Thanh Âm Này Dành Riêng Em
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyện tiểu thuyết ngôn tình Thanh Âm Này Dành Riêng Em Cho du ban tung bi ton thuong 99 lan, thi cung phai tin rang lan thu 100 se gap đuoc tinh yeu đich thuc. Dung cam buoc tiep tren con đuong tinh cam, chu khong phai suy tinh hon thiet. Tin toi đi, điem cuoi con đuong nhat đinh la hanh phuc
Chương 13 : Ở thế giới thật
Nhưng mà Chân Tích lại cảm thấy khó xử, tựa như người chủ động đã không phải là cô.
Ở thế giới thật, anh là luật sư, phụ trách pháp luật cho một số công ty.” Anh dừng một chút, tiếp tục nói: “Cha mẹ anh trước kia đều ở trong bộ đội, cho nên tư tưởng có hơi bảo thủ. Hơn nữa anh lại có chút không hứng thú làm việc, hiện tại phần lớn thu nhập, đều là từ phối âm thương mại.”
“Lần trước anh từ nhà quay về, em đợi anh. Hôm đó là vì cha anh có quan niệm truyền thống, không thể hiểu anh, nên mới xảy ra chút mâu thuẫn.”
Chân Tích sửng sốt, nghe Phó Dật Hạo tiếp tục nói: “Anh muốn từ chức.”
“Sau đó…” Anh suy nghĩ chốc lát lại tiếp tục bổ sung: “Cha mẹ khỏe mạnh, trong nhà còn có một em gái, em đã gặp rồi. Lần trước nói chuyện yêu đương đã là nhiều năm trước, cụ thể bao lâu… anh cũng không nhớ.”
Như là không biết nói gì, anh tạm dừng lại.
Chân Tích thú vị nhìn anh, trong lồng ngực xuất hiện một tia cảm xúc khác, ấm áp, nhẹ nhàng và hơn thế nữa. Một nơi nào đó đã rất lâu không có ai ghé thăm tan chảy.
Người tức giận trước mắt cao to tuấn tú, đang có chút lo lắng hồi hộp nhìn cô, như vắt hết chất xám, nghĩ xem còn cái gì muốn nói với cô.
“Phạm vi bạn bè của anh rất đơn giản, không có gì lộn xộn, phần lớn những người giữ liên lạc, đều liên quan đến công việc… Còn lại là những người cùng anh lớn lên, hôm nay bọn họ đều đến.”
“Sinh nhật vui vẻ.”
Chân Tích đã quên không nói những lời này, hiện tại đột nhiên nghe anh nhắc tới, ông nói gà, bà nói vịt bổ sung nói.
Phó Dật Hạo bị ngắt lời, sửng sốt, theo phản xạ có điều kiện trả lời: “Cảm ơn.”
“Hì hì—–”
Chân Tích đột nhiên cười ra tiếng.
Phó Dật Hạo nhìn thoáng qua cô gái trước mắt, làn da trắng như phát sáng, tóc buộc ở sau tai, theo động tác cúi đầu cười của cô, có vài sợi rơi ở phía trước.
Má lúm đồng tiền như ẩn như hiện.
Không biết có phải là do Chân Tích thường xuyên ở nhà làm bánh hay không, hương vị bơ ngọt ngào cứ tỏa ra như vậy.
Thật ngọt.
Đầu lưỡi lại chọc chọc răng nanh, đã lâu rồi Phó Dật Hạo không có cảm giác hồi hộp như vậy. Nhìn Chân Tích thả lỏng gương mặt, anh thừa thắng xông lên: “Có thể em không tin… Lần đầu tiên anh gặp em, đã cảm thấy khang khác, là lần đưa tiểu Tuyền đi lấy bánh đó.”
“Hình như là thích em, thích như thế nào? Chính là một người ba mươi tuổi, đột nhiên giống như trở về mười tám tuổi. Bối rối tay chân, không biết nên làm gì, anh còn đến hỏi mọi người xung quanh đã kết hôn rằng theo đuổi con gái như thế nào. Từng người đều nói tặng quà, tặng đồ, đưa cái này cái kia, anh cảm thấy thật tầm thường, nên nhân lúc em phát trực tiếp anh mới tặng du thuyền. Anh…”
“Anh con mẹ nó.”
Phó Dật Hạo chửi nhỏ một tiếng.
Chân Tích bước từng bước về phía trước, ôm chầm lấy Phó Dật Hạo.
Cơ thể mềm mại cứ ôm lấy mình như vậy, dường như khoảng trống trong tim được lấp đầy. Phó Dật Hạo ngây ngẩn cả người.
Hành động của Chân Tích là do không thể kiềm chế.
Chóp mũi vấn vít toàn là mùi thuốc lá.
Trong lồng ngực tựa như có nguồn nhiệt, cuồn cuộn không ngừng tỏa nhiệt độ.
Sau khi Phó Dật Hạo kịp phản ứng, vội vàng ôm lấy thắt lưng Chân Tích. Dường như trong nháy mắt, tất cả đều đã đủ đầy.
Tất cả đều có được cả thế giới.
“Chúng ta ở bên nhau đi.”
Chân Tích nhỏ giọng nói.
Âm thanh rất nhẹ, nhưng lại rơi vào tai Phó Dật Hạo rất rõ ràng.
Đời này Chân Tích có hai việc can đảm nhất: Chuyện thứ nhất là gây dựng sự nghiệp, chuyện thứ hai là chuyện yêu đương. Một người, thích đã nhiều năm trên mạng, trong thế giới thật chưa gặp gỡ nhiều lần, một người ba mươi tuổi, khi tỏ tình lại y như một đứa trẻ, cùng nhau nói chuyện yêu đương.
Lý Như là người đầu tiên được biết, không có chút ngoài ý muốn nào cả.
Cô tận tình dạy dỗ: “Dù sao cũng phải xem rõ, cảnh giác cao độ, không thể là một bà mẹ ‘bảo bối’ như tớ.”
Chân Tích: ‘Sẽ không đâu, anh ấy mới đây còn cãi nhau với người trong nhà.”
Lý Như: “…”
Từ khi Phó Dật Hạo và Chân Tích bên nhau, hình như thấy được nhiều thay đổi, chạng vạng mỗi ngày đều đến nhà Chân Tích báo danh đúng giờ, sau đó xoa bóp nơi này của Chân Tích lại ôm ấp nơi khác, giống như thế nào cũng không đủ. Chân Tích xua tay ý bảo anh đừng phiền: “Anh một chút cũng không giống với trên mạng.”
Nghĩ một chút, cô lại mở miệng bổ sung: “Chẳng qua mọi người đều có tương phản, anh không cần lo lắng sẽ mất người hâm mộ. Em còn là tiểu mê muội vô cùng trung thành của anh nè. À… tiểu mê muội âm thanh của anh.”
Phó Dật Hạo nghe cô bổ sung cũng không phản đối, chỉ kéo tay Chân Tích, cười yêu nghiệt y như một con sói đuôi to: “Không giống như thế nào?”
Chân Tích cân nhắc mở miệng: “Weibo của anh rất đơn giản, ít đăng bài, khi phỏng vấn YY cũng nói rất ít, em đã nghĩ anh rất lạnh lùng nha.”
“Em cũng không giống với trên mạng.”
Chân Tích “Hả” một tiếng, quay đầu nhìn người bên cạnh.
“Khác nhau như thế nào?”
“Ở thế giới thật mỗi ngày buổi sáng luôn luôn rời giường chạy bộ, lại hay giương nanh múa vuốt nữa.”
Chân Tích: “…”
Đúng không?
Sau đó cúi đầu cười ra tiếng, Phó Dật Hạo nhìn má lúm đồng tiền nho nhỏ trên mặt Chân Tích, hầu kết vừa động, một chiếc hôn khẽ rơi xuống. Chân Tích đột nhiên bị hôn nóng bỏng đến hoảng sợ, đầu óc như chết máy, theo phản xạ mở miệng: “Anh làm gì thế?”
“Hôn vợ anh.” Khóe miệng như muốn toe toét đến tận ót, phản ứng vui vẻ hiện lên trên gương mặt vốn hiếm khi thể hiện cảm xúc, Chân Tích nhìn anh như bệnh thần kinh.
Phó Dật Hạo còn cảm thấy chưa đủ, anh đứng ở phía sau Chân Tích, kề sát vào tai cô: “Anh cảm thấy ngọt ngào muốn chết.”
Vì sao lại đến sát như vậy mà nói chứ?
Vì sao cô cũng cảm thấy ngọt ngào muốn chết?
Chân Tích hết sức thờ ơ, thật ra là bị kích thích đến quên phản ứng, quay đầu nhìn anh.
“Ngọt như thế nào?”
Phó Dật Hạo bĩu môi, ý bảo cô nhìn bơ trong tay.
“Bơ ngọt, không khí ngọt, vừa mới thử một chút, em cũng ngọt.”
Chân Tích: “…”
Thuận tay đưa một viên kẹo cho anh.
“Lại ngọt một chút nữa.” Viên kẹo cứng vị táo lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay của anh. Cô xoay người, tiếp tục đánh bơ, cô nghe thấy âm thanh giấy bạc gói kẹo bị bóc ra.
Giây tiếp theo, cả người bị xoay lại.
Cằm bị nâng lên.
Khuôn mặt tuấn tú được phóng đại.
Trên môi nóng lên.
Chân Tích kinh ngạc hơi há mồm, đầu lưỡi linh hoạt lập tức trượt vào khoang miệng đang hé mở.
Trong miệng đầy vị táo, nháy mắt kích thích đầu lưỡi Chân Tích.
Ôi, thật ngọt ngào!
Thời gian thoáng qua đã đến Tết Nguyên Đán, qua một thời gian ngắn, Chân Tích phải trở về nhà ăn tết âm lịch. Trải qua một khoảng thời gian ở chung với Phó Dật Hạo, Chân Tích phát hiện, luật sư gì đó chỉ là nghề phụ, thường xuyên mấy tháng cũng không nhận bất kỳ vụ án nào, ngược lại nhận vài lần phối âm, một trong số đó là của IP nổi tiếng Lâm Hủy Nghiên.
Khi tuyên bố tin tức trên mạng, Chân Tích đang xem phim trong nhà Phó Dật Hạo. Anh là một người rất chú trọng chất lượng cuộc sống, đặc biệt xây một rạp chiếu phim cá nhân nhỏ ngay tại nhà.
Diện tích cũng không to, vài cái sô pha và một cái bàn, sau đó là màn ảnh và máy chiếu. Chân Tích xem một lát thì cảm thấy buồn ngủ, khi lướt Weibo thì trùng hợp nhìn thấy.
Sau đó Phó Dật Hạo chợt nghe người trong lòng nói: “ Kịch truyền thanh cải biên chính thức được công bố.”
Phó Dật Hạo không cảm thấy bất ngờ, anh mở điện thoại nhìn thoáng qua thời gian, cúi đầu “Ừm” một tiếng.
Chân Tích mở mục bình luận, lập tức thấy một đội quân tình địch của mình.