CÓ HỢP CÓ TAN
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Ý vị trong truyện ngôn tình tiểu thuyết Có hợp Có tan_Mang tới thông điệp Hạnh phúc cũng là khi ta thấy người yêu sống vui vẻ hạnh phúc bên mái ấm gia đình của họ. Từng cùng nhau thề non hẹn biển, trói buộc anh vào lời thề, anh đi không được, bỏ không xong. Như vậy, để cô giải thoát cho anh, cho anh thứ hạnh phúc mà anh mong muốn, nên buông tay và chúc phúc cho anh, không để cho anh thấy oán hận cùng giọt nước mắt của cô.
Mới Cập Nhật:
Chương 25 :Là cô, hại chết anh
“… Hi… Nghênh… Nghênh… Hi…” Trên người anh ta cắm đủ các loại ống lớn nhỏ, thương tích mà ngay cả cô nhìn còn phải cau mày, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm gì đó, giống như là rất mực quan tâm.
Cô cố gắng bắt âm thanh yếu ớt đó, nghi ngờ mức độ tỉnh táo của người kia. "Nghênh Hi? Tên người?"
Cô đoán dò ý trên gương mặt anh ta, chú ý đến ngón tay anh ta khẽ động một cái. "Người anh yêu?"
======= tiểu thuyết hay ======Nhưng không phải ai cũng có cơ hội đi du lịch hàng ngàn dặm đường. Vì vậy may mà có Truyện tiểu thuyết Ngôn Tình, có thể giúp họ ở một chỗ cố định vẫn có thể hiểu thêm về thế giới. =======Truyện Ngôn Tình Tổng Tài ====Có thể nói rằng, đọc Truyện tiểu thuyết Ngôn Tình chính là cách tiếp thu kiến thức thuận tiện và hiệu quả nhất.
Anh ta không thể gật đầu, chỉ nhúc nhích đầu ngón tay lần nữa.
"Di… An…"
"Một người phụ nữ khác?" Lại là một người đàn ông không dứt khoát sao? Một luồng khí tức giận dâng lên não cô, cô chán ghét quay đầu muốn bỏ đi.
"Bệnh…viện… "
Cô dừng bước, quay đầu. "Di An? Tên của bệnh viện? Người còn gái anh yêu, ở bệnh viện này?"
"Phải…" Cố sức thở ra một hơi. "Nhờ…"
"Chuyện gì? Nói đi."
"Lấy của tôi… phá hủy… mắt… tôi…"
"Vậy là, anh phải lấy mắt của anh, tất cả mọi thứ của anh, đều cho hết, để bù đắp cho cô ấy? Bù đắp cho cô ấy cả thế giới này?"
“... Đừng… để cho… cô… ấy biết… cô ấy… sẽ… bị… tổn thương…”
Cho cô ấy tất cả mọi thứ, nhưng không muốn cô ấy biết, vậy, anh còn lại gì? Một nấm hoàng thổ, vô tận thê lương.
"Tôi nên nói thế nào?"
"Khiến cô ấy hận…" Đó là lời trăn trối cuối cùng của anh ta.
Thế là cô theo lời trăn trối đó mà xử lý hết tất cả, đến bệnh viện gặp người con gái kia, chính miệng nói với cô ta, người đàn ông đó đã phản bội, kêu cô ta từ bỏ ý định, không thể chạy đi tìm anh ta giữa lúc trị liệu như vậy được.
Mãi đến hôm nay, cô đối diện với đôi mắt ngập đầy nước, đôi mắt thuộc về người đàn ông kia, có lẽ, cũng là nước mắt của anh ta, giọt nước mắt mà anh ta không kịp chảy ra vì nỗi đau bi thương.
"Cô không gặp được anh ta, cả đời này, cũng không gặp được." Cuối cùng nhả ra mấy chữ, cô đã làm trái lời trăn trối của người đàn ông, từng chữ rõ ràng: "Anh ta, chết rồi!"
Cô gái nhảy dựng lên trong phút chốc, động tác nhanh nhẹn khiến người khác kinh ngạc, một cái tát đến thẳng vào má trái của cô, vừa nặng, lại vừa ác liệt. "Đừng có nói mấy lời đùa giỡn xui xẻo!"
Trước mắt bỗng tối mờ, cô ngã về sau hai bước rồi đứng yên. "Anh ta chết rồi." Cô kiên định lặp lại.
"Cô…"
"Chết cùng ngày với người đàn ông của tôi, trong cùng một tai nạn xe." Dường như rút sạch không khí trong người cô, rút luôn cả linh hồn, sau đó cô mới có thể tiếp tục, giọng cô trống rỗng như người không có nỗi buồn. "Trên đường đến bệnh viện anh ta đã nói như vậy, anh ta không muốn cô biết, không muốn cô đau lòng, muốn tôi thuyết phục cô từ từ. Sự thật, anh ta chưa từng bỏ rơi cô, còn trả cho cô mọi thứ anh ta có thể, cho cô tất cả, hôm nay cô có thể nhìn thấy mặt trời lần nữa, có gương mặt hoàn mỹ, nên cảm ơn anh ấy, bởi vì, đều là của anh ấy hết."
Cô gái bủn rủn đứng không vững, sắc mặt trắng bệch, nước mắt tuôn ra ào ạt.
"Vốn dĩ… Chuyện này đúng là… vốn dĩ… một năm nay tôi cũng rất hận…" Cô khẽ nhếch khóe môi, giống như vừa chạm vào tuyến lệ, nước mắt cũng điên cuồng tuôn rơi, che mất gương mặt. "Tôi tự nói với bản thân, không thể thua, phải sống tốt hơn, đẹp hơn để khi nhìn lại, anh sẽ phải hối hận, thế nhưng, thế nhưng không có anh ấy… Tôi còn có thể dựa vào cái gì để chịu đựng… Tôi không hận, không hận… Vốn dĩ, tôi vẫn luôn không hận…"
Anh ta nói đúng, cô ấy nhất định sẽ vô cùng đau lòng.
Quý Hướng Vãn liếc mắt nhìn lạnh lùng. "Cô khóc cái gì? Người đàn ông của cô vì cô mà chết, người đàn ông của tôi vì muốn rời xa tôi mà từ bỏ cả mạng sống của mình, rốt cuộc ai nên khóc? Tôi không khóc, cô khóc cái gì!"
"Ít nhất người của cô còn sống!" Cô ta không nên nói thẳng ra như vậy. "Tôi đã từng nguyền rủa anh ấy chết đi, nhưng mà đã từng yêu, sao có thể oán được? Chí ít khi còn yêu nhau, anh rất nghiêm túc, không hề lừa dối tôi, chẳng qua anh ấy không kiềm chế được tâm tình, chẳng qua anh ấy lỡ rung động với người con gái khác mà thôi… Tại sao tôi không thể thông cảm" Tôi thà để anh ấy thay lòng, chỉ cần sống khỏe mạnh, cười nói ở một góc nào đó trên trái đất này, với người mà anh ấy yêu… Thật sự, tôi thật sự hối hận, rất hối hận…"
Tựa như một cú đánh nặng ngàn cân, thẳng thừng đập nát hàng phòng vệ vững chắc cuối cùng trong tâm hồn của Quý Hướng Vãn. Nước mắt, không hề báo trước lại rơi ra khỏi hốc mắt, thả trôi tầng tầng tâm tình bị đè nén.
Hóa ra một năm nay, cô vững vàng khép kín, không đối mặt, chỉ vì một chữ 'hối'.
Đúng vậy, anh chỉ là không kiềm chế được trái tim, phải nói anh chịu đựng lương tâm cắn rứt cũng đủ rồi.
Nếu như anh không yêu, vậy thì là gì? Anh dành cho cô mười năm đời người, mười năm đó cô rất vui vẻ, quãng thời gian đó cũng đủ để dành thành báu vật quý giá cả đời có thể nhớ lại.
Mười năm đó, anh dùng cách gì để yêu cô, thương cô, có trả được không? Không yêu, đến nước này trả bằng cách xóa bỏ từng chút sao? Đối với anh thế nào mới gọi là công bằng bình đẳng? Đã từng lợi dụng tình yêu, làm tổn thương cô, so với ai thì anh cũng đau, tại sao cô lại oán? Tại sao phải oán?
Không mang lại hạnh phúc, thì buông tay! Những lời này đánh mạnh vào đầu cô.
Đúng vậy, cô đã cho không hạnh phúc nồng thắm ban đầu như vậy, tại sao không thể cho người đó? Cô rất yêu rất yêu anh, chẳng lẽ không hi vọng anh được vui khỏe?
Nếu như, khi đó cô nhìn thông suốt, mỉm cười chúc phúc cho anh, mọi chuyện đã không xảy ra như thế…
Cô không thể đối mặt, không phải từ bỏ, mà là cái chết của Hàn.
Cô không thể tha thứ, không phải Hàn, mà là bản thân mình.
Là cô, hại chết anh.
Đứng ở hành lang bệnh viện, cô ôm đầu gối khóc lóc, giải thoát sự hối hận bị đè nén suốt một năm qua.
"Thật xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi… Hàn…" Đến cuối cùng, cô không thể đến kịp để nói với anh những lời này. Nếu như trở lại, cô sẽ không để anh phải nhìn thấy dòng nước mắt oán hận của cô, cô sẽ bình thản để anh đi, chúc phúc cho anh với tình yêu đích thực, chỉ cần anh sống tốt, chỉ cần anh còn sống…
Tại sao, dù thế nào cũng không có cách cứu vãn tình thế, mà lại đau đến tận cùng thế này?
Chỉ cần anh sống tốt, cô đồng ý dùng hết những lời tác thành. Hàn, anh có nghe không?
Chương cuối
Giật mình tỉnh dậy.
Một tia sáng xẹt ngang qua bầu trời yên tĩnh, chiếu sáng bên trong phòng một thoáng chốc, ngay sau đó, cửa thủy tinh cũng bị chấn động bởi tiếng sấm.
======= tiểu thuyết hay ======Trong quyển sách "Khổ vui của việc đọc sách", Dương Giang có viết:"Đọc Truyện tiểu thuyết Ngôn Tình giống như đến thăm nhà người ưu tú nhất thế giới. Muốn đến thăm người thầy bạn ngưỡng mộ hoặc một học giả nổi tiếng mà không cần phải chào hỏi trước, cũng không sợ làm phiền họ. =======Truyện Ngôn Tình Tổng Tài ====
Hóa ra tại tiếng sấm làm cô tỉnh giấc.
Trời lại muốn mưa nữa rồi? Lần này không có Hàn, không có Dương Phẩm Tuyền, chỉ có một mình cô lẻ loi.
Ngồi dậy, nhìn quanh phòng tối mù mịt, trong phút chốc cô mờ mịt không rõ mình đang ở đâu, hình ảnh cuối cùng trong trí nhớ của cô là ở bệnh viện.
Cô đứng dậy, đi chân không trên mặt đất, mở cửa sổ ra, gió mạnh thổi tung rèm cửa bay loạn xạ, nước mưa lớn rơi vào trong cửa sổ, thảm nhanh chóng bị ướt một mảnh, gió to mưa lớn đập vào da thịt đau nhức.
Cô chợt sửng sốt.
Tình cảnh này rất quen thuộc.
Cả người cô run rẩy, xoay người lại, dựa vào ánh sáng yếu ớt nhìn lại bên trong phòng, sau đó, cảm thấy choáng váng, hai chân mềm yếu run rẩy đứng không vững, ngã ngồi lên chiếc thảm bị ướt, hít thở không thông.
Mơ sao? Chỉ là giấc mơ sao?