BẢN THẢO TÌNH YÊU

BẢN THẢO TÌNH YÊU

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Bản Thảo Tình Yêu _mang đến ý vị Hạnh phúc luôn trong tầm tay mỗi chúng ta .Hãy mang hạnh phúc đến cho người khác và bạn sẽ tìm thấy niềm hạnh phúc của chính mình.

Chương 1 : Nếu có thể

Giới thiệu

Khi bạn trai là đại tác giả viết tiểu thuyết trinh thám, cuộc sống của bạn sẽ như thế nào?

Lúc bạn đắc tội với anh ấy, anh ấy sẽ khinh bỉ bạn: “Một người như em, bước vào trong sách của anh sẽ chỉ có thể làm nạn nhân”.

Lúc bạn đắc tội với anh ấy cực kỳ nghiêm trọng, anh ấy sẽ uy hiếp bạn: “Em có tin nạn nhân tiếp theo sẽ mang tên em không?”.

Trường hợp bạn đắc tội với anh ấy vô cùng, vô cùng nghiêm trọng, anh ấy sẽ bổ sung thêm: “Hơn nữa, nạn nhân còn là người bị một tên sát nhân biến thái ngược đãi!”.

Nhưng khi bạn đồng thời là biên tập viên của đại tác giả này, việc mang tất cả những điều trên ra đe dọa đều vô ích. Tuyệt chiêu anh ấy áp dụng để khiến bạn khóc ròng chỉ có một: Chây ì bản thảo~

========================

Nếu có thể ngược dòng thời gian trở về hai tiếng đồng hồ trước, Lan Ninh thà chết chứ không dại gì leo núi cùng một đám học sinh cấp ba.

Cô chống hai tay lên đầu gối, thở phì phò mấy tiếng nặng nhọc. Bốn bề là tuyết trắng, hơi thở ấm nóng vừa bay ra đã tan ngay vào trong làn gió lạnh buốt.

Chết tiệt!

Lan Ninh không dằn nổi lòng, thầm rủa sả một câu, đám trẻ trâu lừa gạt cô lên núi, chớp mắt đã không thấy tăm hơi chúng đâu nữa rồi.

Cô ngán ngẩm ngẩng đầu, ngước nhìn bầu trời. Ánh nắng đã không còn tươi đẹp như lúc mới lên núi nữa, thi thoảng còn trông thấy mây đen thấp thoáng phía xa xa.

Lan Ninh run lẩy bẩy, khó khăn lắm mới có cơ hội tới Hokkaido du lịch một chuyến, chẳng lẽ phải nộp cái mạng nhỏ ở đây ư?

Suy đi nghĩ lại một hồi, cô thực lòng vẫn không biết bị lạc nhóm học sinh cấp ba kia từ lúc nào. Cô luôn theo sát chúng, nghe chúng rỉ rả với nhau bằng tiếng Nhật cả một ngày trời, tới khi hoàn hồn thì giữa vùng trời đất mênh mông này chỉ còn lại mình cô.

Đám nhóc kia còn chẳng buồn để lại dấu chân cho Lan Ninh hay.

Là cô đã tự rẽ hướng khác trong lúc ngơ ngẩn sao? Lan Ninh vừa kiểm điểm bản thân, vừa lấy làm may mắn khi đây chỉ là một ngọn núi nhỏ, xác suất tìm thấy đường về quán trọ vẫn rất cao.

… Hy vọng là vậy.

Cô chưa từ bỏ ý định, lôi điện thoại ra xem, vẫn không có tín hiệu. Cô dựa vào thân cây bên cạnh, rút bình nước ấm trong ba lô ra uống một ngụm.

Thể lực của Lan Ninh đã cạn kiệt, nhưng cô không dám nán lại trên núi quá lâu. Sau khi cơ thể ấm dần lên, cô nhét lại bình nước vào túi, chợt nghe thấy tiếng bước chân khẽ khàng truyền tới.

Đôi lông mày giật giật, Lan Ninh nhìn về phía ấy.

Một người đàn ông mặc đồ leo núi đang bước ra từ lùm cây bên cạnh, tuyết trắng tích tụ trên lá cây rơi xuống rào rào.

Người đàn ông kia mang vóc dáng cao to, đoán chừng phải trên 1 mét 85, trên mái tóc đen nhánh còn vương mấy bông tuyết vụn, không biết do đụng vào đâu. Có vẻ như anh ta đã nhìn thấy cô, bèn dừng bước trước lùm cây.

======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======

Những cuốn Truyện Ngôn Tình  về mọi lĩnh vực từ kinh tế, văn hóa, chính trị cho đến những cuốn tiểu thuyết phiêu lưu, tâm lý tình cảm, các cuốn Truyện Ngôn Tình  tạo động lực hay quyển tự sự về cuộc đời có thực của một nhân vật có sự ảnh hưởng đến chúng ta. Đọc truyện cùng HaHa Truyện

Khoảnh khắc nhìn vào mắt anh ta, trái tim của Lan Ninh bỗng run rẩy.

Không ổn rồi, người đàn ông này đẹp trai quá!

Nhưng cô chỉ dám mê mẩn một giây, rồi như vớ được cọng rơm cứu mạng, bước nhanh tới hỏi bằng tiếng Nhật, “Chào anh, anh cũng tới leo núi sao?”.

Người đàn ông kia không trả lời cô ngay, nhìn cô mấy lượt rồi gật đầu nói, “Ừm, tôi đang định xuống núi”.

Giọng nói của anh ta trầm ấm dễ nghe, cách phát âm tiếng Nhật hết sức tao nhã, khiến người đã đạt trình độ N1 và vượt qua kỳ thi cấp 8 với số điểm không hề tệ như Lan Ninh phải ái ngại, không dám mở miệng nói tiếng Nhật trước mặt anh ta nữa.

Nhưng điều quan trọng hơn cả, anh ta nói mình đang định xuống núi!

Bỗng dưng, Lan Ninh muốn khóc quá đỗi vì vui mừng, thể hiện vẻ mặt sung sướng nhất trần đời trước người đàn ông, “Trùng hợp quá, tôi cũng đang định xuống núi, chúng ta có thể đi cùng nhau không?”

“Ừm”, đối phương đáp một tiếng gọn lỏn, rồi sải bước ra ngoài. Lan Ninh thấy thế, vội vàng bám theo.

Suốt dọc đường, không ai nói với ai câu nào, người đàn ông trưng ra vẻ mặt lạnh tanh, Lan Ninh cũng ngại lên tiếng. Tuy nhiên, có thêm một người bạn đồng hành, cô cảm thấy an tâm hơn ban nãy nhiều.

Chí ít sẽ không phải bỏ xác nơi đất khách quê người.

Sau khi đi bộ được hơn ba mươi phút, con tim vừa bình ổn trở lại của Lan Ninh lại bắt đầu chao đảo. Cô thở dốc, đưa mắt nhìn cảnh sắc xung quanh, nhíu mày hỏi người bên cạnh, “Anh chắc chắn chúng ta không đi sai đường chứ?”.

Như những gì đã nói hồi nãy, ngọn núi này không lớn, dựa theo bước chân của họ, hơn ba mươi phút cuốc bộ là có thể xuống núi rồi, giờ cũng nên xuống tới gần chân núi rồi chứ nhỉ? Thế nhưng đi lâu như vậy, cô cảm thấy họ vẫn quanh quẩn ở lưng chừng núi.

Người đàn ông nghe thấy vậy dừng bước, nhìn Lan Ninh với vẻ khó tin, “Lẽ nào không phải cô dẫn đường sao?”.

Cơn gió lạnh buốt thổi qua hai người, khóe miệng Lan Ninh giật giật.

Đợi đã, thế là ý gì? Lẽ nào không phải anh ta đang dẫn đường? Vậy từ nãy tới giờ, họ đang làm gì?

Trong chớp mắt, cả thế giới như sụp đổ với cô.

Gió lạnh thổi tới khiến Lan Ninh bình tĩnh lại, cô khịt khịt cánh mũi đã đỏ lên vì lạnh, nói với giọng không còn thiết sống nữa, “Tôi luôn đi theo anh mà”.

“Nhưng cô đi đằng trước tôi.” Khi nói những lời này, người đàn ông còn nhìn xuống khoảng cách hai bước chân giữa họ.

Lan Ninh: “…”.

Vì ban nãy anh dừng lại trước tôi, cho nên tôi mới đi tới trước mặt anh, hiểu không?

Cô hít một hơi thật sâu, nhìn người đối diện, mỉm cười nói, “Anh cũng không biết đường xuống núi phải không?”

“Tôi chưa từng nói mình biết đường.”

Nối tiếp sau đó là màn “anh nhìn tôi, tôi nhìn anh” trong im lặng giữa hai người. Cho đến khi gió lạnh luồn vào cổ áo, Lan Ninh mới bất ngờ run rẩy và kết thúc trận giao phong bằng ánh mắt này.

Người đàn ông lẳng lặng đi về phía bên phải, Lan Ninh lẽo đẽo đi cùng theo bản năng, “Anh tìm thấy đường rồi sao?”.

“Mặc dù đây là lần đầu tiên tôi tới ngọn núi này, nhưng căn cứ vào môi trường xung quanh, không khó để phán đoán ra đường xuống núi”, anh ta vừa nói vừa quan sát tỉ mỉ.

Lan Ninh cười rũ rượi, “Vậy tại sao anh không suy đoán từ sớm?”.

======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======Truyện Ngôn Tình  là kho tàng lưu trữ những di sản, thành tựu vô giá được truyền từ thời kỳ này sang thời kỳ khác, từ thế hệ này qua thế hệ khác.Chúng ta có thể chủ động tiếp cận tiếp nhận thêm nhiều kiến thức hơn nữa thông qua việc đọc Truyện Ngôn Tình . Đọc truyện cùng HaHa Truyện

Đối phương chẳng nói chẳng rằng. Cô ném về phía bóng lưng trước mặt một cái trừng mắt, không nói gì với anh ta thêm nữa. Có điều đi chưa được bao lâu, cô phát hiện tốc độ của anh ta nhanh hơn trước nhiều. Xem ra đúng như những gì anh ta nói, trước đó anh ta tưởng cô dẫn đường nên mới phối hợp với tốc độ của cô.