Thanh Âm Này Dành Riêng Em
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyện tiểu thuyết ngôn tình Thanh Âm Này Dành Riêng Em Cho du ban tung bi ton thuong 99 lan, thi cung phai tin rang lan thu 100 se gap đuoc tinh yeu đich thuc. Dung cam buoc tiep tren con đuong tinh cam, chu khong phai suy tinh hon thiet. Tin toi đi, điem cuoi con đuong nhat đinh la hanh phuc
Chương 12 : Hai mắt Phó Dật Tuyền
Hai mắt Phó Dật Tuyền sáng lên: “Là thứ bảy tuần này, chị Chân Tích muốn đi ạ?”
Chân Tích mặt không đổi sắc: “Chị không đi, chị chỉ muốn biết thời gian để làm bánh thôi.”
Phó Dật Tuyền “A” một tiếng: “Chị Chân Tích chị thật sự không đi sao? Anh trai em để cho em đến hỏi chị, chắc chắn là muốn chị đến, em cũng muốn chị đến.”
Lúc này cô đã xoay người, chống lại ánh mắt của cô bé phía sau: “Nếu có nhiều người quen, chị sẽ đi, nhưng mà như thế này chị không tiện đi, nên bánh sinh nhật là chị tặng cho anh trai em, đến lúc đó em giúp chị chúc mừng sinh nhật nhé.”
Giọng điệu cũng dịu dàng hơn, Chân Tích nhìn cô cười: “Được không?”
Má lúm đồng tiền nho nhỏ như ẩn như hiện, Chân Tích cười rộ, thật sự là đẹp muốn chết.
Đầu Phó Dật Tuyền lập tức như chết máy.
Rõ ràng là còn muốn tiếp tục thuyết phục một chút, nhưng Phó Dật Tuyền đã nghe thấy âm thanh không thể khống chế của mình vang lên.
“Dạ được.”
Cô nói.
Đột nhiên Chân Tích có loại cảm giác như thể mình cùng bạn trai đang chiến tranh lạnh.
Phó Dật Tuyền nói là phải đến lấy, hai người hiếm thấy đứng ở hàng hiên gặp nhau, Chân Tích không nói gì, Phó Dật Hạo liếc nhìn cô một cái nhẹ tựa lông hồng.
Sau đó, tựa như giận dỗi mà dời mắt đi chỗ khác.
Không nói gì.
Hôm sau chính là thứ bảy, vốn dĩ Chân Tích lo lắng một chút, vẫn đợi Phó Dật Tuyền đến lấy bánh mới về.
Người sẽ không đi, nhưng bánh sinh nhật vẫn nghiêm túc làm, rất đẹp mắt.
Thiệp chúc mừng cũng tỉ mỉ viết, còn đặc biệt ký tên.
Khi Phó Dật Tuyền lấy bánh ngọt, lưu luyến không rời nhìn Chân Tích, ánh mắt kia tựa như đang hỏi: “Chị Chân Tích chị không đến thật sao? Chị thật sự không đi với em sao? Chị chắc chắn? Chị nghĩ lại đi mà…”
Chân Tích tỏ vẻ mình còn có hẹn, im lặng nhìn Phó Dật Tuyền lên xe.
Một chiếc Land Rover màu đen.
Chân Tích thu mắt, chuẩn bị thu dọn đồ đạc về nhà, làm điểm tâm cho đơn đặt hàng. Cuối cùng vốn cuối tuần không có hẹn, không nghĩ đến sau khi nói với Phó Dật Tuyền có hẹn thì thật sự có hẹn.
Lý Như tranh cãi ầm ĩ với bạn trai, Chân Tích còn chưa kịp bước chân ra khỏi cửa thì đã bị chặn lại.
“Hôm nay trong tiệm không có việc gì sao? Cậu cũng không muốn ở nhà đi? Chúng ta đi dạo phố đi dạo phố đi dạo phố.”
Sau đó cuối tuần vốn nghỉ ngơi cũng không còn.
Lý Như chi tiền mạnh tay, mua không ít đồ. Chân Tích không nghiêm túc đi dạo phố lắm, thế mà mua về không ít đồ ăn. Hai người ngồi nói chuyện phiếm ở Starbucks, Lý Như phẫn nộ oán giận với Chân Tích.
Có vẻ là chuyện người thân của bạn trai, muốn anh trở về quê tìm việc làm, tuy rằng công việc ở đài phát thanh của bọn họ cũng không tệ lắm, nhưng ở thành phố tấc đất tấc vàng, dường như không dễ để ổn định cuộc sống.
Cho nên phụ huynh bên nhà trai muốn cho anh về nhà, nhưng Lý Như không muốn. Đáng sợ là bạn trai cô thế nhưng cũng muốn trở về quê, nghe theo lời mẹ, sau đó hai người ầm ĩ một trận.
Chân Tích trầm mặc nhìn Lý Như, thật ra mỗi người đều có lý do cả.
Nhưng mà Lý Như còn trẻ, trước đây cô ấy vẫn luôn muốn cố gắng làm việc ở thành phố, muốn sống tốt ở đây, nếu vì chuyện này mà bảo cô ấy phải từ bỏ lý tưởng thì…
Chân Tích hút một hơi Matcha Latte, không nói gì. Cô không biết nên nói gì, chỉ có thể im lặng làm nơi để Lý Như bày tỏ cảm xúc.
Cuối cùng Lý Như mắng mệt mỏi, yếu ớt nhìn Chân Tích.
“Mộ Dật nhà cậu không có bà mẹ có tật xấu ‘quý giá’ này đi?”
Tuy rằng Lý Như biết Phó Dật Hạo và Mộ Dật là một người, nhưng vẫn không quá quen thuộc với cái tên Phó Dật Hạo, cho nên bèn trực tiếp gọi Mộ Dật.
Nhưng mà trong mắt Chân Tích, Mộ Dật và Phó Dật hạo đã không còn là một người.
Mộ Dật là nam thần, nhưng Phó Dật Hạo là một người đáng ghét.
Trêu chọc xong thì bỏ chạy, lâu như vậy không quan tâm cô, cô chủ động chào hỏi cũng không chút phản ứng.
Ống hút hung hăng chọc xuống đáy ly.
Tuy rằng sau này đã biết Mộ Dật và Phó Dật Hạo là một người, nhưng suy nghĩ trong cuộc sống thật, dường như đã tiên nhập vi chủ*.
*Tiên nhập vi chủ: tư tưởng, quan niệm bảo thủ, cho cái trước là đúng, phủ nhận tư tưởng hoặc quan niệm mới. Ở đây là khi Chân Tích đã cho rằng Mộ Dật và Phó Dật Hạo là hai người khác nhau thì khó có thể nào nhìn nhận chung được nữa.
Lý Như nhìn thấy động tác của cô, nghi ngờ mở miệng: “Tích Tích à? Cậu sao vậy?”
Chân Tích lấy lại tinh thần, mặt không đổi sắc trả lời: “Không có gì, chỉ là đang nghĩ đến một tên đáng ghét.”
Hai người ăn tối rồi tự về nhà, Chân Tích mặc một chiếc áo lông dáng dài màu đen và ủng đi tuyết. Cô có vóc dáng cao gầy, cho dù mặc như vậy, cũng không trông mập mạp. Khi cô rời khỏi thang máy, đập vào mặt là mùi khói thuốc phả ra khắp nơi, đôi mày thanh tú nhíu chặt.
Không đợi cô oán giận ra tiếng, đã thấy được người nhả ra khói thuốc.
Thân hình cao to dựa trên vách tường ngoài hành lang, Phó Dật Hạo mặc một chiếc áo len màu xám và áo khoác dáng dài màu đen tùy ý đứng ở đằng kia.
Ngũ quan làm tăng thêm vẻ đẹp siêu thực, nhưng trên gương mặt tuấn tú đó không chút biểu cảm. Nghe thấy Chân Tích đi tới, lạnh lùng nhìn cô liếc mắt một cái, sau đó nhìn thoáng qua, cuối cùng thu tầm mắt.
Gảy một chút tàn thuốc, sau đó tiếp tục nhả khói.
Vốn người này nên ở buổi tiệc sinh nhật, giờ lại đứng trước cửa nhà hút thuốc. Bên cạnh đã rơi rất nhiều đầu mẩu thuốc lá, không biết đã đứng đây đợi bao lâu.
Đây là, đứng trước cửa nhà mà không vào?
Chân Tích: “…”
Một câu cô cũng không nói, bước chân đi qua, khi đi đến trước cửa, nghĩ nghĩ một chút vẫn quay lại.
“Này…”
Phó Dật Hạo không để ý tới cô.
Chân Tích lại tiếp tục mở miệng: “Hút thuốc ở hành lang hình như không tốt lắm đâu.”
Tuy rằng tư thế hút thuốc của anh rất đẹp trai.
“Vì không tốt nếu hít phải khói thuốc ấy… Cho nên anh có thể đi qua khu vực hút thuốc bên kia.”
Phó Dật Hạo lại lành lạnh liếc mắt nhìn cô một cái, vẻ mặt u ám không rõ, nhưng mà vẫn dập tắt tàn thuốc, sau đó đứng ở bên kia, nhìn Chân Tích.
Chân Tích bị nhìn đến bứt rứt khó chịu.
Được rồi.
“Em vào đây, anh về nhà sớm một chút, ngủ ngon.”
Cô lấy chìa khóa mở cửa, chân còn chưa kịp bước vào, cổ tay đã bị nắm lấy.
Chân Tích dừng lại.
Mùi thuốc lá nháy mắt tràn đầy xoang mũi.
Sau đó cô nghe được âm thanh quen thuộc của người phía sau vang lên, có lẽ vì hút thuốc nên có chút khàn khàn trầm thấp.
Nhưng mà thật sự êm tai muốn khóc, thanh khống quả nhiên bị đả thương không dậy nổi.
“Anh đang đợi em về.” Phó Dật Hạo nói.
“Vì sao hôm nay không đến?” Phó Dật Hạo hỏi.
Âm thanh mang theo chút tủi thân, Chân Tích cảm thấy trong tim có một phần, đột nhiên mềm nhũn sụp đổ.
Cô xoay người, muốn kéo tay ra, nhưng tay của anh nắm rất chặt, Chân Tích mím môi, đành từ bỏ. Không khí hơi trùng xuống, cô mở miệng nói: “Em không quen biết bạn bè anh…”
“Lần trước không phải em nói chưa đủ hiểu biết về anh sao?” Ánh mắt Phó Dật Hạo nhìn về phía cô, không còn là ánh mắt không chút độ ấm như vừa rồi, hiện tại trong ánh mắt ấy nóng bỏng như châm đuốc.
“Anh muốn tạo cơ hội cho em tìm hiểu về anh.”
Chân Tích: “…”
Tim đột nhiên đập rất nhanh.
“Vậy chúng ta đổi cách khác, anh nói, em nghe.”
Chân Tích không nói gì, hơi khẩn trương nhìn anh. Mùa đông nhiệt độ rất thấp, nhưng cả người Chân Tích toàn mồ hôi, trong ngực giống như có cái gì sắp nhảy ra.