CÓ HỢP CÓ TAN

CÓ HỢP CÓ TAN

Mô Tả:

Ý vị trong truyện ngôn tình tiểu thuyết Có hợp Có tan_Mang tới thông điệp Hạnh phúc cũng là khi ta thấy người yêu sống vui vẻ hạnh phúc bên mái ấm gia đình của họ. Từng cùng nhau thề non hẹn biển, trói buộc anh vào lời thề, anh đi không được, bỏ không xong. Như vậy, để cô giải thoát cho anh, cho anh thứ hạnh phúc mà anh mong muốn, nên buông tay và chúc phúc cho anh, không để cho anh thấy oán hận cùng giọt nước mắt của cô.

Chương 2 : Trong quá khứ, cô đã từng vì ai mà làm bánh?

Cô chỉ biết, cô ấy tên là Quý Hướng Vãn, mỗi lần tái khám, bác sĩ Dương ra lệnh ưu tiên cho vị tiểu thư này, còn lại có thể tạm hoãn. Còn có, mỗi lần cô ấy đến thời gian luôn gấp đôi những người khác, đôi khi cô ấy ở suốt cả một buổi chiều.

Quý Hướng Vãn đi theo sau lưng hộ sĩ, ra đến cửa, bước chân chần chừ vài giây.

"Buổi tối, tôi sẽ thử làm bánh chanh."

---

Nhìn tư liệu tham khảo trên bàn, đã suốt nửa giờ cô không có bất cứ động tác gì. Sau đó, cô nhắm mắt lại để cho suy nghĩ lắng đọng, bất cứ cái gì cũng không nghĩ đến, mở mắt ra lần nữa, tay cầm lấy bình nước đổ vào bột mì, đập trứng ... động tác dựa vào bản năng, từng bước từng bước hoàn thành cái bánh.

Cuối cùng cô nhìn chằm chằm cái bánh lấy từ lò nướng ra, run sợ. Cô thật sự đã làm được. Lấy nĩa xiên một miếng bánh nếm thử, quả thật rất ngon. Trước kia không chỉ cô từng làm, mà còn làm loại bánh này rất nhiều lần, nếu không động tác cũng không nhuần nhuyễn như vậy, hoàn toàn không có một phút nào tự hỏi bước tiếp theo nên làm cái gì.

Trong quá khứ, cô đã từng vì ai mà làm bánh? Ai là người thích món bánh chanh do cô làm? Vì người kia thích ăn bánh ngọt, cho nên cô đã tốn rất nhiều tâm tư để học làm bánh kem. Nhưng cô nghĩ không ra, đầu óc trống rỗng, không nhớ bất cứ cái gì. Cô nhớ rõ, tám tháng trước cô đã dọn đến nhà trọ này, bỏ công việc đang làm, cắt liên lạc với bạn bè, không suy nghĩ bất cứ chuyện gì, từng ngày cứ thế trôi qua trong thầm lặng. Càng về sau, cô càng không nhớ được nhiều chuyện cho lắm, trí nhớ của cô dần dần cũng giống như cuộc sống hằng ngày, trống rỗng, coi như cô có cố gắng suy nghĩ thì cũng không nhớ gì cả.

======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======Đọc Truyện Ngôn Tình  có thể là một sở thích như thích nhân vật truyện nào đó, là một hoạt động để giết thời gian khi không biết làm gì, là vài phút ngẫu hứng ngồi tìm đọc trong một thư viện, cửa hàng Truyện Ngôn Tình  nào đó ngày mưa hoặc là một thói quen của người người ham đọc Truyện Ngôn Tình . Đọc truyện cùng HaHa Truyện

Cho tới khi cô phát hiện, cô không biết mình thích gì, ghét gì, không nhớ nổi mình đã ăn sáng hay chưa, đồ ăn Trung Quốc phải làm như thế nào, đôi khi cảm thấy rất đói nhưng lại không nhớ nổi bao lâu mình chưa ăn. Thậm chí mười phút trước làm cái gì, mười phút sau cũng quên lãng. Cô bắt đầu sợ hãi, sợ cái cảm giác hốt hoảng trống rỗng, giống như một cái hang động vừa sâu vừa đen, buộc cô phải bước vào, thôn tính trí nhớ của cô, tâm tình của cô. Cô chưa từng có rời bỏ, không có tương lai, không có cảm giác tồn tại, gương mặt xinh đẹp luôn là trắng bệch, thân thể mất đi độ ấm chỉ lạnh như băng, cô hoài nghi mình chỉ là một linh hồn vất vưởng.

Lúc đó, cô đã tìm tới Dương Phẩm Tuyền.

1.2:

Phải thừa nhận, anh là một bác sĩ tâm lý vô cùng ưu tú, lắng nghe tình trạng của cô, dẫn dắt cô phân tích tâm trạng, dạy cô đối mặt với khoảng không trống rỗng kia. Sự hiện hữu của anh, làm cô cảm thấy an tâm, trong cái hang sâu thẳm đó, không phải chỉ có mình cô, trong lúc cô cảm thấy mình sẽ bị cắn nuốt đến không còn sức lực, anh đã xuất hiện, hơn nữa còn đưa tay giữ lấy cô. Cô rốt cuộc cũng cảm thấy tim mình đang đập, cảm thấy mình vẫn còn sống. Từ từ, tìm lại tri giác đã đánh mất, cô nhớ lại rất nhiều chuyện, mặc dù còn những đoạn ký ức rời rạc, nhưng cô biết, anh sẽ giúp cô tìm lại được.

Đúng mười giờ, tiếng chuông cửa vang lên, không thiếu một giây. Cô mở cửa, không tốn nhiều thời gian để xác nhận người đang đứng ngoài cửa. Anh từng bước tiến vào, lấy dép lê thay vào, động tác quen thuộc lại thuần thục, tự nhiên giống như sau một ngày làm việc về nhà. Bóng dáng cao lớn đứng ở bàn ăn, xoay người lại, nhướng mày nhìn cô: "Đã làm được?"

"Em cho rằng em đã từng nói với anh." Ừ, cô đã từng nói.

"Anh có thể ăn không?"

"Có thể."

Cắt một miếng nhỏ bỏ vào miệng, vị xốp mà không ngán, không nghĩ rằng lại rất ngon.

"Tháng kia, em đan một cái khăn quàng cổ, sau đó lại đan một cái áo ấm. Tháng trước, em thử vẽ phác họa, sau đó vẽ tranh sơn dầu. Tuần trước, em thuận tay nấu vài món ăn gia đình, để anh cho rằng em là sách nấu ăn. Tuần này, lại phát hiện em rất có sở trường về điểm tâm ... Xin hỏi còn có cái gì em không làm được?" Dương Phẩm Tuyền nhìn bàn ăn, sau đó nhìn cô.

Cô yên lặng chăm chú nhìn mặt bàn: "Em cũng muốn biết."

Lông mày của Dương Phẩm Tuyền nhướng thật cao, không đưa ra bình luận, chỉ kéo ghế ngồi xuống, nhàn nhã thưởng thức sở trường vừa mới phát hiện của cô - bánh chanh.

"Anh thích?" Mỗi lần nhìn anh ăn, dáng vẻ đều như rất hưởng thụ.

"Rất ngon, tơi xốp ngon miệng, không ngọt không ngán, vừa đúng. Đúng rồi, anh có thể ăn hết không?"

"Nếu anh thích." Dù sao giữ lại cô cũng không ăn.

"Em không thích ăn điểm tâm?"

Thích? Cô suy nghĩ một hồi lâu: "Em không biết." Nấu ăn gần như là bản năng, ăn vào chỉ để ngăn cơn đói hoặc duy trì mạng sống, về phần thích hay không, cô không có cảm giác.

"Thật là một phát hiện hỏng bét, em không cảm thấy gì sao?" Một người phụ nữ không có sở thích, đối với thức ăn cảm giác vĩnh viễn chỉ là cần phải ăn. Tóc dài đến thắt lưng chỉ bởi vì không muốn cắt, mà không phải vì một nguyên nhân khác. Mặc chỉ vì thói quen. Trang trí phòng ốc, nhà cửa vĩnh viễn không có khái niệm. Cô bỏ mất, không chỉ là trí nhớ, còn bao gồm cả tâm tình, yêu ghét. Phán đoán duy nhất có thể là cô đã từng bị tổn thương đến cực điểm, vượt qua sức chịu đựng, không có cách nào chấp nhận, chỉ có bỏ mặc tất cả cảm giác mới không ép mình đến mức điên khùng.

Ăn xong điểm tâm, anh vào phòng tắm, tắm rửa, lúc ra ngoài chỉ có một chiếc khăn lông vắt ngang hông, nước trên tóc vẫn còn nhỏ giọt. Cô ôm gối ngồi đơn độc trên sô pha, vẻ mặt trống rỗng.

"Đang nghĩ gì vậy?" Anh khom người nhìn cô hỏi. Nếu như cô có thể nghĩ được gì thì tốt rồi. Một mình ngồi yên lặng nếu không để ý sẽ luôn rơi vào trạng thái hoảng hốt, có lúc nửa đêm tỉnh dậy, thường mở to mắt trống rỗng nhìn thời gian trôi qua, tối nay nếu như anh không đến đây, có thể cô lại ngồi thất thần cho đến sáng.

Cô lấy khăn khô lau tóc cho anh, anh không chớp mắt nhìn thẳng vào mắt cô, nhìn vào con ngươi luôn thiếu hụt cảm xúc kia. Đối với phụ nữ, anh thật sự là người đàn ông rất có sức quyến rũ, có nghề nghiệp ổn định, nói chuyện rất thu hút, bề ngoài lại ưu nhã, thân hình cao to mạnh mẽ, còn có một gương mặt tuấn tú, đàn ông như vậy, chỉ cần anh muốn, có thể nắm giữ trái tim của bất kỳ người phụ nữ nào.

Lúc trước, cô thậm chí không có bất cứ nhận thức nào về anh, sau đó, dưới sự giúp đỡ của anh cô tìm lại được những khoảng ký ức rời rạc, từ đó mới từ từ thấy những mặt tốt của anh. Người như vậy, sao phải cùng cô dây dưa? Một người phụ nữ có tâm lý chướng ngại đối với những sự vật bên ngoài? Cô không hiểu anh, không hiểu anh muốn cái gì, không hiểu anh muốn làm gì.

Từ vẻ mặt ít khi biến đổi của cô, hiện tại đang trầm tư suy nghĩ, trong lòng anh biết tâm tình này do anh mà có, Dương Phẩm Tuyền vui vẻ, khóe miệng cũng nâng lên nụ cười. Một lọn tóc của anh rũ xuống vầng tráng tinh tế.

"Tóc dài quá" Cô nói nhỏ.

"Có thể cắt hay không?" Anh hỏi.

Suy nghĩ một lát nhưng trong đầu vẫn trống rỗng như cũ, Quý Hướng Vãn lắc đầu: "Em không biết."

"Vậy cắt thử xem." Nói rồi, anh lấy kéo đặt vào tay cô, tùy ý ngồi xuống đất, không thèm để ý mình đang làm chuột bạch.

Có thể nấu ăn hay không, anh muốn cô nấu thử. Có thể đan áo hay không, anh muốn cô đan thử. Có thể pha cà phê hay không, dù sao là cô pha anh sẽ uống. Ngay cả tóc, anh cũng không để ý giao cho cô cắt bỏ. Giống như là niềm vui của anh, mỗi ngày tìm một thứ gì đó, xem cô rốt cuộc có thể làm được những gì. Cô biết, anh đang chơi trò ghép hình, mà kí ức của cô là những mảnh ghép. Đây là nguyên nhân cô và anh ở bên nhau sao? Sau khi thí nghiệm cô sẽ là người như thế nào? Cây kéo cách gương mặt anh một khoảng, rồi cô nhanh chóng cắt bỏ phần tóc dài, động tác lưu loát không tốn nửa giây dừng lại hoặc suy tư.

"Không phải trước kia em là một thợ cắt tóc chứ." Không để ý đến tóc rơi trên đất, không nhìn đến thành quả, anh kéo cô ngồi lên đùi mình.

"Có lẽ” Hai tay ở bên hông cô từ từ thăm dò lên trên xoa nhè nhẹ, cô không cự tuyệt, không để ý đến hành động kích tình này. Như vậy, họ là một đôi tình nhân sao? Không, không phải. Ít nhất, là cô không hiểu, mà anh cũng không yêu cô. Nhiều nhất, chỉ có thể chỉ là quan hệ nam nữ, theo nhu cầu, hai thân thể cô đơn an ủi lẫn nhau.

Vật chống đỡ dưới mông nóng rực, cô không phải không có cảm giác. Đây cũng là do anh tạo nên, làm nổi lên bản năng khát vọng của con người. Dục vọng, cũng là một loại tình cảm. Anh nghiêng người hôn cô, lúc đầu chỉ mút nhẹ đôi môi, dùng đầu lưỡi miêu tả môi cô, vừa cắn vừa mút cho đến khi môi cô tê dại, hơi thở gấp rút, anh mới chặt chẽ mút lấy, thong thả mà kéo dài nụ hôn. Vật che đậy duy nhất ngăn cách bên hông rơi xuống, anh đè cô xuống thân, dùng đôi môi tinh tế thưởng thức tất cả thuộc về cô.

"Dương… Phẩm… Tuyền" Khoảng cách giữa nụ hôn, cô tinh tế mở miệng gọi. Bên ngoài, cô gọi anh là bác sĩ Dương, thận trọng nhạt nhẽo mà xa cách. Ở trong phòng, cô gọi thẳng tên anh. Ban ngày, anh và cô như hai người xa lạ. Đêm đến, anh cùng cô triền miên như một đôi tình nhân. Ngày và đêm, lạnh nhạt và cuồng nhiệt, mâu thuẫn tồn tại cùng một nơi, anh cũng không cảm thấy có gì kỳ quái.

"Ừ..?" Cởi nút áo, từng nụ hôn rơi xuống.

"Em là một người phụ nữ xấu phải không?"

Anh dừng động tác, ngước mặt nhìn cô: "Sao lại hỏi như thế?"

"Không có gì." Là cô nhiều lời. Cánh tay ngọc kéo hắn xuống, chủ động tiếp tục kích tình bị gián đoạn. Cô không phải không biết, những người xung quanh cô đã nói cô như thế nào.

Tám tháng trước khi cô dọn đến đây, cuộc sống trôi qua như thế nào, cô không nhớ gì cả, chỉ là nếu không cần thiết, cô cũng không bước ra khỏi cửa. Bởi vì ít tiếp xúc với ánh mặt trời, da cô trắng nõn gần như trong suốt, thậm chí là tái nhợt. Có người nói, cô là con riêng của một nhà giàu, cũng có người nói cô là quả phụ, còn có người nói cô là tình nhân được bao dưỡng, có người còn mạnh miệng hơn nói cô giống như một âm hồn. Bất kể người ta nói như thế nào, kết luận cô vẫn là một người phụ nữ không thể ra ngoài ánh sáng.

Anh luôn đến lúc nửa đêm, rạng sáng sẽ rời khỏi. Giữa bọn họ không có bất kỳ cam kết hay hẹn thề gì, quả thật giống như tình nhân, mặc dù cô chưa từng nhận của anh nửa xu. Cô có tiền tiết kiệm gửi ở ngân hàng, không nhớ ra được vì sao mà có, nhưng lại đủ cho nửa đời sau của cô không lo cơm áo. Nói không chừng, lời đồn đại là thật, ai biết được?

Dương Phẩm Tuyền mạnh mẽ đè lên thân thể tuyết trắng của cô, cùng nhau triền miên, da thịt lạnh lẽo của cô cũng trở nên ấm áp. Ban đêm, mỗi khi bị giấc mơ quấy rầy mà tỉnh lại, đôi khi ngay cả mình là ai cũng không nhớ, đầu óc trống rỗng làm người ta sợ hãi. Mờ mịt trong nổi sợ, vì thế sẽ cùng anh dây dưa, không quan tâm đến những chuyện khác. Có một đôi tay nguyện ý ôm cô, khi tỉnh giấc, xác định vòng tay vẫn còn đó, cô sẽ an lòng, đôi tay này thật lòng ôm lấy cô, giúp cô vượt qua rất nhiều cơn ác mộng ngủ đến trời sáng.

Cô chỉ cần một người giúp đỡ mà thôi. Anh biết, cũng cam tâm để cô lợi dụng. Nhưng mà, anh không lợi dụng cô sao? Thân thể cô mềm mại, có thể an ủi và thõa mãn anh. Bọn họ dùng phương thức như thế sống dựa vào nhau, nhưng ai có thể nói, bọn họ không dùng phương thức khác để hứa hẹn, để ràng buộc lẫn nhau?

======= Truyện Ngôn Tình  hay ====== Tuy nhiên dù vô tình hay chủ động thì bạn cũng sẽ nhận được những trải nghiệm thú vị khi đọc Truyện Ngôn Tình . Đọc truyện cùng HaHa Truyện

"Đêm nay ở lại?"

"Ừ." Hắn mơ hồ đáp, phóng túng đòi hỏi thân thể mềm mại.

Cô cong môi, nụ cười như có như không xuất hiện, cả người thả lỏng nghênh đón nóng rực của hắn.

Cô biết, đêm nay cô có thể ngủ ngon.