Khi cô yêu anh

Khi cô yêu anh

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Khi cô yêu anh Nhìn Đỗ Linh Lan gắng gượng mang thai, Hàn Lạc Đình khẳng định chắc chắn người có thể làm cho cô lớn bụng, ngoại trừ anh ra thì còn có thể là ai đây?Lặng lẽ nhìn từng người từng người bày tỏ tình yêu với cô, anh lại giống như người chồng hay ghen, hận không thể ngay lập tức bắt cô vào lễ đường tuyên bố chủ quyền của mình.Nếu cô đã ngốc nghếch như vậy Ngốc nghếch yêu anh nhiều năm như vậy Vậy thì anh sẽ cưới cô về làm vợ. Cũng không có gì kì lạ, thế nhưng cô không chỉ không cho anh lên giường, mà còn luôn miệng nói với anh, cô mới không cần gả cho anh

Chương 18 : Từ đầu đến cuối

Mới vừa thưởng thức vẻ đẹp và mùi vị của cô, muốn anh nhịn xuống, đó là một chuyện rất khó khăn. Anh rõ ràng dường nào, cơ thể của cô có thể khiến cho anh hạnh phúc biết bao nhiêu, mỗi một dây thần kinh cũng không nhịn được vì cô mà sôi trào, nhưng cô đang mang thai, phải nghỉ ngơi thật tốt, một lần hoan ái đã đủ lắm rồi.

Hàn Lạc Đình cố gắng đè nén dục vọng của mình, ép buộc mình giúp cô xử lý tốt đống hỗn độn trên cơ thể, mới trèo lên trên giường kéo Đỗ Linh Lan vào trước ngực. Anh mở miệng thở nhẹ, mà cô đã sớm ngủ say vì mệt mỏi.

Hàn Lạc Đình cẩn thận quan sát Đỗ Linh Lan, thấy trên mặt cô hình như một chút không thoải mái cũng không có, anh mới bỏ khối đá lớn đang đặt ở trong tim xuống, nằm trên giường nghỉ ngơi.

Từ đầu đến cuối anh không hề phát hiện, trên môi của mình vẫn luôn lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nụ cười hạnh phúc.

Hàn Lạc Đình chỉ khẽ vuốt ve bụng của cô, cảm nhận nhiệt độ của cô, còn có tiểu bảo bối trong bụng cô vẫn không chịu được yên tĩnh mà đá đá.

Cảm thấy tiểu bảo bối đang đá đá, Đỗ Linh Lan khẽ tỉnh lại, nhưng cô mệt quá, chưa từng nghĩ chỉ qua một cuộc vui thích sẽ làm cô mệt mỏi đến ngay cả đầu ngón tay cũng không muốn cử động.

Vào lúc này, cô nghe được giọng nói của anh, không phải nói với cô, mà là nói với tiểu bảo bối trong bụng cô: "Tiểu bảo bối, mẹ rất mệt mỏi, con cũng nên nghỉ ngơi đi, để cho mẹ ngủ một giấc thật ngon." Anh nhẹ giọng nói với con gái, bàn tay vẫn vuốt ve bụng của cô.

Lòng bàn tay của Hàn Lạc Đình rất ấm, cô mơ hồ suy nghĩ, cảm thấy tiểu bảo bối vốn đang không an phận nhưng hình như nghe được lời nói của anh, một cái lại một cái đá cũng dần dần chậm lại.

Tiểu bảo bối của bọn họ, tuyệt đối là một đứa bé rất ngoan, mà anh cũng sẽ là một người cha tốt, người chồng tốt. Đỗ Linh Lan suy nghĩ, ý thức mơ hồ hơn, cho đến khi cô lần nữa tiến vào trong mộng, cô vẫn có thể cảm thấy, tay của anh không hề rời đi, vẫn luôn vuốt ve bụng của cô.

Ý thức bắt đầu hồi phục, Đỗ Linh Lan mở mắt, dựa sát vào người bên cạnh theo bản năng, nhưng không ngờ lại chạm phải một cái giường lạnh như băng. Cô có chút hoảng sợ quay đầu lại, nhìn thấy một khoảng trống, Hàn Lạc Đình không có ở đây!

Trái tim của cô thắt chặt một cái, có chút hoảng sợ đứng dậy, ngay cả dép cũng không kịp mang, nhanh chóng đi ra phòng ngủ, tìm bóng dáng của anh.

Cô đã có thói quen, mỗi sáng sớm khi thức dậy vừa mở mắt ra sẽ nhìn thấy anh. Bởi vì không thấy được anh, cô cuối cùng cũng không khỏi hoảng sợ, sợ mấy ngày ngọt ngào này, nhưng thật ra là do mình tưởng tượng trong mơ.

Nếu quả thật là mơ, vậy đối với cô mà nói thật sự rất tàn nhẫn.

Đỗ Linh Lan thở hổn hển đi tìm, cho đến khi tìm được Hàn Lạc Đình ở trong phòng bếp, hai chân đã mềm nhũn, thiếu chút nữa chân cô đứng không vững.

Nghe được tiếng bước chân, Hàn Lạc Đình quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt hoảng sợ và lo lắng của cô, còn có hai bàn chân trần trụi của cô.

"Làm sao vậy?" Anh nhíu mày lại, tiến lên ôm lấy Đỗ Linh Lan, đi đến ghế sa lon trong phòng khách. "Làm sao lại không mang giày? Còn có áo khoác đâu? Làm sao lại không mặc? Nếu như cảm lạnh thì phải làm sao hả?" Giọng điệu của anh mang theo một chút trách cứ, đối với nguy hiểm cảm thấy không vui.

Nhưng một lúc sau, Hàn Lạc Đình phát hiện Đỗ Linh Lan khác thường, vội vàng đưa tay đặt lên trên trán của cô. "Không thoải mái sao? Chúng ta đi đến chỗ bác sĩ một chuyến." Vừa nói anh vừa đứng dậy, cởi áo lông trên người xuống, mặc vào trên cơ thể chỉ có quần áo ngủ mỏng manh của cô, ôm lấy cô muốn đi ra ngoài.

"Đợi một chút." Đỗ Linh Lan lấy lại tinh thần, kéo cánh tay của anh, không để cho anh thật sự đưa cô đến chỗ bác sĩ. "Em không sao, thật, em chỉ là . . . . . Chỉ là khi tỉnh lại không nhìn thấy anh, có chút lo lắng mà thôi." Cô nhẹ nhàng, nói nhỏ như muỗi kêu, chỉ cảm giác chính mình chuyện bé xé ra to rồi.

Nghe vậy, bước chân anh dừng lại.

Trên gương mặt nhỏ của cô quả thực chỉ có lúng túng, một chút dáng vẻ khó chịu cũng không có, mà cơ thể của cô cũng rất tốt, không có run rẩy, cũng không có đổ mồ hôi lạnh, cho nên giống như những gì cô đã nói, cô không có chuyện gì.

Hàn Lạc Đình ôm Đỗ Linh Lan ngồi xuống trở lại trên ghế sa lon, anh để cho cô ngồi ở trên đùi của mình, mình thì từ sau ôm cô. "Anh thấy em vẫn chưa tỉnh ngủ, cho nên mới đi chợ, mua một ít xương về nấu canh cho em uống." Anh nói rõ lí do mình không có ở bên cạnh cô, nguyên nhân là đợi cô tỉnh ngủ.

"Anh. . . . . . Cái gì?" Mắt Đỗ Linh Lan trợn to, không tin những gì mình nghe được.

Máu xông lên trên mặt, Hàn Lạc Đình ho nhẹ một tiếng, hắng giọng, có chút xấu hổ nói: "Anh nghe bà chủ quầy hàng ngoài chợ nói, phụ nữ có thai sợ nóng, hơn nữa bụng của em cũng càng ngày càng lớn, không thể đứng trước bếp nấu cơm. Cho nên anh nghĩ, sau này hãy để cho anh nấu cơm."

Nói cô không cảm động, là lừa gạt người.

Mắt Đỗ Linh Lan nhìn thấy, trên tay của anh có một mảnh hồng, vậy hẳn là anh bị bỏng, thật may là chỉ là hồng thôi, không có nổi bọng nước. "Em không có vấn đề gì, em không sợ nóng. . . . . ."

"Anh không muốn." Anh cắt đứt lời của cô. "Anh không muốn em phải khổ cực như vậy, mặc dù anh chưa từng nấu cơm, nhưng anh sẽ dựa theo sách dạy nấu ăn mà làm. Nếu thật sự không được, chúng ta có thể đến Thư gia, Mặc Phi nói chúng ta có thể đến Thư gia ăn cơm, người của Thư gia sẽ chăm sóc em thật tốt."

"Anh đã nói với Mặc Phi?" Cô có chút kinh ngạc, Hàn Lạc Đình không phải loại người gặp vấn đề sẽ đi nhờ sự giúp đỡ của người khác. Anh vốn lựa chọn tự mình đi tìm đáp án để giải quyết, nhưng vì cô, anh đã đi tìm Dương Mặc Phi.

"Đúng." Bọn họ đều là cô nhi, tất cả phương pháp chăm sóc của cô, đều học được  từ mấy bà bà trong chợ, anh không muốn có sai sót gì, thà rằng bất chấp mọi nguy hiểm, cũng phải đi hỏi người khác.

Thật may, Dương Mặc Phi và anh đồng bệnh tương liên(giống nhau), mới đây vợ của cậu ta cũng đi kiểm tra, xác định mang thai một tháng.

Chuyện long trọng của người trong Thư gia, hơn nữa còn thông cảm cho hai người bọn họ vì cái gì cũng không biết, cho nên cái gì bổ cho cơ thể, Thư gia cũng chuẩn bị một phần cho Đỗ Linh Lan, quả thật coi Đỗ Linh Lan giống như người con gái thứ hai.

"Cám ơn anh. . . . . . Lạc Đình." Cô nhẹ nhàng nói, không biết nên làm như thế nào, mới có thể biểu đạt hết tất cả cảm kích trong lòng mình.

Cánh tay anh siết chặt, lòng bàn tay theo thói quen vuốt ve bụng của cô. "Không cần cám ơn anh... tất cả những chuyện anh làm thật ra không đáng kể, so với việc em nôn nghén, còn có buổi tối bắp chân sẽ bị chuột rút, đây mới là chuyện đáng được cảm ơn."

Nghe thấy cô luôn nôn nghén, cùng với nhìn cô nửa đêm vì bắp chân bị chuột rút mà tỉnh giấc, anh không tự kiềm chế được mà cảm thấy đau lòng.

Tại sao lại nói là chuyện không đáng để cảm ơn? Nghe thấy cô nôn nghén, anh đi khắp nơi, hỏi mọi người có phương pháp gì, có thể giảm bớt triệu chứng và sự khó chịu của cô. Nửa đêm bắp chân cô bị chuột rút, anh luôn không sợ ngại bị làm phiền mà giúp cô xoa bóp bắp thịt bị căng cứng, xoa nhẹ khoảng mấy giờ cũng không hề kêu mệt, không hề dừng tay.

Chớ đừng nói chi là, hiện tại anh lại học nấu cơm vì cô!

Những thứ này anh cũng không nên làm, anh ở trong cảm nhận của cô, giống như một vị thần cao lớn vậy.

Nhưng cô thật sự rất vui mừng, bởi vì khoảng cách giữa bọn họ trong khoảng thời gian này, từ từ gần lại. Cô rốt cuộc không cần nhìn bóng lưng của anh mà nhớ anh.

Chỉ có duy nhất một chỗ không tốt, chính là bụng của Đỗ Linh Lan càng lúc càng lớn, Hàn Lạc Đình hình như cũng trở nên giống với tất cả những người cha chuẩn mực khác, bắt đầu có chút trông gà hoá cuốc. Chỉ cần cô nhăn mặt nhíu mày, hoặc là thở dài một tiếng, anh sẽ vội vã cuống cuồng nhảy dựng lên, ôm cô đi đến chỗ bác sĩ.

Như vậy mấy lần, bác sĩ và y tá trong phòng khám bệnh chỉ cần vừa nhìn thấy bọn họ, cũng không cần đăng kí, trực tiếp để cho bọn họ đi vào trong phòng khám của bác sĩ.

Trừ bên ngoài không tốt, hiện tại cô vô cùng hạnh phúc.

"Em chờ anh một chút, anh đi múc một chén canh cho em." Hàn Lạc Đình đặt cô trên ghế sofa, mình đi vào trong phòng bếp mang ra ngoài thêm một chén canh nóng, sợ cô bị bỏng, còn một muỗng một muỗng đút cô.

Đỗ Linh Lan có chút thẹn thùng, nhưng vẫn uống vào từng muỗng từng muỗng canh nóng. Anh quên thêm muối ăn, nhưng cô lại cảm thấy canh này có vị ngon nhất cả nước. Canh uống ngon nhất, đại khái chính là người yêu trong mắt tự nhiên sẽ là Tây Thi thôi.

Một chén canh nóng được Hàn Lạc Đình cho cô uống hết rất nhanh, anh cầm lấy giấy lau miệng cho cô, đúng lúc này điện thoại di động lại vang lên.

Anh và cô đều ngẩn ra, bởi vì anh đang nghỉ phép, hơn nữa chính anh đã từng nói, không có chuyện gì thì không cần tới quấy rầy anh theo đuổi vợ, cho nên anh tới trấn nhỏ này hơn hai tháng, cũng không có người gọi điện thoại tới .

Anh do dự có nên nhận hay không.

"Lạc Đình, nghe điện thoại trước đi." Cô cười vỗ vỗ tay của anh, cầm lấy cái chén trong tay của anh, đang muốn đi vào phòng bếp thì anh nắm lấy tay của cô, không để cho cô xuống đất. Nguyên nhân là cô không có mang dép, anh không muốn cô trực tiếp dẫm lên sàn nhà lạnh lẽo.

Cô có chút bất đắc dĩ than nhẹ: "Anh nghe điện thoại trước đi, em ngồi."

Lần này anh mới hài lòng nhận điện thoại. "Tôi, Hàn Lạc Đình."

Đỗ Linh Lan thấy anh không nói lời nào, im lặng nghe đối phương nói, chỉ là ngay sau đó bắp thịt của anh căng thẳng, vẻ mặt cũng tràn đầy lo lắng, cô biết rõ đã có chuyện xảy ra.

Không cần đợi lâu, anh đã nhanh chóng cúp điện thoại, nhìn cô.

Cô kiên nhẫn chờ, chờ Hàn Lạc Đình nói cho cô biết đã xảy ra chuyện gì.

"Ngũ Tiểu Thư gặp tập kích, bị bắt rồi." Sau một lúc khá lâu anh nói.

Đỗ Linh Lan ngẩn ra: "Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao Ngũ Tiểu Thư lại bị bắt?" Từ nhỏ lớn lên cùng nhau, thân như chị em, tin tức Long Hồ bị bắt đi, làm cô lo lắng hơn bất cứ chuyện gì.

"Cụ thể thì không rõ ràng lắm, nhưng. . . . . ." Anh muốn nói lại thôi, ánh mắt do dự nhìn cô, còn có bụng của cô.

Cô lập tức hiểu được, cuộc điện thoại này là muốn anh trở về Long Môn cứu Long Hồ.

Thời gian quá ngắn, cô còn cảm thấy thời gian đơn độc chung sống cùng anh quá ngắn, quá ít, hiện tại anh lại phải về, đôi tay không tự chủ ôm chặt bụng, cô cúi đầu không nói.

Cô đang do dự, có nên muốn anh ở lại hay không, cô biết thân là thủ lĩnh Ảnh Vệ, Hàn Lạc Đình có chức trách của anh. Hiện tại Long Hồ bị bắt, anh nhất định phải trở về, tra ra là ai đã bắt Long Hồ, còn phải tìm cách làm sao để cứu cô ấy ra.

Thế nhưng cô lại không muốn rời xa anh, cô muốn anh mãi bầu bạn bên cạnh cô, cô đã có thói quen mỗi ngày có anh ở bên cạnh.

Đỗ Linh Lan sợ không có anh sẽ ngủ ít đi. Cô sợ cô không có thói quen nằm trên giường lớn lạnh lẽo, không thể ngủ được. Cũng sợ mỗi sáng sớm khi vừa thức dậy, sẽ không nhìn thấy anh giống như mới vừa rồi mà không yên tâm, hoảng sợ.

Anh và cô đều không mở lời, cô không thể đoán ra anh đang nghĩ gì, nhưng trực giác của cô lại nói cho cô biết, anh cũng đang đấu tranh, đấu tranh giữa việc ở cùng cô và chức trách.

Nếu như anh có thể trực tiếp nói với cô, anh phải trở về cương vị của mình, hoặc là dùng lý do cô đang mang thai, buộc anh ở lại, nhưng anh nửa câu cũng không hề đề cập tới, chỉ âm thầm phiền não.

Hàn Lạc Đình là một người đàn ông như thế nào, chẳng lẽ cô còn không hiểu sao?

Khẽ thở dài, Đỗ Linh Lan quyết định. "Lạc Đình, anh trở về đi."

Nghe vậy, anh không dám tin mà quay đầu lại nhìn cô chằm chằm.

"Anh trở về cứu Ngũ Tiểu Thư đi!" Cô đã biết, tình cảm của anh đối với Long Hồ không phải là tình yêu, như vậy đã đủ rồi. Cô không cần phải suy đoán tâm tư của anh nữa, cũng không cần lo lắng anh sẽ bị Long Hồ cướp đi, cô tin chắc anh nhất định sẽ trở về, vì cô, cũng vì tiểu bảo bối của bọn họ.

"Lạc Đình, em cùng tiểu bảo bối ở chỗ này chờ anh trở lại, anh nên trở về thôi."

Hàn Lạc Đình đưa tay nắm bàn tay của cô. "Em và anh cùng nhau trở về, trở về Long Môn."