Khi cô yêu anh

Khi cô yêu anh

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Khi cô yêu anh Nhìn Đỗ Linh Lan gắng gượng mang thai, Hàn Lạc Đình khẳng định chắc chắn người có thể làm cho cô lớn bụng, ngoại trừ anh ra thì còn có thể là ai đây?Lặng lẽ nhìn từng người từng người bày tỏ tình yêu với cô, anh lại giống như người chồng hay ghen, hận không thể ngay lập tức bắt cô vào lễ đường tuyên bố chủ quyền của mình.Nếu cô đã ngốc nghếch như vậy Ngốc nghếch yêu anh nhiều năm như vậy Vậy thì anh sẽ cưới cô về làm vợ. Cũng không có gì kì lạ, thế nhưng cô không chỉ không cho anh lên giường, mà còn luôn miệng nói với anh, cô mới không cần gả cho anh

Chương 21 : Anh chỉ muốn

Anh chỉ muốn ở bên cạnh cô.

Nhưng người trong ngực lại không ngừng run rẩy, mồ hôi lạnh hiện có trên toàn thân cô. Anh lập tức cảm thấy có cái gì không đúng mà ôm lấy cô, quả nhiên sắc mặt cô tái nhợt, ôm chặt bụng, bên trán hiện đầy mồ hôi lạnh.

Lập tức Hàn Lạc Đình bị sợ đến mức tỉnh táo lại, ôm lấy cô chạy ra ngoài.

Anh không để ý đến việc Dương Mặc Phi đi cứu Thư Tử Yên, anh biết Dương Mặc Phi tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì, hơn nữa anh biết Đường Kỳ Hạo cùng các Ảnh Vệ vẫn đi theo phía sau bọn họ.

Hàn Lạc Đình sải bước đi ra ngoài, nhìn thấy xe cũng không quản người ngồi bên trong là ai, một tay túm lấy đối phương ném xuống. Sau đó cẩn thận từng li từng tí đặt Đỗ Linh Lan ở trên xe, tự mình lái xe, đi đến bệnh viện bằng tốc độ cực nhanh.

Dọc theo đường đi, anh không hề dừng lại chờ đèn đỏ, mỗi lần đều bất chấp nguy hiểm tránh qua một chiếc lại một chiếc xe sắp đâm đầu vào xe anh. Anh cũng không hề phát hiện, khi anh bất chấp nguy hiểm vượt qua đèn đỏ như thế, từ lúc đó từng cái đèn đỏ đều trở thành đèn xanh trước khi anh đi qua, để cho anh có thể thuận lợi đi đến nơi theo đúng với mục đích của anh.

Trong đầu Hàn Lạc Đình, chỉ có bộ dáng Đỗ Linh Lan khó chịu mà đổ mồ hôi, anh tự tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô. "Linh Lan, không phải sợ, không có việc gì, sẽ không có chuyện gì. Chúng ta còn phải kết hôn, chúng ta còn phải là một gia đình hạnh phúc, chúng ta còn phải cùng nhau nhìn tiểu bảo bối lớn lên, nhìn con bé đi học, nhìn con bé yêu, nhìn con bé gả cho người đàn ông con bé yêu nhất. . . . . ."

Đỗ Linh Lan hít sâu, thật ra thì bụng của cô đã không còn đau nhiều, chỉ là hô hấp của cô vẫn còn có chút dồn dập, cho nên anh vẫn quyết định đi đến bệnh viện làm kiểm tra kỹ càng. Hơn nữa nhìn anh vì mình mà khẩn trương như vậy, nói thật, thật rất thỏa mãn mong ước to lớn của cô.

Anh rất thích cô, anh lại chứng minh một lần nữa.

Lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, cô ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế, tưởng tượng ra từng hình ảnh theo lời nói của anh.

Anh nói bọn họ sẽ kết hôn, cô sẽ trở thành vợ của anh, mà anh sẽ trở thành chồng của cô.

Bọn họ sẽ cùng nhau nhìn tiểu bảo bối lớn lên, cảnh tượng như vậy, thật sự rất tốt đẹp, rất tốt đẹp, tốt đẹp đến mức lòng của cô cũng không còn đau. Lần đầu, cô không phải căm ghét khi bản thân không thu hồi được tình cảm đã đặt trên người anh, lần đầu, cô may mắn đến dường nào khi mình còn yêu anh sâu đậm như vậy.

Nhưng mà như đã nói, cho dù không thương, đối mặt với anh, cô sợ rằng sẽ rất nhanh lại yêu anh sâu đậm thêm lần nữa.

Bởi vì anh là Hàn Lạc Đình, từ lần đầu gặp mặt, là người đàn ông đã khắc sâu lòng của cô.

Đỗ Linh Lan dùng sức nắm bàn tay của anh, nhận lấy dũng khí của anh.

Bàn tay này, cô sẽ không bao giờ buông ra nữa, sẽ không bao giờ xoay người rời đi nữa.

Rất nhanh bọn họ đã tới bệnh viện, Cao Chánh Văn cùng rất nhiều bác sĩ, y tá đã sớm đứng ở cửa chờ bọn họ.

Mấy người y tá động tác thành thạo đẩy Đỗ Linh Lan vào phòng phẫu thuật, mà Cao Chánh Văn là phụ trách ngăn cản Hàn Lạc Đình, không để cho anh đi vào.

"Lạc Đình, cậu không thể đi vào." Anh tốt bụng nhắc nhở, ai biết Hàn Lạc Đình căn bản không phân biệt người trước mặt là ai, một quyền nặng nề giáng trên người của anh.

"Wey wey wey, Lạc Đình, cậu làm Chánh Văn bị thương, vậy ai sẽ cứu Linh Lan?" Sau đó mấy người đồng đội đi cùng Đường Kỳ Hạo đều tiến lên, giữ Hàn Lạc Đình lại.

Cao Chánh Văn đau đến mức cho rằng lục phủ ngũ tạng của mình đều bị tên khốn kiếp này đánh nát, anh lảo đảo lùi lại mấy bước, ho khan vài tiếng, nặng nề hít sâu mấy cái, mới cảm thấy mình khá hơn một chút, có thể đứng thẳng người.

Vừa mở mắt, nhìn thấy Hàn Lạc Đình giống như một con dã thú nổi điên bị Đường Kỳ Hạo giữ lại, còn không ngừng giãy dụa. Một bộ dạng muốn xông vào phòng phẫu thuật, anh lập tức tiến lên, sức lực không hề giảm bớt, nặng nề đánh một quyền ở trên mặt Hàn Lạc Đình.

Mặt Hàn Lạc Đình bị đánh lệch, máu đỏ tươi từ khóe môi bị đánh rách của anh chảy xuống, lý trí bởi vì vậy mới ngoan ngoãn mà quay trở về, anh không giãy dụa nữa, nhìn Cao Chánh Văn chằm chằm.

"Linh Lan không có chuyện gì, chỉ là động thai mà thôi." Anh liếc Hàn Lạc Đình một cái, tức giận nói với người đàn ông vừa mất khống chế.

Kinh nghiệm phong phú của anh nhìn một cái đã nhìn ra triệu chứng của Đỗ Linh Lan là gì. Chỉ là anh không ngờ, Hàn Lạc Đình lại có thể mất khống chế đến mức ngay cả anh cũng đánh.

Hàn Lạc Đình ngẩn ra, "Cô ấy không có việc gì? Cậu chắc chắn chứ?"

"Tôi không chắc chắn mà còn có thể đứng ở chỗ này, chứ không phải lập tức chạy vào cứu cô ấy sao?" Cao Chánh Văn vuốt cái bụng bị đánh, giọng nói lại càng không vui.

Hàn Lạc Đình cho rằng anh là loại bác sĩ thấy chết mà không cứu sao? Anh biết, nhưng bà bầu nhà anh cứ nói lảm nhảm đến mức tinh thần anh luôn không ổn định.

Lời nói của anh, chậm rãi truyền vào trong tai Hàn Lạc Đình.

Cô không có chuyện gì, đứa bé trong bụng cũng không có chuyện, hai người bọn họ đều bình an vô sự.

Cơ bắp vốn căng cứng, trong nháy mắt đã thả lỏng, cơ bắp trên đùi thậm chí ngay cả cơ thể của anh cũng không thể chống đỡ, ngay lập tức quỳ trên mặt đất.

Mấy Ảnh Vệ cùng anh lớn lên kiêm vào sinh ra tử thấy thế, đều không khỏi hoảng sợ.

Thân là thủ lĩnh của bọn họ, bọn họ luôn cảm thấy Hàn Lạc Đình tồn tại giống như một vị thần, là trụ cột của bọn họ, nhưng bây giờ trụ cột của bọn họ, lại có thể vì Đỗ Linh Lan mà ngã xuống.

Bọn họ đều hai mặt nhìn nhau, có chút không dám tin, nhưng cũng có chút không quên được, bởi vì anh luôn quá mức hoàn mỹ, nói thật ra, bọn họ đều rất ghen tỵ.

Hiện tại nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác này của anh, bọn họ thấy phải chỉ có thể hình dung bằng một từ, thoải mái!

Hàn Lạc Đình không còn là một vị thần cao cao tại thượng, mà là anh em của bọn họ, một người vì tình yêu mà trở nên mạnh hơn, nhưng đồng thời cũng trở nên mềm yếu hơn đáng thương hơn mà thôi.

Khó trách Long Triều lại kiên trì đi theo, thì ra là anh nhất định muốn nhìn thấy một màn này.

Hàn Lạc Đình tuyệt không quan tâm bộ dạng bất lực của anh bị mọi người nhìn thấy, giờ phút này anh cảm thấy chỉ cần Đỗ Linh Lan và đứa bé bình an vô sự, cái gì anh đều không quan tâm.