Khi cô yêu anh
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyện tiểu thuyết ngôn tình Khi cô yêu anh Nhìn Đỗ Linh Lan gắng gượng mang thai, Hàn Lạc Đình khẳng định chắc chắn người có thể làm cho cô lớn bụng, ngoại trừ anh ra thì còn có thể là ai đây?Lặng lẽ nhìn từng người từng người bày tỏ tình yêu với cô, anh lại giống như người chồng hay ghen, hận không thể ngay lập tức bắt cô vào lễ đường tuyên bố chủ quyền của mình.Nếu cô đã ngốc nghếch như vậy Ngốc nghếch yêu anh nhiều năm như vậy Vậy thì anh sẽ cưới cô về làm vợ. Cũng không có gì kì lạ, thế nhưng cô không chỉ không cho anh lên giường, mà còn luôn miệng nói với anh, cô mới không cần gả cho anh
Chương 22 : Hai mắt nóng lên
Anh là người không theo đạo, cho tới bây giờ vẫn chưa từng cầu xin Đức Phật phù hộ, thế nhưng bây giờ anh ở trong lòng lại không ngừng cảm kích từng vị Đức Phật mà biết anh.
Cô không có chuyện gì, cô vẫn ở bên cạnh anh, nhà của anh vẫn còn, không có vỡ nát.
Hai mắt nóng lên, anh có thể cảm thấy có thứ gì đó đang chảy ra từ mắt mình, một giọt lại một giọt lướt qua mặt anh, nhưng anh không hề lau đi. Anh chỉ là vui mừng, vẫn không ngừng cảm tạ Đức Phật, cảm kích họ không có cướp đi hai báu vật quan trọng nhất đối với anh.
Anh không biết đã quỳ trên mặt đất bao lâu, cho đến khi Long Triều tiến lên đỡ anh dậy.
Nhìn Long Triều đang đứng trước mặt, Hàn Lạc Đình mở miệng nói: "Tam thiếu gia, cho phép tôi được từ chức Ảnh Vệ."
Đỗ Linh Lan thích cái trấn nhỏ kia, như vậy anh sẽ theo cô trở về cái trấn nhỏ kia, bọn họ sẽ cùng nhau cuộc sống trong cái trấn nhỏ kia, nhìn đứa bé của bọn họ lớn lên, cùng nhau sống đến già.
Lời của anh làm khóe miệng Long Triều co rút một cái. "Cậu biết không? Tôi bắt đầu nghĩ muốn lập một quy định dành cho tất cả Ảnh Vệ là không được phép yêu. Sau Mặc Phi, là Linh Lan, sau đó lại chính là cậu, mỗi người các cậu sau khi yêu người khác liền chạy tới nói với tôi là muốn từ chức. Các cậu có từng nghĩ cho tôi sao? Dù gì tôi cũng đối với các cậu không tệ, nhưng các cậu một, hai nói đi là đi, trên đời này còn có người đáng thương hơn tôi sao?
"Linh Lan không muốn trở về Long Môn." Mặc dù cô chưa từng nói, nhưng anh có thể cảm nhận được, cô có một thứ tình cảm phức tạp đối với Long Môn, cô có rất nhiều kí ức buồn, đều ở Long Môn.
Cô không muốn trở về, như vậy anh và cô sẽ không trở về.
Bọn họ làm Long Triều thiếu chút nữa hộc máu, trong khoảng thời gian ngắn quên mất chính mình cũng là người yêu vợ vô pháp vô thiên. "Tôi không cho phép! Cũng không quản tóm lại là ba người không thể từ chức! Tốt nhất cậu nên nghĩ biện pháp thuyết phục Linh Lan trở về, nếu tìm người giúp đỡ, tôi cũng sẽ bắt hai người các cậu trở về!"
Thật sự là khinh người quá đáng rồi! Long Triều cảm thấy mình bị tổn thương nghiêm tọng, phải đi về chỗ vợ làm nũng, muốn vợ an ủi tâm hồn đang bị thương của anh thật tốt.
Hàn Lạc Đình đều ném đi, căn bản cũng không nghe lọt vào trong tai lời nói của Long Triều, bởi vì chức trách, anh một lần lại một lần ở thời điểm Đỗ Linh Lan cần anh nhất lại không có ở bên cạnh cô. Lần này anh có thể may mắn cứu cô trở về, nếu có lần sau? Mỗi một lần anh đều có thể may mắn như vậy không?
Không, anh ngay cả một cơ hội thử nghiệm cũng không muốn, cho nên anh muốn ngăn chặn tất cả những khả năng kế tiếp. Anh thề anh sẽ không bao giờ để cho cô rơi vào trong bất kỳ nguy hiểm nào nữa, tuyệt đối, sẽ không bao giờ nữa.
Anh sẽ bảo vệ cô thật tốt, bảo vệ đứa bé của bọn họ, và bảo vệ nhà của bọn họ. Sẽ không để cho bất cứ người nào, bất cứ chuyện gì có cơ hội đi phá đi ngôi nhà mà anh trân trọng, anh thề.
Ngủ một giấc thật ngon, khi tỉnh lại đập vào mắt đầu tiên, là khuôn mặt khiến cô vô cùng an tâm.
"Lạc Đình. . . . . ." Đỗ Linh Lan lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, để cho mình toàn tâm toàn ý dựa sát vào lồng ngực ấm áp kia, cảm nhận cảm giác an toàn mà chỉ có anh mới có thể mang đến cho cô.
Hàn Lạc Đình ôm cô vào trong ngực của mình, mới vừa rồi bởi vì sợ hãi hại cô ngủ không được ngon giấc, cho nên vẫn chịu đựng không có đưa tay ôm cô. Hiện tại cô đã thức dậy, anh cũng tìm không được bất kỳ lý do gì để không ôm cô. "Linh Lan, anh rất xin lỗi! Anh không nên để cho một mình em ở lại trong trấn nhỏ, em yên tâm, anh sẽ không bao giờ để em một mình nữa." Dựa vào bên tai của cô bảo đảm, từng câu từng chữ đều là tất cả quyết tâm của anh.
Đỗ Linh Lan ngẩn ra, vẫn chưa hiểu ý tứ trong lời của anh, thì đã bị anh hôn lên môi.
Nụ hôn của anh, cô đã không còn xa lạ, sau khi hiểu rõ tâm ý của anh, cô đã không còn kháng cự việc anh thân mật.
Mà Hàn Lạc Đình cũng biết được điểm này, chỉ cần tìm được một cơ hội, là hôn cô. Thỉnh thoảng khi hôn còn có thể "Lau súng cướp cò", bị anh ôm lên giường triền miên.
Chỉ là theo thời gian bụng của cô càng lúc càng lớn, cho dù khó nhịn hơn nữa, khó chịu hơn nữa, anh cũng vì cô mà nhịn xuống.
"Linh Lan, chúng ta kết hôn có được hay không? Em gả cho anh có được hay không?" Khi cô sắp không thở nổi, anh rốt cuộc cũng dừng lại nụ hôn này, giọng khàn khàn yêu cầu.
Giọng điệu của anh vô cùng căng thẳng, rõ ràng anh rất khẩn trương.
Anh đang sợ cô từ chối, cô biết.
Cô nở một nụ cười, cười nhìn anh, giống như rất hưởng thụ việc anh khẩn trương.
Làm sao Đỗ Linh Lan có thể từ chối? Hàn Lạc Đình không biết, trở thành bạn gái của anh, trở thành vợ của anh, sinh con dưỡng cái cho anh, vẫn luôn là mơ ước bí mật mà cô không dám nói với bất kỳ ai.
Cô đã từng cho rằng, cả đời này giấc mơ của cô cũng sẽ không thể thực hiện được, nhưng mà bây giờ, giấc mơ của cô đang ở trước mặt cô, cô sẽ từ chối sao? Cô có thể từ chối sao?
Nếu như từ chối, cô chính là người ngu ngốc nhất trên thế giới, người phụ nữ ngu ngốc nhất.
Nhưng mà, vào giờ phút này tật xấu khó gặp lại xuất hiện, lúc trước cô vì anh chậm chạp, chịu nhiều đau khổ như vậy, chảy nhiều nước mắt như vậy, nếu như không nhân cơ hội này cho anh nếm thử một chút đau khổ cô đã từng chịu, như vậy sẽ không công bằng với cô.
Cho nên Đỗ Linh Lan không nói gì, chỉ dùng một đôi mắt mang ý cười, nhìn anh.
"Linh Lan?" Cô đang cười, nhưng lại không trả lời anh, Hàn Lạc Đình nhìn gương mặt của người trước mặt nhưng trong lòng không khỏi đâu đớn, ít khi anh lại cảm thấy thất bại.
Hàn Lạc Đình biết cô không phải đang từ chối anh, rõ ràng, nụ cười của cô trong có quái đản, là cố ý. Lần nữa chứng minh cô đang chọc ghẹo anh, nhưng anh không giận cô một chút nào, chỉ có thể bất đắc dĩ vuốt mái tóc dài của cô, an ủi mình ít nhất không bị cô từ chối.
Hôm nay chính miệng cô không nói sẽ gả cho anh, vậy ngày mai anh sẽ hỏi nữa, ngày mai không đồng ý, như vậy ngày kia anh lại hỏi nữa.
Một ngày lại một ngày, cho đến khi cô đồng ý với anh mới thôi. Anh là một người rất kiên nhẫn, đối với cô, sức chịu đựng của anh trước đó chưa từng có, cơ hồ đến cố chấp.
"Đói bụng rồi sao? Phu nhân của một nhân vật quan trọng đã tặng thức ăn lót dạ, em muốn ăn bao nhiêu, hử?" Anh cầm lấy bình thuỷ, đổ ra một chén canh tẩm bổ có mùi thơm tản ra bốn phía, đến gần bên môi cô, nhẹ nhàng dụ dỗ.
Anh chưa bao giờ dụ dỗ người khác, nhưng đối với cô, những lời nói như vậy lại dễ dàng nói ra khỏi miệng, ngược lại cô, khuôn mặt đã đỏ lên.
Nhìn bộ dạng xấu hổ của Đỗ Linh Lan, anh không nhịn được hôn lên gương mặt nóng bừng của cô, thật là đáng yêu, tại sao trước kia anh lại không phát hiện chứ?
Nhưng không cần gấp gáp, kế tiếp bọn họ còn thời gian cả đời, anh có thể từ từ khám phá ra càng nhiều điểm đáng yêu từ trên người của cô hơn.
Rất nhanh một chén canh đã được uống xong, anh thu dọn bát đũa, thấy cô vẫn còn buồn ngủ, anh tiếp tục ngồi sau lưng của cô, ôm cô vào lòng, yêu thương, bảo vệ.