Thanh Âm Này Dành Riêng Em
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyện tiểu thuyết ngôn tình Thanh Âm Này Dành Riêng Em Cho du ban tung bi ton thuong 99 lan, thi cung phai tin rang lan thu 100 se gap đuoc tinh yeu đich thuc. Dung cam buoc tiep tren con đuong tinh cam, chu khong phai suy tinh hon thiet. Tin toi đi, điem cuoi con đuong nhat đinh la hanh phuc
Chương 2 : Cô trả lời
Đặc biệt khi cười rộ lên, trên má có lúm đồng tiền, thật sự rất ngọt ngào, còn ngọt ngào hơn so với những chiếc bánh ngọt mà cô làm.
Trước đó lúc xem cô phát trực tiếp không có cảm giác này, nhưng từ khi vào làm ở tiệm đồ ngọt, cô bắt đầu nghi ngờ xu hướng giới tính của mình.
Dường như Chân Tích cảm nhận được ánh mắt của người trước mặt, hoài nghi hỏi: “Làm sao vậy chị?”
Tiểu Chu giật mình.
“Không có gì.”
Cô trả lời theo bản năng.
Lý Như và Chân Tích là bạn cùng phòng kí túc xá thời đại học, cả hai đều học phát thanh viên. Thế nhưng vì Chân Tích thích làm đồ ngọt, sau khi tốt nghiệp cũng không đi theo con đường này. Ngược lại Lý Như dần dần từng bước, đi đến công việc ở đài phát thanh thành phố, hiện tại sáng sớm mỗi ngày đều phải đi phát sóng tin tức. Lý Như rất thích tán gẫu, mỗi lần nhận được điện thoại đều lảm nhảm vài ba câu.
Nào là cuộc sống không như ý, thất bại trong chuyện tình cảm, ai đến Lý Như cũng không cự tuyệt. Nếu như không có ai giám sát, chỉ sợ tin tức sáng sớm sẽ bị Lý Như làm thành chuyên mục tư vấn tình cảm.
Lý Như nói, chờ thêm hai năm khi cô trở thành người thành đạt trong đài phát thanh, sẽ đề cập yêu cầu trọng điểm của mình, để cô có thể cùng các tiền bối đảm nhận chương trình tư vấn tình cảm vào buổi tối, chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều fan.
Khi Chân Tích nghe được tin nhắn thoại, Lý Như đã xin phép nghỉ buổi chiều để cùng cô đi xem nhà. Lúc trước, khi nghe Chân Tích chuyển lên sống ở thành phố, Lý Như đã vô cùng mừng rỡ, còn âm thầm tiếc nuối mình đã có bạn trai. Nếu không, cả hai đã có thể giống như thời điểm học đại học, ở chung với Chân Tích.
Vào buổi sáng, đã có nhiều khách đến nhận đơn hàng, cô nhìn thời gian, chuẩn bị đi giao hàng, chợt nghe thấy một giọng nói.
Là một giọng nữ vô cùng phấn khích.
“Chị là Chân Tích ạ?”
Chân Tích ngẩng đầu nhìn qua, sau khi cô gái nhìn thấy khuôn mặt chính diện lại càng vui sướng khẳng định: “Chị chính là chị Chân Tích.”
Mặc dù khách hàng đến đây lấy món tráng miệng cũng đã quan sát cô vài lần, nhưng chưa từng có ai hỏi trắng ra như vậy.
Cô bé mặc đồng phục của trường trung học bên cạnh, để tóc mái thưa, cột tóc đuôi ngựa, tràn trề sức sống. Chân Tích mỉm cười, dừng một chút, sau đó nhìn lại.
Phía sau còn có một người đàn ông trẻ tuổi.
Vóc dáng người này rất cao, mang khẩu trang, mặc áo len mỏng, áo khoác treo tùy ý trên cánh tay.
Tóc không dài, trên trán có lưa thưa vài sợi tóc, mắt một mí, nhưng ánh mắt mang theo mười phần xinh đẹp.
Rất khí khái? Chân Tích bị từ đang hình dung trong đầu chọc cười, đột nhiên rất muốn xem khuôn mặt đằng sau lớp khẩu trang như thế nào.
Nhưng người đàn ông như không muốn làm theo sự mong đợi của cô, khẩu trang vẫn luôn che khuất trước mặt.
“Em chào chị Chân Tích, em là Phó Dật Tuyền, em rất thích đồ ngọt chị làm. Em đã theo dõi cửa hàng online của chị, nên em rất vui khi vừa nghe tin chị mở cửa hàng ở thành phố.”
Cô bé bày ra một bộ dạng sùng bái, hai má hây hây nói.
Tuy rằng Chân Tích cũng biết một số fan của mình, nhưng lần đầu gặp chuyện nói trắng ra như vậy, không khỏi có chút mất tự nhiên. Cô đứng dậy luống cuống nhìn Tiểu Chu đang ngồi một bên, Tiểu Chu cười thiện ý, nhưng cũng không vươn tay cứu trợ.
“Em cũng thích đồ ngọt, nhưng em lại không biết làm. Mỗi khi chị phát sóng em đều xem lại khi về nhà. Chờ em tốt nghiệp, chắc chị vẫn còn ở đây phải không ạ? Em có thể đến học chị hay không?”
Chân Tích nghe vậy nở nụ cười, bấy giờ mới tìm được thời cơ nói chuyện: “Được nhé.”
“Chị Chân Tích thật tốt!” Ngay tức khắc hai mắt cô bé sáng như sao.
“A… Đúng rồi!” Lúc này Phó Dật Tuyền mới nhớ đến người phía sau, cô túm lấy cánh tay Phó Dật Hạo: “Đây là anh trai em, ngày hôm qua em nhờ anh ấy đặt giúp em hai cái bánh đậu nành.”
Thì ra là đến lấy bánh, Chân Tích thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mắt Phó Dật Tuyền lấp lánh, bổ sung: “Chị Chân Tích, em đã nhìn thấy trên bài đăng trên Weibo của chị, thật ra anh trai em là…”
“Tiểu Tuyền.”
Người thanh niên mở miệng ngắt lời.
Khẩu trang vẫn giữ nguyên ở trên khuôn mặt.
Giọng nói này… có chút quen thuộc.
Anh của em chính là? Anh của em là ai?
Phó Dật Tuyền quay đầu nhìn ánh mắt anh trai nhà mình, đột nhiên mang lời nói trong lòng đè xuống, thuận tiện nuốt một chút nước bọt.
Chân Tích nhìn Phó Dật Tuyền kinh sợ như một chú thỏ nhỏ, cười đè nén sự nghi hoặc trong lòng, lễ phép mở miệng: “Cho tôi xin tên và điện thoại.”
Giọng nói của anh có chút khàn khàn, cũng không che dấu được thanh âm dễ nghe, giống như nhờ cảm mạo mà tăng thêm vài phần từ tính. Chân Tích rất nhạy cảm đối với âm thanh dễ nghe, nghe một giọng nói như thế, đột nhiên không thể không nghĩ đến Mộ Dật.
Trong lòng cô như có luồng điện chạy qua, tê dại cả người.
Trong kịch và ngoài đời sẽ luôn khác nhau, không biết giọng của Mộ Dật sẽ như thế nào đâu? Chân Tích có chút mơ màng.
“Phó Dật Hạo, 135XXXXXXXX.”
Chân Tích nghe vậy liền phục hồi tinh thần, cúi đầu nhìn đơn đặt hàng trong tay một chút, sau đó xoay người lấy hai hộp bánh đậu nành ra, ghi hóa đơn thanh toán.
Bình thường đơn đặt hàng của Chân Tích đều là nhận và làm luôn, vì tránh được rất nhiều phiền toái, nên thường sẽ thu trước một ít tiền đặt cọc nhất định, sau đó đợi đến khi giao hay đến cửa hàng lấy, cô mới thanh toán phần còn lại.
Sau khi Phó Dật Tuyền lấy hai hộp bánh đậu nành vẫn mãi chần chừ không muốn đi, dưới sự thúc giục không ngừng của Phó Dật Hạo mới xoay người rời đi.
Sau đó Chân Tích lại không thể không nghe thấy giọng điệu hối thúc này.
Tại sao cô vẫn cảm thấy rất quen thuộc?
Phó Dật Hạo… Mộ Dật…
Chân Tích giật mình một cái, nghĩ lại cảm thấy không có khả năng, mới lắc đầu tiếp tục làm các đơn đặt hàng của mình.
Thương Thành lớn như thế, làm sao có thể trùng hợp đến vậy?
Nhưng nếu là thật…
Đầu ngón tay Chân Tích lướt nhẹ qua tên và số điện thoại trên giấy, trong lòng ngổn ngang cảm xúc.
Vậy thì thật sự rất tốt.
Sau khi Lý Như về nhà, cô chở Chân Tích trên chiếc xe ô tô của mình. Buổi chiều không phải là giờ cao điểm, trên đường cũng khá vắng vẻ. Chân Tích nhìn chiếc xe của Lý Như, tuy không phải là loại xe cao cấp gì, nhưng mà tóm lại vẫn là phương tiện, cô cũng muốn mua một chiếc để khỏi đi bộ. Thương Thành lớn đến thế, địa điểm sầm uất nhiều như vậy, cô đến đây một thời gian ngắn cũng chưa từng ghé qua.
Lý Như nhìn thấy ánh mắt lưỡng lự của Chân Tích, khoảng cách từ tiểu khu đến cửa hàng bánh ngọt của Chân Tích không xa, tuy rằng cô rất hài lòng, nhưng nhìn tiểu khu xa hoa trước mắt, cô có chút chần chờ.
“Tiền thuê nhà…”
Lý Như đỗ xe xong quay trở lại, sau khi nghe được lời nói của Chân Tích, bắt đầu nghiêm túc thuyết phục cô.
“Tiền thuê nhà ở đây chắc chắn nằm trong khả năng của cậu, phòng ốc rộng, trang trí cũng rất đẹp. Lúc đầu là của một nữ sinh mua để ở, nhưng mà sau khi kết hôn sẽ ở bên nhà trai, nhà không có ai ở. Tớ nhờ đồng nghiệp hỏi không qua trung gian, người ta không thiếu tiền, chỉ là cảm thấy đã bỏ phí một nhà trống, nên mới cho thuê.”
Lý Như tạm dừng một chút, lại nói tiếp: “Tuy rằng quanh đây có một số tiểu khu tiền thuê nhà sẽ thấp hơn một ít, nhưng cậu xem, ở đây bảo an, vật dụng đều đầy đủ hết, camera hoạt động 24/24, một cô gái như cậu ở cũng yên tâm, nên tớ phải cân nhắc lắm mới giúp cậu xem chỗ này. Cậu đi vào nhìn thử xem, nếu không hài lòng hoặc giá không thích hợp có thể bàn lại.”
Chân Tích bị cô thuyết phục, gật gật đầu đi vào. Tiểu khu là một tòa nhà cao tầng, Lý Như đi đến phòng ở tầng 16. Nhìn bộ dạng ngựa quen đường cũ của cô, hẳn là đã đến xem nhiều hơn một lần.
Chân Tích nhìn bạn thân tốt của mình, quan tâm cô như vậy, trong lòng không khỏi cảm động.
Sau khi cô xem phòng ở, quả nhiên hết sức hài lòng.
Phòng rộng hơn một trăm bốn mươi mét vuông, hai phòng ngủ hai thư phòng, phòng khách rất lớn, từ chỗ của cô nhìn qua, có thể thấy được hơn nửa Thương Thành. Phòng bếp dạng mở, vô cùng sạch sẽ. Đồ dùng cũng đã đầy đủ, nếu phải làm bánh ngọt, cô có thể trực tiếp bắt đầu. Phòng ngủ cũng rất gọn gàng, có lẽ bởi vì trước kia do một nữ sinh ở, trong phòng trang trí vô cùng tinh tế và ấm áp.
Chân Tích hài lòng nhìn bố cục trong phòng, gật đầu với Lý Như, hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
Lý Như báo một con số.
Tuy giá hơi cao một chút, nhưng vẫn nằm trong phạm vi chi trả của Chân Tích. Trước đó, cô đã xem qua một số nhà, thật không dễ để thuê phòng như vậy với giá này.
Chân Tích khẽ cắn môi, gật đầu đáp ứng.
Hai người cùng đi ra khỏi cửa, Lý Như thấy Chân Tích hiện đã yên ổn, cũng cảm thấy vui vẻ, liền ôm lấy cánh tay Chân Tích thảo luận buổi tối ăn gì.
“Đinh—”
Thang máy dừng ở tầng 16, Chân Tích nghe thấy quay đầu, vừa chuẩn bị đi vào thang máy, bước chân một chút.
Cô nhìn người đàn ông trước mắt đến ngây ngẩn cả người.
Đôi mắt một mí, mũi cao thẳng, môi hơi mỏng, khẩu trang bị kéo xuống cằm.
Quần áo giống với khi trưa, điều này làm cho Chân Tích liếc anh một cái cũng có thể nhận ra.
Cuối cùng nhìn đến mặt.
Đây là phản ứng đầu tiên của Chân Tích.
A thật là đẹp mắt…
Đây là phản ứng thứ hai của Chân Tích.
Sao tim lại đập nhanh hơn?
Chân Tích sững sờ nhìn người trước mắt, trên mặt cảm giác có chút nóng.
Lý Như cũng lặng đi một chút, người đàn ông nhìn Chân Tích, giống như nhận ra cô, tròng mắt màu đen hiện lên một tia gì đó, sau đó nhanh chóng kịp phản ứng, anh hơi hơi vuốt cằm xe như chào hỏi. Sau đó đi qua bọn họ, đi đến bên kìa tầng 16, vừa vặn đối diện nhà Chân Tích.
Tầng 16 có tổng cộng bốn hộ gia đình, ba hộ xếp thành một hàng, phòng còn lại đối diện với Chân Tích.
Mà, Phó Dật Hạo đi đến, chính là phòng ở đối diện Chân Tích. Sau đó, anh lấy chìa khóa ra.