh mới mở mắt ra, thở phào nhẹ nhõm.
"Anh dậy chưa?" Ở cửa phòng, Quý Hướng Vãn bình tĩnh đưa mắt nhìn anh, không biết đã ở đó trong bao lâu.
Anh thở dốc, không nói ra được lời nào.
“Bữa sáng ăn bánh bao được không?”
“Em làm?” Hướng Vãn tự làm bánh bao, vỏ mỏng nhân thơm, ngon ngọt, ngoài trừ lớp chanh bên ngoài, anh thích món điểm tâm thứ hai hơn, trước kia cô không ngại phiền phức thường làm cho anh ăn để thỏa mãn cơn thèm.
“Có thể đi ngắm biển với em không?” Cô gắp vài cái bánh bao nhỏ bỏ vào chén anh, hỏi.
Cuộc sống thế này, chất phác, giản dị, ấm áp, rất giống đôi vợ chồng son, rất giống.
Dương Phẩm Tuyền xem xét thời tiết ngày hôm nay, có chút gió, nhưng không quá lạnh. "Mặc thêm áo khoác, nhớ mang theo thuốc."
"Ừ."
Cả ngày đó, họ đi ngắm biển, còn đến chân núi thưởng ngoạn cảnh đêm. Lúc gió biển trở lớn, anh kéo áo khoác dài ra, bọc quanh người cô, khi ngắm cảnh đêm, anh kéo cô dựa vào trước ngực.
"Kiếp này, anh chưa từng tặng hoa cho em." Cô nói.
Ngày trước, vì cho rằng hai người còn thời gian cả đời người, cho rằng mình có thể cho cô nhiều hơn, còn bây giờ, khi thời gian trở nên hạn hẹp, thứ anh có thể cho cô đã không còn nhiều, đây sẽ là kiếp sống duy nhất, còn cố chấp chuyện gì nữa chứ?
Lúc xuống núi, anh mua bó hoa, tự tay giao vào tay cô.
"Hoa cát cánh…" Ngón tay cô mơn trớn nụ hoa, cô thoáng giật mình.
"Ừ, thích không?" Vãn Vãn, tình yêu của anh, mãi mãi không đổi thay.
"Thích." Cô nhướng mày, thấy sắc mặt anh trắng đến lạ thường.
Anh ho nhẹ, lảo đảo trên đường đến trạm bắt xe buýt, từng đốt ngón tay trắng bệch nắm lại chặt cứng, tầm nhìn mờ ảo, thần hồn bất chợt rời rạc.
Không, không được!
======= tiểu thuyết Ngôn Tình ====== Bài học họ phải trải qua cả đời mới rút ra được thì bạn có thể tiếp thu qua những lần lật từng trang Truyện Ngôn Tình . Vậy có xứng đáng không. Đọc truyện cùng HaHa Truyện
Đôi môi ấm áp chạm vào môi lạnh lẽo của anh, cả linh hồn lẫn thể xác của anh bị chấn động, vòng tay cố sức ôm chặt, giống như lữ khách đói khát, điên cuồng với nụ hôn sâu lắng.
Đau quá, Hướng Vãn chau mày. Anh cắn nát môi cô rồi.
Nếm được vị tanh nhàn nhạt của máu, ý thức anh khôi phục một tia sáng suốt, đưa mắt nhìn môi cô, ánh mắt hiện rõ sự áy náy sâu sắc.
"Xin lỗi…" Anh làm động tác rất nhẹ nhàng, nhẹ nhàng lướt qua như lớp bông mềm, cuộn tròn thương xót.
Môi hai người gặp nhau, anh nếm được mùi nước mằn mặn, đưa tay gạt đi giọt nước mắt của cô, nắm trọn vào lòng bàn tay.
Lại một buổi sáng nào đó.