Thanh Âm Này Dành Riêng Em
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyện tiểu thuyết ngôn tình Thanh Âm Này Dành Riêng Em Cho du ban tung bi ton thuong 99 lan, thi cung phai tin rang lan thu 100 se gap đuoc tinh yeu đich thuc. Dung cam buoc tiep tren con đuong tinh cam, chu khong phai suy tinh hon thiet. Tin toi đi, điem cuoi con đuong nhat đinh la hanh phuc
Chương 9 : Trái tim
Trái tim giống như bị cái gì nắm chặt, sau đó xé rách một lỗ nhỏ. Cô chưa kịp chào hỏi đã chạy ra ngoài, cuối thu gió lạnh thổi qua, giống như thổi vào lỗ nhỏ vừa bị xé ra trong tim, thoáng cái đã khiến cô bừng tỉnh.
Chẳng qua chỉ là uống rượu thôi.
Chẳng qua chỉ là cãi nhau với người nhà thôi.
Vì sao cô lại khẩn trương như vậy?
“Chị Chân Tích, chị còn nghe không chị?”
Phó Dật Tuyền hình như là lén gọi điện thoại, âm thanh đè thấp, nhưng Chân Tích vẫn có thể nghe được rõ ràng.
“Chị đây, chị đang nghe. Để chị về xem, em đưa chị số điện thoại anh trai em đi.”
“Dạ, em biết rồi, cảm ơn chị Chân Tích.”
Chân Tích chạy ra cửa mở khóa xe, mới phát hiện cô toàn thân trên dưới không mang theo cái gì cả ngoại trừ điện thoại.
Chìa khóa nhà cũng không cầm theo.
Nhưng mà xe đã đi được một quãng rồi.
Cô nhìn dãy số Phó Dật Tuyền gửi đến, bèn bắt đầu gọi điện thoại, một lần lại một lần, đều không liên lạc được. Cô chạy đến dưới lầu, lại phát hiện thang máy đang trong quá trình bảo trì.
16 tầng.
Cô chạy lên theo lối thoát hiểm.
Thở hồng hộc đứng trước cửa nhà của Phó Dật Hạo.
Cô hơi khẩn trương, bắt đầu nhấn chuông cửa. Âm thanh của chuông cửa liên tục vang lên bên trong nhà, nhưng không ai mở cửa.
Chân Tích chưa từ bỏ ý định tiếp tục nhấn chuông cửa, sau khi kiên trì hơn mười phút rốt cục cô cũng từ bỏ.
Có thể là không về nhà rồi.
Thần kinh Chân Tích vừa mới bị kéo căng đột nhiên thả lỏng một chút, sau đó cô mở di động, lại tiếp tục gọi điện thoại. Điện thoại chưa kịp kết nối, điện thoại cô đã hết pin tự động tắt nguồn.
Chân Tích: “…”
Đây là những gì cô nhận được khi có lòng giúp đỡ sao?
Cô tuyệt vọng nhìn cửa phòng đối diện nhà mình.
Muốn quay lại lấy chìa khóa, nhưng lại không thể quay lại, ngộ nhỡ Phó Dật Hạo xảy ra chuyện gì, cô lại đã đi mất thì làm sao bây giờ?
Hơn nữa lúc này tiểu Chu cũng đã tan tầm, chìa khóa tiệm bánh cũng để trong túi luôn rồi.
Vừa mới đi bộ lên 16 tầng lầu còn không cảm thấy gì, hiện tại đột nhiên cảm giác bất lực. Lúc đi cũng không mặc áo khoác, bây giờ cô chỉ mặc quần bò và một chiếc áo len cao cổ.
Vừa mệt, lại vừa lạnh.
Chân Tích cuộn người ngồi trước cửa nhà Phó Dật Hạo, nghĩ xem hôm nay anh có về hay không.
Nếu có cô có thể đi vào sạc pin điện thoại.
Không biết đã qua bao lâu, trên người Chân Tích ngoại trừ di động, không thể nhìn xem đang lúc nào. Đột nhiên một cô gái ngồi đây, sẽ cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm.
Sau đó, cô hơi buồn ngủ.
Tiếp theo, cô nghe được âm thanh “Đinh” của thang máy.
Lập tức tỉnh táo hẳn, không đợi cô đứng lên, đã ngửi thấy mùi rượu nồng đậm. Giây tiếp theo, cô nhìn thấy người cho đến buổi tối hôm nay vẫn không tìm được, mặt không đổi sắc, đã trở lại.
Chân Tích ngẩn ra, Phó Dật Hạo cũng ngẩn ra, hôm nay anh uống rất nhiều rượu, tư duy có hơi trì độn.
Nhưng sau khi nhìn thấy người trước mắt là Chân Tích, ánh mắt anh sáng lên.
“Sao không vào nhà?”
Phó Dật Hạo mở lời.
Tuy mùi rượu rất nặng, nhưng nói chuyện vẫn rất rõ ràng. Nếu nói chuyện rõ ràng, thì hẳn là không có chuyện gì, Chân Tích cảm thấy vậy.
Trước tiên cô trả lời vấn đề của anh: “Từ tiệm bánh về nhà gấp, nhanh quá, không kịp mang theo chìa khóa.”
Trong giây lát Phó Dật Hạo kịp phản ứng, là đã thấy cô ngồi xổm ở trước cửa nhà mình.
“Sao nóng vội thế? Đợi anh à?”
“Phải.” Chân Tích xoa đầu, sau đó nói tiếp: “Tiểu Tuyền nói anh uống nhiều rượu, rất lo lắng, nên bảo em đến xem anh.”
Phó Dật Hạo dùng lưỡi chọc chọc răng nanh, nhẹ giọng nói: “Anh không sao.”
Chân Tích nhăn mặt: “Mùi rượu trên người anh nặng quá.”
Chân Tích xoa tay: “Để em nấu canh giải rượu cho anh, tiện cho em mượn dây sạc của anh, có thể hôm nay em không về nhà được… Chút nữa em ra ngoài tìm khách sạn.”
Phó Dật Hạo cong môi, vòng qua cô mở cửa: “Vào đi.”
Lúc này thang máy bên ngoài đột nhiên lại vang lên.
Bấy giờ Chân Tích mới kịp phản ứng.
Ủa?
“Không phải thang máy đang bảo trì sao?”
Phó Dật Hạo nghe vậy xoay người, chống tay trên khung cửa, thú vị nhìn cô. Vóc dáng anh cao, trong phòng lại không có bật đèn, nửa người chìm trong bóng tối.
Tim lại đột nhiên đập loạn xạ.
Chân Tích nhìn vẻ mặt như cười như không của Phó Dật Hạo, đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng.
Hai người trừng mắt nhìn nhau trong chốc lát, Phó Dật Hạo mới phá vỡ bầu không khí im lặng: “Có hai thang máy mà.”
Gì cơ?
“Chỉ có một cái bảo trì, đừng nói là em đi bộ 16 tầng nhé?”
Chân Tích: “…”
Đây là lần đầu tiên Chân Tích vào nhà Phó Dật Hạo.
Phong cách trang trí thật tối giản, nhưng trông rất tinh tế. bên trong không bày biện nhiều thứ lắm, sắc thái có vẻ lạnh, rõ ràng là không giống với gian phòng của cô.
Của anh vừa nhìn đã biết là nơi đàn ông ở.
Phó Dật Hạo vốn nhìn có vẻ bình thường, nhưng sau khi vừa vào cửa, đã ngồi trên sô pha đỡ đầu, không nói gì, bộ dạng rất không thoải mái.
Hai người ở một chỗ lại tạo nên bầu không khí trầm mặc, làm cho Chân Tích hơi mất tự nhiên, cô liếm môi khô khốc, nhìn xung quanh một vòng, sau khi nhìn về phía phòng bếp thì đi qua.
“Em rót cho anh ít nước nhé.”
Phó Dật Hạo không nói gì, Chân Tích đợi một lát, xem như là anh ngầm đồng ý. Vốn muốn nấu canh giải rượu, nhưng nguyên liệu không đủ.
Nên cô im lặng pha nước chanh, còn bỏ thêm chút mật ong.
Cái bát được đặt ở trước mặt Phó Dật Hạo.
Phó Dật Hạo không cầm lấy, vầng trán ướt đẫm mồ hôi, một tay ôm bụng.
“Có phải do đau dạ dày nên khó chịu không?” Chân Tích nhíu mày, sau khi đặt cốc nước chanh trên bàn, lại xoay người: “Em đi nấu mì giúp anh.”
Khi cô vừa mới bước qua, vừa khéo nhìn thấy có mì sợi và trứng gà, sau khi Chân Tích rửa tay, bắt đầu đánh trứng gà và nấu mì vô cùng thành thạo, cô thích tự tay đi làm một chút gì đó. Hành lá xắt nhỏ được rắc một lớp lên trên mì trứng để tăng hương vị cho bát mì. Không biết từ khi nào Phó Dật Hạo đã đứng phía sau cô, cẩn thận nhìn hồi lâu.
Dáng người cao gầy, áo len cao cổ mỏng manh, tóc dài xõa trên lưng. Quần bò bao bọc đôi chân nhỏ nhắn, trong tay đang thành thạo chuẩn bị gì đó.
Cho dù không nhìn mặt chính diện, chỉ nhìn bóng dáng một cách đơn thuần, cũng cảm thấy là cảnh đẹp ý vui.
Chân Tích quay đầu, nhìn thấy người đàn ông đứng phía sau thì không khỏi hoảng sợ.
Phó Dật Hạo cứ như vậy mà tựa lên trên tường, hai tay khoanh ở trước ngực nhìn cô.
Ánh mắt rất sáng, khóe miệng khẽ cong lên.
Trong mắt nâu sẫm cứ thản nhiên nhìn Chân Tích như vậy, nếu bây giờ cô đứng gần hơn chút nữa, thì có thể thấy được bóng ngược của mình trong ánh mắt ấy.
Âm thanh bị nhiễm cồn, càng thêm dụ người phạm tội.
Chân Tích ngây người đứng tại chỗ, đột nhiên quên phản ứng.Minn: Chương sau có biến nha cả nhà yêu 〜( ̄▽ ̄〜) (〜 ̄▽ ̄)〜