BẢN THẢO TÌNH YÊU

BẢN THẢO TÌNH YÊU

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Bản Thảo Tình Yêu _mang đến ý vị Hạnh phúc luôn trong tầm tay mỗi chúng ta .Hãy mang hạnh phúc đến cho người khác và bạn sẽ tìm thấy niềm hạnh phúc của chính mình.

Chương 2 : Phát hiện đó

Phát hiện đó khiến Lan Ninh không khỏi chau mày. Trước khi gặp người đàn ông, cô đã lòng vòng trên núi một hồi lâu rồi, giờ lại đi theo anh ta hơn ba mươi phút, thể lực sắp cạn kiệt tới nơi. Nếu cứ tiếp tục thế này, chẳng mấy chốc cô sẽ bị anh ta cắt đuôi cho mà xem.

Sau khi phát hiện ra mình không có giá trị lợi dụng, anh ta muốn cắt đuôi cục nợ là mình sao?

Không có chuyện đó đâu!

Giờ phút này, Lan Ninh không còn lòng dạ nào để tâm tới những chuyện khác, nguyện vọng mãnh liệt nhất của cô chỉ có một, chính là muốn sống sót xuống núi!!!

======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======Đọc Truyện Ngôn Tình  có thể là một sở thích như thích nhân vật truyện nào đó, là một hoạt động để giết thời gian khi không biết làm gì, là vài phút ngẫu hứng ngồi tìm đọc trong một thư viện, cửa hàng Truyện Ngôn Tình  nào đó ngày mưa hoặc là một thói quen của người người ham đọc Truyện Ngôn Tình . Đọc truyện cùng HaHa Truyện

Cô dốc sức chạy vài bước, nói với bóng lưng thẳng tắp phía trước một tiếng, “Anh có thể đi chậm một chút không? Tôi không theo kịp”.

Tuy cô khong quen người đàn ông này, ngay cả những lời chuyện trò cũng chỉ điếm trên đầu ngón tay, nhưng hiện giờ chỉ có thể nhờ cậy vào anh ta. Vậy mà, đối phương có vẻ không định đoái hoài gì tới thể lực của cô, vẫn cứ bước tiếp. Lan Ninh lại hét lên một lần nữa, cái bóng phía trước vẫn sải bước thật nhanh.

Lan Ninh vừa tức giận vừa lo lắng, bây giờ cô dám chắc một điều, anh ta đang muốn cắt đuôi mình! Trước tình thế cấp bách, cô bèn hét lên với anh ta bằng tiếng Trung, “Anh không nghe thấy tôi nói gì sao? Một kẻ mù đường như anh, đi nhanh như vậy phỏng có ích gì!”.

Người đàn ông bỗng dừng bước, quay đầu lại, nhìn Lan Ninh với vẻ hết sức nghiêm túc, “Tôi không phải kẻ mù đường, chỉ là cảm giác phương hướng của tôi không được tốt lắm mà thôi”.

Lần này, anh ta nói tiếng Trung, từng tiếng tròn vành rõ chữ.

Lan Ninh: “…”.

Bỗng chốc, cảm giác bối rối cùng cơn gió lạnh đồng thời phả vào mặt khiến cô không biết nên nói gì cho phải. Sau một thoáng ngẩn người, Lan Ninh mới bật cười lúng túng, “Anh hiểu tiếng Trung à?”.

Khóe môi khẽ mím của người đàn ông bỗng rướn lên như muốn cười nhạo cô, “Bởi vì tôi là người Trung Quốc”.

Lan Ninh: “…”.

Chỉ số bối rối của cô hiện tại có thể đứng top ba trong cuộc đời này rồi.

Trong lúc suy nghĩ xem có nên xin lỗi anh ta hay không, Lan Ninh lại nghe thấy đối phương lên tiếng, “Cô vẫn còn sức lực để hét lên với tôi như thế, chi bằng dự trữ một chút để đi thì hơn”.

Ý định xin lỗi đã hoàn toàn tan biến, Lan Ninh nghiêng đầu cười một tiếng, đoạn nhìn người đối diện, “Anh cho rằng vì sao thể lực của tôi bị hao hụt? Nếu không phải anh dẫn tôi đi vòng quanh sườn núi những nửa tiếng đồng hồ, giờ này tôi đã ngâm mình dưới suối nước nóng ở nhà trọ rồi!”.

“Những lời này tôi nên là người nói mới phải, hơn nữa nếu chỉ có một mình tôi thì chỉ tốn hai mươi phút thôi.”

“Ha ha, anh giỏi giang như thế, sao lại lạc đường trên núi nhỉ?”

“Hy vọng cô có thể hiểu được sự khác nhau giữa đi dạo và lạc đường.”

“Thôi được rồi, mù đường đâu phải bệnh nan y, sao lại không có gan đối mặt như thế cơ chứ?”

Cuối cùng, gương mặt hờ hững của người đàn ông đã ánh lên vẻ tức giận, “Tôi nói lại một lần nữa, tôi không phải kẻ mù đường, chỉ là cảm giác phương hướng không tốt lắm  mà thôi”.

“Có gì khác biệt sao?”, Lan Ninh đáp lễ bằng ánh mắt lạnh tanh.

Vào lúc bầu không khí giữa hai người đang trong thế giương cung bạt kiếm, tương lai sắp phải ngồi thụp xuống ném quả cầu tuyết vào nhau đến nơi, một giọng nói run rẩy từ bên cạnh vọng tới, “Này… hai người là khách lạc đường phải không?”.

Lan Ninh và người đàn ông cùng nhìn về phía người nói, khiến người nọ không khỏi rùng mình.

“Ông chủ?!!”, đây là lần thứ hai trong ngày Lan Ninh bật khóc vì quá đỗi vui mừng. Người kia chẳng phải chính là ông chủ quán trọ có suối nước nóng cô đang ở đó sao!

Ông chủ nhìn cô bật cười, “Đám học sinh cấp ba leo núi cùng cô đã về rồi, chúng bảo lạc cô ở trên núi, tôi thấy trời sắp đổ tuyết nên lên tìm”.

“Ông chủ à, ông đúng là ông chủ quán trọ suối nước nóng lương thiện nhất mà tôi từng gặp”, Lan Ninh nhìn ông ấy bằng ánh mắt cảm động chứa chan.

“Có lẽ, cô mới chỉ gặp một ông chủ quán trọ suối nước nóng tốt bụng thế này”, người đàn ông quay người, đi về phía ông chủ quán trọ.

Lan Ninh hít một hơi thật sâu, không thèm so đo với anh ta, dù sao niềm vui mừng khi được sống trong cô đã chiến thắng tất cả.

Hai người đi theo ông chủ quán trọ, dọc đường đi còn gặp một du khách nước ngoài lạc đường nữa. Cuối cùng, họ đã thuận lợi xuống núi.

Vừa xuống tới chân núi, những mảnh hoa tuyết thi nhau rơi lả tả.

“Trận tuyết này càng ngày càng lớn, giờ các cô các cậu còn ở trên núi thì nguy hiểm rồi”, ông chủ quán trọ giáo dục họ bằng giọng điệu đầy ẩn ý.

Về tới nơi, Lan Ninh mới phát hiện ra, mình và người đàn ông kia ở cùng một quán trọ.

======= Truyện Ngôn Tình  hay ====== Tuy nhiên dù vô tình hay chủ động thì bạn cũng sẽ nhận được những trải nghiệm thú vị khi đọc Truyện Ngôn Tình . Đọc truyện cùng HaHa Truyện

Cô quẳng một tiếng “hừ” cho anh ta rồi quay về phòng mình. Người đàn ông liếc nhìn bóng lưng cô, sau đó cũng đi thẳng về phòng.

Phơi người giữa trời rét buốt hơn hai tiếng đồng hồ, hiện tại Lan Ninh cần phải nhanh chóng làm ấm người. Vừa về tới phòng, cô đã búi mái tóc dài lên một cách thuần thục, rồi ôm đủ thứ đồ tới nhà tắm ngâm mình.

Sau khi ngâm nửa tiếng, thấy cả người khoan khoái, Lan Ninh mới ra khỏi nhà tắm, tiện thể mua một hộp sữa. Cô uống một hơi cạn sạch hộp sữa bò, thỏa mãn nói một tiếng, “Sảng khoái quá”.

Bịn rịn rời khỏi nhà tắm, cô phát hiện ra trận tuyết bên ngoài quả nhiên rất lớn. Cô về phòng thay quần áo, sau đó tới nhà hàng của quán trọ ăn tối.

Cách bài trí của nhà ăn hết sức tao nhã, một nửa là nơi ăn uống, một nửa là giá sách bằng gỗ. Lan Ninh gọi một suất mì cà ri và thịt gà xiên nướng, bắt đầu quan sát mấy cuốn sách trên giá.

Số lượng sách ở đây không nhiều như ngoài hiệu nhưng có đủ mọi thể loại, cô đảo mắt một vòng qua từng hàng sách, bất ngờ khi thấy có cả tiểu thuyết của thầy Hạnh Tâm.

Hạnh Tâm là tác giả tiểu thuyết trinh thám nổi tiếng trong nước, tác phẩm của anh không những nhận được sự quan tâm và đón nhận của đông đảo độc giả tại quê nhà, mà còn được dịch ra nhiều thứ tiếng khác trên thế giới.

Tác phẩm được bày trên giá sách đối diện với Lan Ninh bây giờ là hệ liệt trinh thám An Nhiên bản tiếng Nhật.

Lan Ninh kìm lòng không đặng bước tới xem, Diễn viên, Bí mật mùa hạ, Cộng sinh là ba tiểu thuyết đã được xuất bản trong hệ liệt An Nhiên.

Cô cầm cuốn Diễn viên – tiểu thuyết đầu tiên nằm trong hệ liệt lên, lật giở trang bìa. Bìa trong giới thiệu về tác giả bằng tiếng Nhật, nhưng cho dù là phiên bản nước ngoài, cũng không có ảnh của tác giả.

“Haizz”, cô buông tiếng thở dài. Thầy Hạnh Lâm không thích để báo chí chụp ảnh, chưa từng tham gia buổi ký tặng sách nào. Cho tới nay, e rằng chỉ có biên tập viên nhà xuất bản mới biết mặt mũi anh ra sao.

Cô bĩu môi, rồi nhìn trang bìa cuối. Nó đã làm tròn bổn phận của mình, in lời giới thiệu một cách vắn tắt về nội dung cuốn sách.

Ngô Dạng được tôn vinh là thám tử lừng danh trong giới cảnh sát. Sau khi rời khỏi đội chuyên án vì một nguyên nhân nào đó, anh ta đã mở quán Internet có tên “An Nhiên” ở một góc trong thành phố. Vốn tưởng có thể nhàn nhã sống qua ngày, ai ngờ đám “hậu duệ” lại mang theo một vụ án ly kỳ tới tìm anh ta…

“Thật ngại quá, làm phiền một chút, mì cà ri mà quý khách gọi đã xong rồi ạ.”

Giọng nói trong trẻo của nhân viên phục vụ kéo Lan Ninh trở về thực tại, cô cảm ơn nhân viên phục vụ, đặt sách trở về giá.

Ăn cơm xong, cô cầm bộ hệ liệt trinh thám An Nhiên mới toanh trên giá sách xuống, đến quầy thanh toán tiền.

Mặc dù Lan Ninh đã mua một bộ bản tiếng Trung, nhưng giờ nhìn thấy bản tiếng Nhật, cô vẫn không cầm lòng được, muốn mua về sưu tầm.