Thanh Âm Này Dành Riêng Em

Thanh Âm Này Dành Riêng Em

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Thanh Âm Này Dành Riêng Em Cho du ban tung bi ton thuong 99 lan, thi cung phai tin rang lan thu 100 se gap đuoc tinh yeu đich thuc. Dung cam buoc tiep tren con đuong tinh cam, chu khong phai suy tinh hon thiet. Tin toi đi, điem cuoi con đuong nhat đinh la hanh phuc

Chương 10 : Cuối cùng

Cuối cùng, tối hôm nay Lý Như đã cứu vớt cô, lấy chứng minh thư giúp cô thuê phòng ở khách sạn.

Khi cô nhận được điện thoại của Chân Tích, hoảng sợ, cô nghĩ đến việc ai đã bắt nạt Chân Tích, sau khi nhìn thấy Chân Tích, mới phát hiện bản thân đã suy nghĩ nhiều.

Nha đầu này chẳng qua là đi về nhà mà không mang theo chìa khóa thôi. Lý Như mở miệng trêu chọc: “Cậu không phải là không mang theo chìa khóa, không mang não thì có.”

Hình như nói không sai…

Chân Tích không để ý đến lời châm chọc của Lý Như. Trên người cô chỉ có mỗi chiếc áo len sợi, Lý Như sợ cô sẽ lạnh, nói rằng ngày mai trước khi đi làm sẽ ghé qua đưa cô một chiếc áo khoác.

Hôm nay Chân Tích rất khác, rất hồn bay phách lạc.

Lý Như quan sát cô một lúc lâu, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi.

“Cậu sao vậy?”

Sau khi Chân Tích nghe thấy cũng không vội trả lời, im lặng ngồi trên chiếc sô pha nhỏ trong phòng khách sạn.

“…Phó Dật Hạo chính là Mộ Dật á.”

Lý Như nghe xong rất bình tĩnh, chuyện này trước đó Chân Tích đã nói qua trên Weibo, sau khi Lý Như kích động xong, mười phần bình tĩnh mà dạy dỗ Chân Tích.

Thần tượng.

Nam thần của âm thanh.

Ở đối diện cậu.

Phải nắm bắt cơ hội thể hiện thật tốt.

“Hôm nay anh ấy uống quá nhiều rượu, tớ qua bên anh ấy xem một chút.”

Lý Như dừng động tác trong tay, chai nước khoáng bị cô nắm chặt.

“Anh ấy sẽ không ức hiếp cậu chứ?”

Chân Tích không để ý đến vấn đề của cô: “Tớ giúp anh ấy pha nước chanh, nấu mì, sau đó anh ấy hỏi tớ có phải thích anh ấy không.”

Trí nhớ quay ngược về một giờ trước…

Ánh mắt người đàn ông phát sáng, dựa một bên tường, bình tĩnh nhìn cô. Vẫn là âm thanh cô quen thuộc nhất: “Em lo lắng cho anh sao?”

Cổ họng Chân Tích nghẹn lại, không nói gì.

Âm thanh trầm thấp lại vang lên bên tai, Chân Tích cảm giác như anh đã chôn mìn bên tai mình, vừa nói là nổ: “Em thích anh đúng không?”

Đây là đang trêu ghẹo cô sao?

Tim đập thật nhanh, trong lồng ngực đã tràn ngập đủ loại cảm xúc.

Hỗn loạn.

Sau đó cô lại nháy mắt tỉnh táo.

Suýt chút nữa đã bị mê hoặc.

Chân Tích không biết tâm trạng ngay lúc đó của mình là gì, đầu óc trống rỗng, sau đó không biết như thế nào, cô nghe được âm thanh vô cùng bình tĩnh của chính mình chậm rãi vang lên: “Thích.”

Phó Dật Hạo sửng sốt.

Vốn đầu óc có hơi trì độn lập tức tỉnh táo ba phần.

“Anh…”

Đột nhiên anh hơi hối hận khi đã hỏi như vậy.

Chân Tích tủi thân, ánh mắt nhẹ tựa như bông liếc nhìn anh, trong mắt như có nước.

“Anh thì em không hiểu rõ lắm, nhưng nếu là về giọng, không phải anh đã biết rồi sao, em thích anh đã nhiều năm rồi.”

Cô nam quả nữ, vì sao lại muốn hỏi người ta vấn đề xấu hổ như vậy.

Ỷ vào việc cô là fan của anh, có thể trêu chọc như vậy hay sao?

“Cho nên hiện tại anh hỏi cái này là muốn đùa giỡn với em sao?”

Cô thật sự lo lắng cho anh, nên cái gì cũng quên mang theo, cứ như vậy từ tiệm bánh chạy đến, cứ như vậy đi bộ 16 tầng, cứ như vậy đợi thật lâu trước cửa nhà anh.

Chân Tích không cảm thấy anh vì thích mình nên mới hỏi như vậy, nhưng mà ngay sau đó…

“Anh thích em, nên mới hỏi như vậy.”

Thích em, nên mới muốn chủ động đến gần em, nhưng lại không biết chủ động như thế nào, cho nên mới lôi kéo em gái đang chuẩn bị thi cử đi khai trương tiệm bánh của em, cho nên mới xem trực tiếp của em, muốn cho em biết anh có xem.

Cho nên mới lo lắng em không thoải mái, đưa cho em nước đường đỏ.

Mặc kệ em tin hay không tin, đôi khi thích chính là như vậy, tình yêu không biết bắt đầu từ đâu.

Nhất kiến chung tình.

“Cuối cùng thì sao?” Lý Như ngây ngốc ngồi nghe hồi lâu, sau đó hỏi.

Chân Tích suy nghĩ một chút, mới nhỏ giọng nói: “Sau đó tớ đi luôn, nói tớ còn có việc.”

Bản thân Chân Tích không tin anh thích mình, cô tự mình biết mình. Cô không cảm thấy, một người như vậy, chỉ vỏn vẹn vài lần có duyên gặp gỡ, sẽ thích mình.

Nhưng mà hình như cũng vì những nguyên nhân khác, đã lâu rồi Chân Tích không yêu đương, vừa nghĩ đến việc muốn nói chuyện tình cảm, luôn né tránh theo bản năng.

Lý Như nhăn mặt nhíu mày: “Nhưng mà chưa từng nghe qua tin đồn tình cảm gì của Mộ Dật, đối xử với fan thế nào, trên mạng ngay cả ảnh thật cũng không có đi?”

Thì sao?

Chân Tích ngẩng đầu nhìn về phía cô.

“Tính tình lại rất khiêm tốn kín đáo, nếu tớ là anh ấy, có nhiều thành tựu, nhiều fan như vậy, đã sớm phát triển bành trướng hơn chứ, nhưng mà anh ấy không có.”

Lý Như không quan tâm Chân Tích, tiếp tục nói: “Chân Tích à, cậu cũng tốt lắm mà! Cậu xem này, vóc dáng đẹp, có sự nghiệp, hơn nữa tính cách cũng cực kì tốt luôn. Không nhắc đến tính cách đi, cái này cần thời gian mới có thể hiểu rõ nhau, mọi thứ khác đều tốt hết.”

Chân Tích trầm mặc.

“Cậu rất tốt luôn á, vậy tại sao khi anh ấy nói thích cậu, cậu lại cảm thấy là anh ấy nói giỡn chứ?”

“Căn bản là cậu cứ theo bản năng không muốn nói chuyện yêu đương, không muốn đồng ý phải không? Nếu như vậy, cậu vẫn nên nói rõ ràng với anh ấy.”

Chân Tích: “Tớ không có…”

Lý Như: “Vậy nếu hợp, tại sao cậu không thử?”

Tại sao không thử?

Vấn đề này mãi cho đến sau khi Lý Như đi về, Chân Tích vẫn còn đang suy nghĩ. Di động bị cô tắt tiếng, để sạc pin ở một bên. Nhìn màn hình giống như có cuộc gọi đến, Chân Tích vốn vẫn đang ngẩn ngơ vội vàng chạy đến bắt máy.

Cuối cùng điện thoại cũng đã được kết nối.

Phó Dật Hạo thở phào nhẹ nhõm.

Anh là đột nhiên nghĩ, cái gì Chân Tích cũng không mang theo, cứ như vậy chạy ra ngoài, nên lo lắng đuổi theo, nhưng không thấy cô, anh nghĩ có lẽ hai người đã rẽ đi hướng khác rồi.

Gọi điện thoại lâu như vậy, vẫn không có ai nhận.

Suýt chút nữa anh đã nhờ người đi tìm rồi.

“Chân Tích?”

Giọng nam quen thuộc truyền đến.

Chân Tích sững sờ, nhìn dãy số trên màn hình điện thoại, cô không lưu vào danh bạ.

Nhưng mà bên đầu dây là âm thanh mà cô rất quen thuộc.

Qua hồi lâu, cô nghe thấy bản thân mình nhẹ nhàng “Ừm.” một tiếng.

Một buổi tối mùa thu ở ngã tư đường, gió rét thấu da thịt.

Phó Dật Hạo chạy rất lâu, đã hoàn toàn tỉnh rượu. Anh dừng lại bên ven đường, trong nháy mắt mồ hôi bị gió thổi lành lạnh.

Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng còi xe ô tô, Chân Tích nhướng mày.

“Anh ra ngoài sao?” Uống nhiều rượu như vậy, cơ thể rõ ràng không thoải mái, vậy mà còn có tinh lực để đi ra ngoài sao?

Giọng nói Chân Tích rõ ràng không có hờn giận.

“Anh lo cho em, đi tìm em nhưng không thấy.”

Không biết vì sao, Chân Tích cảm thấy giọng nói hiện tại của Phó Dật Hạo, một lời khó nói hết.

Cô nghe thấy giọng nói đó, đột nhiên cảm thấy hơi áy náy.

CV gì đó, đối với việc gây khó dễ bằng âm thanh quả thật vô cùng chuyên nghiệp.

Chân Tích giải thích: “Em không mang theo chìa khóa nên em nhờ bạn, hiện đang ở khách sạn rồi, không có chuyện gì đâu…”

Chân Tích day huyệt Thái Dương, tiếp tục nói: “Em rất an toàn.”