Thanh Âm Này Dành Riêng Em
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyện tiểu thuyết ngôn tình Thanh Âm Này Dành Riêng Em Cho du ban tung bi ton thuong 99 lan, thi cung phai tin rang lan thu 100 se gap đuoc tinh yeu đich thuc. Dung cam buoc tiep tren con đuong tinh cam, chu khong phai suy tinh hon thiet. Tin toi đi, điem cuoi con đuong nhat đinh la hanh phuc
Chương 3 : Cô nhìn tầm mắt
Sau khi kịp phản ứng, Chân Tích sửng sốt, đây cũng thật khéo.
Thang máy sắp đóng, tuy rằng Lý Như cũng đã đánh giá Phó Dật Hạo một chút, nhưng dù sao cũng là người đã có bạn trai, cô vẫn phải giữ liêm sỉ mà không nhìn một người đàn ông lạ mặt.
Tuy rằng đối phương rất tuấn tú.
Cô nhìn tầm mắt của Chân Tích vẫn luôn dõi theo từng bước đi của người đàn ông, ngăn cửa thang máy sắp khép lại, kéo tay Chân Tích nhỏ giọng nhắc nhở: “Đi thôi!”
Chân Tích rất muốn nói cô chính là hàng xóm của anh sau này, nhưng nhìn người đàn ông đứng phía trước, cô mở miệng cũng không nói được gì.
Chân Tích đưa tay huých Lý Như một cái, xoay người đi đến: “Anh Phó…”Minn: Hôm nay nhận được sự ủng hộ của mọi người, tớ chân thành cảm ơn rất nhiều OwO Cho nên chương này là phúc lợi ngày lễ và cả là món quà tớ đáp lại mọi người nè ~ thật ra đọc chả bõ thèm đâu hic một chương ngắn lắm mọi người ạ, nhưng cũng mong mọi người tiếp tục ủng hộ nhà tớ thật nhiều nha~
Phó Dật Hạo chân dài, nghe vậy xoay người, mặt nghi hoặc nhìn Chân Tích.
Mặt Chân Tích có chút hồng, cô nhìn Phó Dật Hạo trước mắt, mở miệng nói: “Tôi thuê phòng đối diện.” Cô vừa nói vừa chỉ chỉ phía sau.
Phó Dật Hạo nhíu mày, chờ cô nói tiếp.
Nhưng mà Chân Tích cũng không biết nên nói gì tiếp đây…
Chân Tích sắp xếp ngôn từ, nói tiếp: “Sau này chúng ta là hàng xóm, có thể giúp đỡ lẫn nhau.”
Lúc này Phó Dật Hạo tích chữ như vàng mới nói tiếp:
“Được.”
Sau đó xoay người, mở cửa.
Phó Dật Hạo đã định lách người đi vào phòng, nhưng nhìn Chân Tích đứng ngoài cửa, cuối cùng dừng lại một chút.
Âm thanh của anh nghe như có chút cảm mạo, nhưng cảm mạo này hình như một chút cũng không ảnh hưởng đến giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của anh.
Động lòng người, du dương như ngọc.
Anh nhếch khóe miệng, nhìn Chân Tích cười nhẹ: “Tôi biết rồi, cô muốn vào trong?”
A?
Cảm giác quen thuộc lại đến.
Thanh âm dễ nghe như sấm nổ bên tai Chân Tích.
“Không không…” Chân Tích vội vàng khoát tay, mở miệng giải thích: “Là tôi không nghĩ đến lại gặp anh trong này, nên đến bắt chuyện một chút thôi.”
Cô hít sâu một hơi, chỉ Lý Như bên kia: “Tôi đi ăn cơm với bạn, tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Phó Dật Hạo chống tay trên khung cửa, nhìn Chân Tích rời đi.
“Đinh—”
Thang máy một lần nữa dừng ở tầng 16. Phó Dật Hạo hoàn hồn, lúc này mới khẽ đóng cửa lại.
Lý Như nhìn cô bạn bên cạnh, trong mắt lóe lên tia bát quái. Kể từ năm hai đại học Chân Tích chia tay bạn trai cho đến giờ, bên người ngay cả một con muỗi đực cũng không có, thế mà hôm nay cô lại chủ động đến bắt chuyện với một hàng xóm nam.
Là hàng xóm nha.
Lý Như đột nhiên cảm thấy hình như mình đã chọn một phòng cực kì tốt.
“Tình huống gì đây ~”
Đối với chuyện tình cảm, giọng nói của Lý Như lúc này cũng thêm vài phần phong lưu trêu ghẹo.
Chân Tích đã ở chung với cô rất lâu, dĩ nhiên nghe ra ý tứ trong giọng nói của cô.
“Sáng hôm nay anh ấy đến lấy bánh ngọt trong tiệm, em gái của anh ấy rất thích tớ.”
Chân Tích mở miệng giải thích, trong đầu lại nghĩ đến cô bé mặc đồng phục lần trước. Cô nhớ lại một chút, quả thật rất giống khuôn mặt vừa mới gặp khi nãy.
“A… Có em gái rồi à?”
Lý Như hiểu lầm ý tứ “em gái”, trong giọng nói không khỏi có chút tiếc nuối. Chân Tích biết cô ấy suy nghĩ nhiều, cảm thấy buồn cười.
“Cậu nghĩ đi đâu vậy? Là em ruột.”
Máu bát quái của Lý Như lại sôi trào, thang máy dừng lại ở tầng 1. Chân Tích đi ở phía trước, sau đó đột nhiên dừng lại, Lý Như đi phía sau hoảng sợ, suýt chút nữa đã đụng vào lưng Chân Tích.
“Cậu sao vậy?”
Chân Tích nhếch môi, mở miệng nói: “Chỉ là tớ cảm thấy, thanh âm của anh ấy rất giống một người.”
Lý Như không vòng vo, lập tức hỏi: “Giống ai?”
“Mộ Dật.” Một giọng nữ bình thản vang lên. Lúc đầu Lý Như chưa kịp phản ứng, sau khi định thần, người cô sững lại một chút: “Ai?”
Lý Như rất quen thuộc với cái tên Mộ Dật này, bạn thân cô từ khi bắt đầu học đại học đến nay, trên Weibo điên cuồng “liếm” Mộ Dật, cho đến bây giờ cũng chưa từng dừng lại.
Bản thân các cô học chuyên ngành phát thanh viên, tuy rằng Chân Tích lúc nào cũng nói nhà mình bán bánh ngọt, nhưng Lý Như vẫn rất nhạy cảm với những âm thanh dễ nghe.
Lý Như nghĩ ngợi, cô cũng biết ID của Mộ Dật hình như ở Thương Thành.
“Cậu nói, cũng có khả năng đấy.”
Chân Tích nghe được lời nói của bạn tốt, rất phấn khích khi suy nghĩ của mình được đồng tình: “Thấy không? Cậu cũng thấy giống đúng không?”
“Tớ không nghe rõ anh ta nói chuyện, nhưng mà…” Lý Như khổ sở lắc đầu: “Nếu như là Mộ Dật, lại càng không thể có khả năng phát triển thành quan hệ gì đó với cậu nha, người ta là nam thần, ong bướm nhiều vô số, cậu còn không biết đang ở góc xó nào nữa.”
Chân Tích: “…”
Bạn tốt à, cậu làm tớ cảm thấy bị tổn thương đấy!
Ngày hôm sau Chân Tích đến ký hợp đồng thuê phòng, trực tiếp dọn đồ vào ở. Tiệm bánh ngừng kinh doanh một ngày, Tiểu Chu và chị Lý chủ động đến cùng cô dọn dẹp phòng, loay hoay bận rộn đến chạng vạng tối mới gần như hoàn thành.
Đồ dùng cá nhân của Chân Tích thật ra không nhiều lắm, nhưng mà dụng cụ và tài liệu làm bánh ngày thường của cô, cùng với nhiều thứ khác, đều cần phải dọn đến đây.
Vốn định mời Tiểu Chu và chị Lý ăn cơm, nhưng cả hai đều tỏ vẻ buổi tối có việc, Chân Tích chỉ biết cảm ơn và hẹn lần sau.
Chân Tích vừa tắm xong, đúng lúc Lý Như gọi đến.
“Dọn đồ sao rồi?”
Ngày hôm qua cô đã xin nghỉ rồi, hôm nay tiếp tục xin thì không tốt lắm, nên chỉ có thể để một mình Chân Tích dọn phòng.
“Tớ đã dọn qua ở luôn rồi.”
Dừng một chút, Chân Tích nói: “Tớ định lát nữa phát trực tiếp, cũng sắp đến cuối tháng rồi. Hai ngày nữa tiệm bánh khai trương rồi, tớ sợ chưa đến ngày đó đã quên mất.”
Lý Như ngạc nhiên, cười nói: “Được rồi, lát nữa tớ sẽ tặng cậu lễ vật*.”
*Cho bạn nào chưa biết, hình thức này theo tớ biết là trong phát sóng trực tiếp, người xem có thể nhấp chọn gửi tặng lễ vật cho người phát sóng. Mỗi lễ vật có giá trị tương đương với tiền thực khác nhau.
Cô nghĩ ngợi, lại tiếp tục nói thầm: “Ừm… Dùng thẻ của bạn trai tớ.”
Chân Tích cười cười, tự mình đi trang điểm, sau đó chuẩn bị đầy đủ nguyên vật liệu, phát sóng trực tiếp làm bánh matcha nghìn tầng*.
Bánh matcha nghìn tầng
Không lâu sau khi cô vừa phát sóng trực tiếp, đã có mấy nghìn người vào xem phát sóng. Sau khi Chân Tích bận việc trong giây lát, cô đến xem màn hình. Fan rất phấn khích, liên tục kêu nữ thần trả lời bình luận của mình.
Ánh mắt Chân Tích nhìn xuống, lướt qua thật nhanh bình luận, chọn vài cái trả lời.
“Đúng rồi, hôm nay làm bánh matcha nghìn tầng.”
“Không làm bánh ngọt chỉ nói chuyện? Không được, nghề chính không thể bỏ, nhưng mà có thể trò chuyện nếu được mười đồng nè.”
Những lời này vừa rơi xuống, trên màn hình trực tiếp ngay lập tức nổi lên rất nhiều lễ vật.
Chân Tích cười: “Được rồi được rồi đừng tặng nữa, mấy hiệu ứng đã chắn hết mặt tôi rồi. Lễ vật có thể không tặng, nhưng trực tiếp không thể không xem. Quy tắc cũ, xem trực tiếp của tôi học làm bánh, làm tốt thì đăng Weibo @tôi, mỗi tháng sẽ tặng mọi người một món quà nha.”
Khi cười hai má cô hiện lên hai lúm đồng tiền nhỏ, bình luận thậm chí còn điên cuồng hơn, Chân Tích hầu như không thể thấy vấn đề fan đề cập.
“À, đúng rồi, thứ bảy này khai trương. Trên Weibo tôi đã đăng địa chỉ, mong quý bằng hữu ở Thương Thành đến ủng hộ.”
“Phải phải phải, khai trương đại hạ giá, toàn bộ bánh ngọt trong tiệm đều chiết khấu.”
Chân Tích dùng máy tính bảng mở trực tiếp, thấy đã trả lời đầy đủ, cô cũng đứng dậy, rửa tay chuẩn bị bắt đầu làm.