BẢN THẢO TÌNH YÊU
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyện tiểu thuyết ngôn tình Bản Thảo Tình Yêu _mang đến ý vị Hạnh phúc luôn trong tầm tay mỗi chúng ta .Hãy mang hạnh phúc đến cho người khác và bạn sẽ tìm thấy niềm hạnh phúc của chính mình.
Mới Cập Nhật:
Chương 104 : Trong tình yêu, nắm tay không phải hành động cơ bản nhất sao?
Ngôn Nho Ngữ lấy mấy bông hoa trong túi ra, cánh hoa và lá đã héo, rủ xuống không chút sức sống, “Khi ra ngoài tiện tay nhét vào túi, để lâu quá, đã không còn tươi nữa rồi”.
Lan Ninh nhìn anh bằng vẻ hơi giễu cợt, “Anh tìm cả buổi chiều, đến mức suýt chút nữa đã lạc đường, mà lại mang về thứ này ư?”, sao vẫn có mặt mũi mang ra cho cô xem chứ.
Ngôn Nho Ngữ mím môi, nói, “Anh đã nhớ rõ phương hướng rồi, sáng mai đi hát lại là được”.
“Anh đã nhớ được phương hướng rồi sao?”, Lan Ninh không sao tin được.
Ngôn Nho Ngữ híp mắt nhìn cô, mở ảnh trong điện thoại ra, “Anh còn chụp ảnh nữa, là hoa này phải không?”.
Lan Ninh cầm điện thoại của anh xem, anh còn chọn góc để chụp, xung quanh có cảnh vật tham chiếu rõ ràng, có thể phân biệt được vị trí chính xác.
“Ừm, chính là loài hoa này, không ngờ anh lại tìm thấy chúng thật.”
Ngôn Nho Ngữ không để bụng, “Tìm vài bông hoa có gì lớn đâu, ngược lại là em đấy, hôm nay không tìm thấy anh thì không định quay về đúng không?”.
Lan Ninh bối rối trước câu nói của anh, tối nay nếu không tìm thấy anh, cô định sẽ đi báo cảnh sát, “Sao em có thể yên tâm quay về chứ? Em còn lo lắng chẳng may trượt chân rơi xuống sông rồi chìm chết!”.
Ngôn Nho Ngữ: “...”
Anh trầm lặng một lúc lâu, cuối cùng chỉ nói, “Anh biết bơi”.
“Biết bơi thì có ích gì! Con sông này mặc dù dòng nước không chảy xiết, nhưng nhiều đá ngầm lắm. Buổi tối anh lại không nhìn rõ, chẳng may dập đầu vào đâu, không phải sẽ ngất đi sao?”. Khi chưa tìm thấy Ngôn Nho Ngữ trong đầu cô đã tự biên tự diễn vô số tai nạn mà anh có thể gặp phải, dọa bản thân ngày càng sợ hãi.
Ngôn Nho Ngữ quan sát vẻ mặt của Lan Ninh một hồi, đột nhiên thấp giọng cười một tiếng, “Có phải anh đã chết rất nhiều lần trong tưởng tượng của em không? Hay em đừng làm biên tập viên nữa, cũng đi viết tiểu thuyết trinh thám luôn đi”.
Lan Ninh: “...”.
Lúc này, điện thoại của Ngôn Nho Ngữ đổ chuông, anh cúi đầu nhìn, là Tôn Nghệ Manh gọi tới.
“Anh đã tìm thấy cô ấy rồi, giờ bọn anh đang quay về”, Ngôn Nho Ngữ thuật lại tình hình, sau đó ngắt máy.
Khi hai người trở về, Tôn Nghệ Manh đang đợi ở ngoài. Thấy họ đi tới, cô bé kích động bước lên đón, “Chị, anh rể, anh chị đã về rồi! Anh chị mà không về, em sắp bị mẹ em mắng chết mất!”.
Không biết tại sao, rõ ràng lưng mẹ cô bé vẫn đang đau, nhưng không mảy may ảnh hưởng tới việc bà mắng người.
Lan Ninh nâng tay cốc vào trán Tôn Nghệ Manh, nói với giọng cảnh cáo, “May mắn lần này, thầy ấy không xảy ra chuyện gì. Lần sau em còn dám để thầy ấy chạy lung tung nữa không?”.
“Sẽ không đâu, không đâu, chẳng phải do em không biết, anh rể mắc chứng mù đường sao?”
Ngôn Nho Ngữ: “...”
Lan Ninh: “...”.
Cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Ngôn Nho Ngữ hướng về phía mình, Lan Ninh cười cười, kéo tay Tôn Nghệ Manh đi vào trong. “Bận rộn từ chiều tới giờ, chị vẫn chưa ăn miếng cơm nào, sắp đói lả rồi đây”.
Ngôn Nho Ngữ trầm lặng, theo họ bước vào trong.
Tối nay, mặc dù phải trải qua những giây phút kinh hồn bạt vía, nhưng anh không gặp nguy hiểm gì. Hơn nữa, cuối cùng Lan Ninh đã gạn hết dũng khí để ở bên anh, cũng xem như thu hoạch bất ngờ.
Sáng hôm sau, Ngôn Nho Ngữ cùng Lan Ninh tới bên bờ sông một lần nữa, tìm loài hoa hiếm gặp kia.
Ảnh chụp của Ngôn Nho Ngữ đã phát huy tác dụng lớn, hai người hầu như không cần đi đường vòng đã tìm thấy nơi có hoa. Lan Ninh vui sướng ngắt mấy bông, chuẩn bị mang về làm kẹp sách, chỉ là lần này, cô nhất định sẽ không để quên như lần trước nữa.
Mấy bông hoa Ngôn Nho Ngữ hái cho Lan Ninh ngày hôm qua, cô không vứt đi mà tìm một cái lọ, cắm chúng vào. Sau khi bổ sung nước một đêm, mấy bông hoa kia trông đã tươi tắn hơn nhiều.
Ngôn Nho Ngữ thấy cô đã hái được nhiều, bèn gọi cô quay về. Mới đi được mấy bước, anh bỗng dừng lại, chìa tay về phía Lan Ninh, “Đưa tay cho anh”.
Lan Ninh vẫn đang cầm hoa trong tay, khẽ nhướng mày nhìn anh, “Làm gì?”.
“Muốn nắm tay em.”
Lan Ninh: “...”.
“Tại sao phải cho anh nắm tay?”, cô hừ nhẹ một tiếng, ngoảnh đầu đi chỗ khác.
Ngôn Nho Ngữ vẫn chìa tay ra, “Trong tình yêu, nắm tay không phải hành động cơ bản nhất sao?”.
Lan Ninh ngẫm nghĩ một lát, bước lên trước đưa tay cho anh.
Ngôn Nho Ngữ đan tay mình vào những ngón tay mảnh khảnh của cô, khóe miệng chầm chậm cong lên.
Thoạt đầu, Lan Ninh có phần khó chịu, nhưng càng ngày càng thấy tự nhiên.
Xung quanh là cánh đồng hoa tươi đẹp, hương hoa nhàn nhạt thoang thoảng trong không khí, gió ngày hạn mát mẻ thổi tới, bên cạnh còn có người đàn ông mình yêu. Lan Ninh cảm thấy trái tim thiếu nữ của cô đang đập thình thịch. Quả nhiên, tình yêu vẫn luôn là điều vô cùng tươi đẹp.
Cô kìm lòng không đặng ngẩng đầu lên, mỉm cười với Ngôn Nho Ngữ.
Hàng lông mày của Ngôn Nho Ngữ khẽ giật giật, anh cúi đầu nhìn cô nói, “Đừng tự dưng cười với anh như thế, sẽ khiến anh muốn hôm em đấy”.
Lan Ninh: “...”.
Cô cảm thấy bất đắc dĩ, cố tình chồm tới hỏi anh như bỡn cợt, “Vừa rồi có phải cảm thấy bản thân bị em ghẹo rồi không?”.
“...”, Ngôn Nho Ngữ im lặng không nói gì.
Lan Ninh coi sự trầm lặng của anh là ngầm thừa nhận, cảm thấy như vừa đạt được thành tựu lớn vô cùng, “Ha ha, không phải chỉ có anh mới có thể trêu chọc con gái nhà người ta đâu nhé, hành tẩu giang hồ, sớm muộn gì cũng có ngày gậy ông đập lưng ông thôi”.
Ngôn Nho Ngữ cúi đầu nhìn Lan Ninh, “Vậy em có biết sau khi trêu ghẹo đàn ông, thông thường sẽ nhận về hậu quả gì không?”.
...
Không biết, nhưng em rất muốn biết đấy. ^_^
Hai người nắm tay quay về, Tôn Nghệ Manh thấy cảnh này, vốn muốn gọi họ tới ăn dưa hấu, nhưng khi nhìn mười ngón tay đang đan vào nhau kia, cô bé lại nuốt lời muốn nói xuống.
Trời đất ơi, có phải cô đã lại thúc đẩy một mối nhân duyên không thế? Co đúng là thần Cupid thời hiện đại, bà mối chuyên nghiệp mà!
“Chị, anh rể, hai người về rồi à?”, Tôn Nghệ Manh nhìn họ bằng ánh mắt mờ ảnh, “Tới ăn dưa hấu đi, em vừa mới bổ xong, ngọt lắm”.
“Được!”, Lan Ninh thích ăn dưa hấu nhất, cô kéo Ngôn Nho Ngữ bước tới trước.
Chú Lan Ninh lại cắt mấy miếng bày ra đĩa, đẩy tới trước mặt họ.
“Ôi, ngọt thật đấy!”, Lan Ninh cắn một miếng, nước dưa hấu tràn vào miệng, ngọt tới tận đáy lòng người. Cô đưa một miếng cho Ngôn Nho Ngữ, hai người ngồi ăn trước cửa sổ.
Chuông gió trên đỉnh đầu bị gió nhẹ thổi kêu đinh đang. Lan Ninh nhả hạt dưa trong miệng ra, đôi chân đi sandal vung vẩy trên không, “Mùa hạ thật tuyệt, có bao nhiêu hoa quả để ăn, em muốn ở đây mãi thôi”.
Chú Lan Ninh ở phía sau nghe thấy, cười nói với cô, “Vậy cháu xin nghỉ việc, tới đây giúp chú dì đi”.
Lan Ninh quay đầu ra sau, làm mặt quỷ với ông. Tôn Nghệ Manh cầm một miếng dưa hấu lên, chen tới trước họ, “Anh rể à, không phải trước kia anh nói sẽ giúp chúng em viết lại tên biển phòng sao. Giờ khách vắng rồi, anh có muốn viết luôn không ạ?”.
Ngôn Nho Ngữ gật đầu, “Được”.
Trong lúc Ngôn Nho Ngữ rửa tay, Tôn Nghệ Manh đã chuẩn bị xong giấy bút cho anh. Chú của Lan Ninh cũng tới xem, mặc dù ông biết Ngôn Nho Ngữ là tác giả nổi tiếng, nhưng chữ của tác giả chưa chắc đã đẹp! Ông không tin, chữ Ngôn Nho Ngữ sẽ đẹp hơn chữ mình.
Khi Ngôn Nho Ngữ hạ nét bút đầu tiên, ông đã biết mình thua rồi. Nhìn qua cách đưa bút cùng lực nhấn bút kia, có thể biết anh đã luyện tập viết chữ một thời gian dài. Tuy Ngôn Nho Ngữ luôn mang đến cho ông cảm giác anh hơi lạnh nhạt, xa cách, nhưng khi anh cầm bút lông lên, quả thực có thêm vài phần phong độ của người trí thức.
“Anh rể, chữ anh đẹp thật đấy, đẹp hơn chữ bố em viết nhiều lắm luôn!”.
Chú của Lan Ninh nghe thấy Tôn Nghệ Manh nói vậy, mặc dù trong lòng không vui lắm, nhưng cũng không phản bác gì. Ngôn Nho Ngữ viết xong, Tôn Nghệ Manh lại nhìn anh bằng ánh mắt chờ mong, “Anh có thể viết tặng em mấy chữ không?”.
“Được”, Ngôn Nho Ngữ không nói gì nhiều, sau khi đáp một tiếng đơn giản, anh lại lấy một tấm giấy khác, viết lên đó bốn chữ “Tiên Trình Tự Cẩm(*)”.
(*) Tương lai tựa gấm hoa.
“Cảm ơn lời chúc của anh rể! Em sẽ dán ở phòng ngủ, để luôn cổ vũ chính mình!”, Tôn Nghệ Manh nhận lấy chữ của Ngôn Nho Ngữ như nhận được báu vật.
Chú của Lan Ninh cũng nhân cơ hội nói, “Viết cho chú một bức nữa đi, chú muốn câu Chiêu Tài Tiến Bả(*)!”.
(*) Có được vận may tiền của.
Tôn Nghệ Manh thấy khóe mắt mình giật giật, cảm thấy bố cô bé “phàm trần” quá, nhưng Ngôn Nho Ngữ chẳng mấy chốc đã viết xong bốn chữ “Chiêu Tài Tiến Bảo” cho ông.
Lan Ninh thấy mọi người đều được Ngôn Nho Ngữ tặng chữ, cũng học đòi nói, “Còn em nữa!”.
Ngôn Nho Ngữ nhìn cô rồi nhấc bút viết xuống giấy.
Sau khi anh thu bút lại, cô nhìn thấy ba chữ phía trên ngây ngẩn cả người.
Lấy anh nhé.
Lan Ninh: “...”.
Sau khi Tôn Nghệ Manh và bố cô bé nhìn thấy chữ Ngôn Nho Ngữ viết cho Lan Ninh liền ai đi làm việc của người nấy, dành cả không gian tầng một cho họ.
Lan Ninh mặt đỏ bừng, nhìn Ngôn Nho Ngữ bằng ánh mắt oán trách, “Anh bỗng phát bệnh thần kinh gì thế?!”.
Ngôn Nho Ngữ chau mày, nhìn cô nói, “Anh đang cầu hôn, em cảm thấy đây là phát bệnh thần kinh ư?”.
Lan Ninh: “…”.
Màn cầu hôn này đúng là có “vấn đề”. :)
Cô hít một hơi thật sâu, cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại, sau đó cười với Ngôn Nho Ngữ, “Chưa gì anh đã cầu hôn em rồi, có phải nhanh quá không? Không phải chúng ta nên bắt đầu từ giai đoạn yêu đương trước đã sao?”.
Ngôn Nho Ngữ hỏi ngược lại, “Trước kia không phải anh luôn trong giai đoạn yêu đương đó à?”.
Lan Ninh: “…”.
Cô cười, “Anh không hổ danh là đại tác giả, trí tưởng tượng thật phong phú”.
Ngôn Nho Ngữ: “…”.
Lan Ninh cuộn bản chữ anh vừa viết lại, đặt sang một bên, “Trước kia anh đã nói, sẽ cho em một chút thời gian để suy nghĩ, sao bỗng dưng anh lại sốt sắng như thế này?”.
Ngôn Nho Ngữ buông bút lông xuống, nhìn cô, “Trước khi gặp lớp trưởng hồi tiểu học của em, đúng thực là anh đã quyết định cho em chút thời gian, ngay cả nguyện vọng kết hôn trong năm nay cũng đã lui tới năm sau rồi. Nhưng sau khi gặp cậu ta, anh đã thay đổi ý định, cảm thấy vẫn nên kết hôn trong năm nay”.
Lan Ninh: “…”.
Chuyện của lớp trưởng không phải cô đã giải thích rõ ràng rồi sao? Cô tưởng khúc đệm lớp trưởng này đã kết thúc một cách hết sức viên mãn, sao sức ảnh hưởng của nó vẫn sâu rộng đến vậy nhỉ?
“Giữa em và Thẩm Uẩn không có gì cả, hơn nữa chính anh cũng nói, cậu ta đã có đối tượng rồi đó thôi!”, Lan Ninh nhìn anh, vô cùng bất đắc dĩ.
Ngôn Nho Ngữ cất giọng bình thản, “Lớp trưởng tiểu học đi rồi, vẫn có thể còn lớp trưởng cấp hai và cấp ba tới theo đuổi em”.