Thanh Âm Này Dành Riêng Em
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyện tiểu thuyết ngôn tình Thanh Âm Này Dành Riêng Em Cho du ban tung bi ton thuong 99 lan, thi cung phai tin rang lan thu 100 se gap đuoc tinh yeu đich thuc. Dung cam buoc tiep tren con đuong tinh cam, chu khong phai suy tinh hon thiet. Tin toi đi, điem cuoi con đuong nhat đinh la hanh phuc
Chương 14 : Bây giờ là tình địch
Bây giờ là tình địch thật sự.
“A a a a, gần đây năng suất làm việc của chồng em thật cao, thật hạnh phúc.”
Sau đó phía dưới có người trả lời một câu: “Tình địch rút dao đi.”
“Cô có thể lật đổ tôi sao?”
Sau đó lướt xuống chút nữa, dường như đều là fan Mộ Dật. Chân Tích đột nhiên ngây ngẩn cả người, hình như đã lâu rồi cô không đăng bài liên quan đến Weibo của Mộ Dật phải không? Dường như cũng đã lâu rồi cô không vào trong mục tin nóng của Mộ Dật.
Chân Tích hơi chột dạ.
Sau đó lại tiếp tục lướt xuống xem.
Trong lòng ngay lập tức xuất hiện một cảm giác khó hiểu ập đến, xúc động? Biết ơn? Phức tạp? Rất nhiều rất nhiều. Anh là Mộ Dật có đông đảo fan hâm mộ nha!
Hoặc là dịu dàng như ngọc, hoặc là phong lưu tiêu sái, dùng âm thanh biến hóa trong mỗi một vở kịch, đều có thể được xem là cột mốc quan trọng. Giống như nói đến đạo diễn không ai không biết Phùng Tiểu Cương, nói đến âm nhạc không ai không biết Châu Kiệt Luân.
Nói đến CV, nói đến phối âm, nói đến rất nhiều tác phẩm, cũng không ai không biết Mộ Dật.
Chính là một người như vậy.
Chân Tích tựa vào ngực anh, đột nhiên có một cảm giác hoảng hốt.
Dường như khoảng cách với anh có chút xa.
Cảm nhận được ánh mắt của người trong lòng, Phó Dật Hạo dời tầm mắt khỏi màn ảnh, nghi ngờ nhìn Chân Tích: “Sao vậy em?”
Ánh mắt tùy ý nhìn điện thoại trong tay Chân Tích, sau đó lấy lại nhìn vài cái, khóe miệng hơi nhếch lên, giọng điệu khi nói chuyện lại trở nên thiếu đứng đắn.
“Ghen à?”
Chân Tích sửng sốt, lập tức kiêu ngạo hừ một tiếng: “Không có.”
Khi vừa mới ở bên cạnh nhau, Chân Tích vô cùng bình tĩnh, những lời nói yếu đuối rất ít, nói chuyện với anh cũng không có làm càn như nói chuyện với fan lúc trực tiếp. Phó Dật Hạo không rõ nguyên nhân, có thể do tính cách Chân Tích là như vậy.
Nhưng sau này lại thấy biểu cảm sinh động trên mặt cô, trong lòng Phó Dật Hạo khẽ động một chút.
Giây tiếp theo, hơi thở ấm áp phà lên cổ Chân Tích, cô ngồi cứng nhắc, dường như từ lỗ tai tê dại đến ngón chân. Trong đầu cô cứ ong ong, trong mớ hỗn độn trong đầu cô, cô nghe được giọng nói của Phó Dật Hạo.
Vẫn dễ nghe như vậy.
Vẫn gợi cảm như vậy.
Lời nói trầm thấp, là do lần này cố ý đè thấp, có vẻ từ tính, lại thêm vài phần gợi cảm.
Dù sao bất kể như thế nào, Chân Tích cũng thành công bị mê hoặc.
“Anh là của em.” Phó Dật Hạo kề sát tai Chân Tích, nhẹ giọng nói.
Cho dù có nhiều người thích hơn nữa, cũng sẽ không bao giờ quên. Âm thanh cống hiến cho bọn họ, nhân vật cống hiến cho bọn họ, nhưng cuối cùng vẫn có cuộc sống riêng của mình.
Nguyện mỗi ngày nói chuyện với em, nếu em bằng lòng, nếu em thích giọng của anh.
Mỗi ngày anh sẽ lải nhải, khi ở bên cạnh em sẽ luôn nói chuyện, khi không ở bên cạnh em, cũng muốn gọi điện thoại cho em, nói đến khi hết pin, sạc pin rồi lại gọi.
Mỗi ngày dùng âm thanh em thích gọi em dậy, mỗi ngày dùng âm thanh em thích chúc em ngủ ngon. Từ sớm đến muộn, từ nay đến hết đời.
Anh là của em.
Âm thanh được nhiều người yêu thích như vậy, cuối cùng, cũng chỉ thuộc về em.
Sau khi Chân Tích về nhà, mỗi ngày đều có thể cảm nhận được oán giận sâu nặng của Phó Dật Hạo.
Tết âm lịch vừa đi qua, mẹ Chân vốn có ý muốn dàn xếp buổi xem mắt cho Chân Tích, nhưng mà nhìn đến con gái nhà mình, mỗi ngày đều gọi điện thoại nhiều như vậy, rốt cục mẹ Chân cũng phát hiện có điều không đúng.
“Bạn trai à?”
Chân Tích nhìn mẹ Chân một cái, nói: “Dạ, vừa nói chuyện ạ.”
Hai mắt mẹ Chân tỏa sáng.
Tựa như người bị bỏ đói gặp được đồ ăn, hai mắt tỏa ra lục quang.
“Người ở đâu, bao nhiêu tuổi, làm nghề gì, quen nhau bao lâu rồi?”
Chân Tích thờ ơ nhìn mẹ Chân: “Người Thương Thành, 30 tuổi, luật sư, mấy tháng rồi.”
Mẹ Chân hài lòng: “Luật sư rất tốt, khi nào hẹn gặp mặt? Mẹ kiểm tra cho con.”
Chân Tích: “…”
“Con còn lo lắng mẹ sẽ cảm thấy con gả xa.”
Mẹ Chân trong lòng cao hứng, xua tay: “Có thể gả đi là tốt rồi, hơn nữa Thương Thành chỉ cách Khê thị mấy giờ đi xe thôi.”
Có thể gả đi là tốt rồi…
Chân Tích giận dỗi đi vào phòng, đóng cửa lại, ngăn cách giọng nói của mẹ mình ở bên ngoài.
Không nghe tiếng mẹ Chân bát quái bên ngoài, ngón tay của Chân Tích bắt đầu lạch cạch đánh chữ trên màn hình: [Em nói mẹ em có bạn trai.]
Phó Dật Hạo bên kia trả lời rất nhanh: [Anh cũng nói với mẹ rồi.]
Chân Tích nhìn tin nhắn đó, sửng sốt vài giây, trong nháy mắt cho dù cách màn hình cũng cảm thấy khẩn trương: [Dì nói thế nào?]
Phó Dật Hạo: [Dì em nói tình cảm của anh rốt cục cũng thông suốt, vui vẻ y như một đứa trẻ 50 tuổi.]
Chân Tích không nói gì.
Buổi tối trước khi ngủ Phó Dật Hạo muốn biết cụ thể địa chỉ nhà của Chân Tích, nói muốn gửi Chân Tích chuyển phát này nọ. Chân Tích hỏi thật lâu cũng không hỏi được là cái gì, qua vài ngày đã sắp quên chuyện này. Khi cô sắp hoàn toàn quên đi việc này, cuối cùng sáng sớm một ngày nào đó, nhận được hai bó hoa, Chân Tích một bó, mẹ Chân một bó.
Là lễ tình nhân.
Chân Tích và mẹ Chân mỗi người ôm một bó hoa, cha Chân hai tay trống trơn đứng ở một bên. Sau khi Chân Tích giải thích về nguồn gốc của hai bó hoa, cô liền trơ mắt nhìn mẹ mình, vui vẻ y như một đứa trẻ 50 tuổi.
Buổi tối YY có lễ công bố kịch truyền thanh, Mộ Dật cũng tham gia. Trước tiên Chân Tích bắt tay vào hoàn thành hết mọi việc, sau đó sớm ngồi trên YY.
Mộ Dật hình như đã lâu không lên YY, Chân Tích có chút chột dạ nghĩ, có lẽ chính mình cũng đã lâu rồi không vào YY?
Đã có rất nhiều người đang chờ, phần đầu có vài cuộc phỏng vấn, nghe người chủ trì nói tối nay Mộ Dật có việc, có thể sẽ đến trễ. Chân Tích bĩu môi, có việc gì thế?
Tin nhắn Weibo đã được gửi qua rất lâu, vẫn chưa trả lời.
Khi người chủ trì nói những lời này, phía dưới fan đều bắt đầu bình luận, không phải là đại thần Mộ Dật hẹn hò đấy chứ? Lễ tình nhân, hoa hồng dưới ánh trăng gì đó…
Không phải là đi hẹn hò chứ?
Chân Tích tỉ mỉ đi nghiền ngẫm những bình luận của mấy người đó, trong lòng cũng bắt đầu có những suy nghĩ lung tung. Nếu không phải đi hẹn hò, tại sao lâu như vậy còn chưa lên?
Bề ngoài vô cùng nồng nàn tình cảm, Chân Tích đã có chút cảm giác không thể gọi tên.
Thời gian đã sắp qua chín giờ, người hâm mộ thậm chí đều bắt đầu nghi ngờ, có phải đại thần Mộ Dật vốn không đồng ý đến, mà là kế hoạch cọ nhiệt của người tổ chức. Nếu không phải trước đó Chân Tích có hỏi qua Mộ Dật, cô suýt nữa cũng cho là như thế.
Còn chưa trả lời Weibo nữa…
Khi Chân Tích đã buồn ngủ, cuối cùng, âm thanh quen thuộc ở bên kia cũng vang lên.
Không giống với ngày thường, âm thanh truyền đến từ bên kia, trong trẻo nhưng lạnh lùng, dịu dàng như ngọc, giống như mỗi lần trước kia Mộ Dật trên kênh YY.
“Thật xin lỗi, bởi vì có chút việc, để mọi người đợi lâu.”
Bình luận bùng nổ, không chỉ có bình luận, rất nhiều hậu bối đang trực tuyến cũng lên tiếng chào hỏi, người chủ trì tận lực giữ trật tự, quản lý phòng YY bất đắc dĩ, ôm một nhóm người xuống tuyến.
“A a a a, nam thần rốt cục anh cũng đến.”
“Thật xin lỗi ban tổ chức, vội vàng nghĩ nam thần không tới.”
“Mộ Dật Mộ Dật…”
“Cả đời yêu Dật, bất ly bất khí*.”
*Bất ly bất khí: Không xa rời, không chia lìa.