CÓ HỢP CÓ TAN

CÓ HỢP CÓ TAN

Mô Tả:

Ý vị trong truyện ngôn tình tiểu thuyết Có hợp Có tan_Mang tới thông điệp Hạnh phúc cũng là khi ta thấy người yêu sống vui vẻ hạnh phúc bên mái ấm gia đình của họ. Từng cùng nhau thề non hẹn biển, trói buộc anh vào lời thề, anh đi không được, bỏ không xong. Như vậy, để cô giải thoát cho anh, cho anh thứ hạnh phúc mà anh mong muốn, nên buông tay và chúc phúc cho anh, không để cho anh thấy oán hận cùng giọt nước mắt của cô.

Chương 4 : Tôi bị bệnh nặng, rất nhiều chuyện không còn nhớ rõ

Cô nhìn thẳng phía trước, con ngươi mịt mờ không có điểm dừng, đi bộ dọc bên đường, đèn đỏ thì ngừng, đèn xanh thì đi, ý thức của đôi chân chi phối hành động, không hề có mục đích.

Sau đó, cô phát hiện mình đứng trước một cửa hàng bán quà lưu niệm sắp mở cửa, dừng trước tủ thủy tinh nhìn những món đồ được bài trí trong đó.

Nhân viên cửa hang vừa đặt bồn hoa trước cửa, đang muốn xoay người vào trong vô tình nhìn thấy cô, kinh ngạc kêu lên: "Oa, Quý tiểu thư, xin chào, đã lâu không gặp, gần đây cô bận rộn gì sao?"

Cô ngoài ý muốn nhướng mày: "Cô biết tôi?" Người này, cũng là một phần trong ký ức bị lãng quên của cô sao?

======= Truyện Ngôn Tình  hay ====== Có ai biết được trên thế giới có bao nhiêu đầu Truyện Ngôn Tình , có ai thống kê được đầy đủ các quyển Truyện Ngôn Tình  đã xuất bản viết về kiến thức gì.

"Làm sao không nhớ được, cô là khách quen của cửa hàng chúng tôi mà." Nhân viên cửa hàng cười nói.

"Trước kia, tôi thường tới đây sao?"

Nhân viên cửa hàng để ý đến câu hỏi quái dị của cô, vẻ mặt khác hẳn thường ngày, nghiêm nghị quan sát cô: "Cô, làm sao vậy?"

"Tôi bị bệnh nặng, rất nhiều chuyện không còn nhớ rõ." Sau khi suy nghĩ xong, cô cẩn thận trả lời.

"À, khó trách gần một năm nay không gặp cô. Tới đây, vào trong rồi từ từ nói tiếp."

Quý Hướng Vãn trong tiếng mời gọi đi vào cửa hàng, nhìn bốn phía, sáng sủa sạch sẽ, không gian sáng ngời, trưng bày lịch sự tao nhã, bày trì đơn giản, làm cho người ta cảm thấy thoải mái, đây là cửa hàng mua sắm mà trước đây cô thích sao?

"Trước kia tôi đều tới đây mua đồ sao?"

"Không nhất định, có lúc cô đến đây bàn luận về gốm sứ, có khi mua trang sức bạc, hoặc tinh dầu giúp ngủ ngon, hoặc mua bóp da của nam, kẹp caravat. Lần sau cùng, cô mua một cái chân nến hoa văn lịch sự tao nhã, nói là muốn bồi dưỡng tình cảm, cùng bạn trai ăn cơm."

Thấy ánh mắt cô dừng tại cặp đồng hồ dành cho tình nhân trưng bày trong cửa hàng, nhân viên cửa hàng hiểu ý cười: "Hàn tiên sinh đâu? Sao không đi cùng cô?"

Hàn tiên sinh? Nghe giọng điệu của người nhân viên, dường như quan hệ của cô và người đàn ông này không phải là ít, là giọng nói lên án trong mộng sao?

Cô mua bóp da đàn ông, kẹp cravat, chân nến để bồi dưỡng tình cảm, cũng là vì anh ta? Nghe qua, hình như cô rất để ý người đàn ông này.

"Tôi không nhớ rõ, anh ta là ai vậy?" Đôi môi tinh tế mở ra hỏi.

"Không thể nào? Ngay cả Hàn tiên sinh cô cũng quên? Cô rất yêu anh ta." Nhân viên cửa hàng kinh ngạc kêu lên, giọng điệu rất khó tin.

Vị khách này trước nay rất ít nói, tính tình lạnh lùng, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ nói chuyện với cô mấy câu, không khó để nhận ra giọng nói dịu dàng và hấp dẫn kia tràn đầy hạnh phúc. Mọi người đều nhìn ra được, trong lòng cô đầy ắp hình ảnh người đàn ông kia, đôi khi anh ta sẽ đến đón cô, kiên nhẫn chờ đợi ở bên ngoài, mãi cho đến khi cô ra khỏi cửa tiệm, anh ta chào đón, cầm lấy túi xách, mở cửa xe,… những hành động đơn giản, nhưng đều thấy được sự che chở, nhìn từ xa, cô vẫn rất hâm mộ đôi tình nhân này. Nhưng, những gì liên quan đến anh ta đều quên sao? Vậy trong sinh mệnh của cô ấy sẽ còn lại gì? Có lẽ chỉ còn khoảng trống vô tận. Lúc này, cô bỗng nhiên hiểu được, cách biệt hơn một năm, vì sao vẻ mặt của Quý Hướng Vãn lại trắng xanh, mờ mịt.

Nhân viên cửa hàng có chút đồng tình chăm chú nhìn Quý Hướng Vãn: "Tôi không biết cô đã xảy ra chuyện gì, cũng không rõ hai người vì sao lại chia tay, nhưng tôi nghĩ, Hàn tiên sinh nhất định không hy vọng cô quên anh ta, bởi vì đó là một đoạn ký ức rất quan trọng trong sinh mệnh của cô, bất luận quá trình là cay đắng hay ngọt ngào, đoạn kết là tốt hay xấu. Cô từng nói với tôi, các người quen nhau mười năm. Tôi vẫn luôn nghĩ, mười năm toàn tâm toàn ý vì một tình yêu sẽ như thế nào? Nhưng bất luận nó ra sao, ít nhất tôi hiểu được, mất đi đoạn ký ức kia, không phải tương đương mất đi mười năm cuộc sống của cô sao? Cuộc đời con người có bao nhiêu cái mười năm, huống chi lại là toàn tâm toàn ý trong suốt mười năm."

"Tôi cũng muốn tìm lại đoạn kí ức đó, cô có thể giúp tôi không?" Cô cũng muốn biết, những vướng mắc trong giấc mơ đêm đó, những câu nói quanh quẩn bên tai giống như ma mị, rốt cuộc muốn nói với cô chuyện gì? Có lẽ đáp án rất đơn giản, chính là không cam lòng bị quên đi.

Như vậy, nếu cô tìm lại được đoạn ký ức của bọn họ, có phải anh ta sẽ bỏ qua cho cô, không còn khổ sở vướng mắc nữa? Cô thật sự không muốn nếm lại những ác mộng kia hàng đêm nữa, sau khi tỉnh giấc lại trống rỗng, cảm giác gì cũng không nắm bắt được.

"Cô là một người rất ít nói, không muốn chia sẻ tâm sự với bất kỳ người nào, cho nên những gì tôi biết cũng có hạn, tôi chỉ biết, cô có một đôi tay rất khéo léo, có khả năng làm tất cả cho người đàn ông mình yêu, như là trang trí một tổ ấm nhỏ. Chúng ta rất ít khi nói chuyện với nhau, nhưng có một ngày đột nhiên cô hỏi tôi cách đan áo len, tôi thật sự rất kinh ngạc."

"Áo len?" Đúng vậy, cô biết mình có thể đan áo len, là một phát hiện của Dương Phẩm Tuyền trong tháng trước.

"Cô nói với tôi, anh ta bị cảm. Đó là lần đầu tiên cô nói với tôi về chuyện của hai người, giọng nói của cô nhẹ nhàng nhàn nhạt, nhưng nghe ra được cô rất lo lắng, rất đau lòng, đó là tình cảm nồng đậm không cần nghi ngờ. Anh ta xin nghỉ phép, phát sốt ho khan, ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, anh ta không thích mùa đông, bới vì anh ta rất ghét bó mình to lớn giống như gấu Bắc cực, nhưng nếu do cô đan, anh ta nhất định sẽ mặc. Đây là những lời nói lúc đó tôi được nghe. Tôi giới thiệu với cô một tài liệu thủ công mỹ nghệ, bên trong cái gì cũng có, cô lại làm thêm mấy cái gối nhỏ đặt ở phòng khách, thư phòng, để lót thắt lưng khi anh ta xem văn kiện không còn bị đau lưng. Còn có một lần, cô hỏi tôi ở đâu bán sách nấu ăn, cũng vì anh ta làm việc áp lực quá lớn, không muốn ăn uống, cho nên cô làm ít bánh quy, bánh ngọt cho anh ta làm điểm tâm. Cô vì anh ta làm rất nhiều chuyện, làm sao có thể quên mất những đoạn ký ức trân quý này?"

Thì ra, cô là một người như vậy.

Bên ngoài thì rụt rè lạnh nhạt, nội tâm lại tràn đầy tình cảm khiến người ta kinh ngạc, cô yêu thương triền miên với người đàn ông kia, nhiều đến nỗi gần như không tin rằng cả đời này sẽ mất đi.

“Sách nấu ăn bán ở đâu?" Chưa kịp suy nghĩ, lời trong miệng đã bật ra. Cô muốn tìm tòi nghiên cứu xem, người đàn ông làm cho cô quen tay với bánh chanh là ai.

"Từ hàng gạch đỏ đi thẳng đến cuối đường, đến đèn xanh đèn đỏ thì quẹo trái, khoảng chừng mười mét nữa thì đến, cũng không xa."

Cô gật đầu tỏ lòng biết ơn, rồi đẩy cửa thủy tinh đi ra ngoài.

Ở phía sau, nhân viên cửa hàng lắc đầu thở dài.

Không còn bóng dáng yên tĩnh chờ đợi bên ngoài, bóng lưng của cô nhìn rất cô độc.

Đây là tình yêu sau mười năm sao? Thoáng chốc, trong lòng của người nhân viên có chút chua xót.

 “Con đường này, trước kia cô thật sự thường đi qua sao?”

Bước thẳng về phía trước, đứng trước cửa hàng bán sách nấu ăn, cô không tiếng động tự hỏi.

Không nhớ ra được một cái gì, cũng không có cảm giác quen thuộc, bên trong có rất nhiều dụng cụ chế biến với kiểu dáng khác nhau, thậm chí cô không thể khẳng định cách dùng chính xác.

"A, Quý tiểu thư, cô đã đến." Bà chủ trông khoảng bốn mươi tuổi bước đến nghênh đón cô.

Lại một người quen biết cô và người cô yêu sao?

"Bà có thể nói cho tôi biết chuyện gì?" Cô gần như tự hỏi.

"Chuyện gì?"

"Về tình yêu của tôi, người đàn ông của tôi."

Hóa ra, cô không để lại một chút gì ở đây. Quý Hướng Vãn xoay người, không nói thêm gì quay người định bỏ đi.

"A, đúng rồi, bệnh mất ngủ của cô đã đỡ nhiều chưa? Khí sắc của cô trắng xanh hơn lần trước.

Cô hơi sửng sốt, dừng bước, xoay người nhìn chằm chằm vào bà chủ: "Sao bà biết?"

"Lần trước cô có nói."

"Khi nào?" Cô nói với bà chủ chuyện mình bị mất ngủ khi nào? Cô hoàn toàn không có ấn tượng.

“Vào khoảng tám, chín tháng trước. Tôi còn nhớ, lần cuối cùng cô đến là để mua cây huberlon*, nói là để trị mất ngủ, khi đó sắc mặt của cô rất tệ, mắt sưng rất to.”

(* Cây huberlon, là một loại có tên là hoa bia, thực vật đơn tính, ngắt lấy lá và hoa xông, có thể làm trấn tĩnh, ngủ ngon, còn có tác dụng gây tê, nhưng không thể dùng quá lượng hoặc uống lâu dài)

Trong đầu không tự chủ nhớ lại một đoạn nói chuyện khiến cô hoảng hốt.

"Nếu thật sự không có cách nào thì cô nên đi khám bác sĩ, Quý tiểu thư, uống nhiều cây huberlon không tốt lắm đâu."

Bà chủ còn nói rất nhiều, nhưng cô không nghe được gì cả. Đến khi hoảng hốt ra khỏi cửa tiệm, suy nghĩ của cô vẫn không cách nào hồi phục lại.

Vì sao cô phải mua những thứ này? Có thật là để trị mất ngủ không?

Tám, chính tháng trước, chính là lúc cô chuyển đến chỗ ở hiện tại, cũng bắt đầu từ lúc đó, cuộc sống mỗi ngày của cô đều hoảng hốt, thần trí mơ hồ, cuối cùng mất đi trí nhớ.

Rốt cuộc trong khoảng thời gian đó, cô và người đàn ông họ Hàn đã xảy ra chuyện gì? Đến nỗi khiến bọn họ phải chia tay, mà cô cũng mất đi những gì có liên quan đến anh ta, bao gồm cả trí nhớ.

Trong lòng không yên nên cô đụng phải một người đang đi ngược hướng làm túi xách của đối phương rớt xuống đất, cô vô thức khom người định lượm lên nhưng người nọ không để ý mà liếc nhìn cô, rồi bật thốt lên: "Quý Hướng Vãn."

Cô ngừng tay, giương mắt: "Cô biết tôi?"

Hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Sao đi đâu cũng gặp phải người quen thế này?

"Hừ!" Cô gái không nói câu nào, sắc mặt cũng không hòa nhã, lượm đồ rơi dưới đất nhét vào túi rồi đứng dậy bỏ đi.

"Đợi chút." Cô đuổi theo, ngăn lại ở phía trước.

"Tránh ra, tôi không nói chuyện với một phụ nữ máu lạnh."

"Máu lạnh? Cô nói tôi sao?"

"Trừ cô ra còn ai." Cô gái oán hận nói.

Cô khó hiểu: "Vì sao cô có thái độ thù địch với tôi?"

"Cô đừng có giả bộ, Quý Hướng Vãn, người khác không biết, nhưng tôi lại rất rõ ràng. Hàn Tử Uy không thích cô, người anh ta yêu là chị của tôi, anh ta hạ quyết tâm tìm cô nói cho rõ ràng, nhưng chưa kịp nói đã xảy ra chuyện."

"Hàn Tử Uy…" Hàn Tử Uy, Hàn Tử Uy... Hàn?

Một cái tên xa lạ quanh quẩn trên môi khiến trái tim của cô xúc động trong một phần vạn giây, nó đến quá nhanh, nhanh đến nổi không kịp nắm bắt, cuối cùng lại trở nên nhạt nhẽo.

======= Truyện Ngôn Tình  hay ====== Hãy cùng tôi tìm hiểu xem, Truyện Ngôn Tình  có những lợi ích gì mà từ trẻ em, học sinh, sinh viên, các bạn trẻ, những người trưởng thành, cho đến các bác lớn tuổi vẫn đọc Truyện Ngôn Tình .  và được khuyến khích đọc Truyện Ngôn Tình  như vậy nhé. Đọc truyện cùng HaHa Truyện

"Hóa ra, anh ta muốn chia tay với tôi sao." Khó trách cô không có cảm giác, thì ra người đàn ông này đã không còn thuộc về cô. Như vậy thì quên đi cũng được.

"Quý Hướng Vãn." Cô gái hận đến cắn răng, bị sự thờ ơ của cô kích động đến bốc hỏa: "Tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào ghê tởm hơn cô. Bởi vì sự tồn tại của cô, làm cho chị của tôi rơi nhiều nước mắt đến như vậy, Hàn Tử Uy lại cứ dây dưa với cô, kết quả cô vốn không quan tâm, cô chỉ muốn giày vò."

Quý Hướng Vãn hoang mang nhíu mày: "Tôi là người thứ ba sao?" Nghe qua, phần lớn là không phải, tất cả chỉ là sai lầm, sự tồn tại của cô thật sự là sai lầm sao?