Khi cô yêu anh

Khi cô yêu anh

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Khi cô yêu anh Nhìn Đỗ Linh Lan gắng gượng mang thai, Hàn Lạc Đình khẳng định chắc chắn người có thể làm cho cô lớn bụng, ngoại trừ anh ra thì còn có thể là ai đây?Lặng lẽ nhìn từng người từng người bày tỏ tình yêu với cô, anh lại giống như người chồng hay ghen, hận không thể ngay lập tức bắt cô vào lễ đường tuyên bố chủ quyền của mình.Nếu cô đã ngốc nghếch như vậy Ngốc nghếch yêu anh nhiều năm như vậy Vậy thì anh sẽ cưới cô về làm vợ. Cũng không có gì kì lạ, thế nhưng cô không chỉ không cho anh lên giường, mà còn luôn miệng nói với anh, cô mới không cần gả cho anh

Chương 24 : Tiểu bảo bối

Nhìn thấy cha yêu thích, bé vốn nghĩ thật vui mừng, lớn tiếng gọi anh, nhưng bé nhìn thấy mẹ đang ngủ rất ngon, biết mấy ngày mẹ nay vì chăm sóc bé bị bệnh, nên không thể nghỉ ngơi thật tốt. Bé không muốn đánh thức mẹ, cho nên không thể làm gì khác hơn là nhỏ tiếng mà dùng khẩu hình miệng kêu cha.

Bé rất hiểu chuyện, khiến Hàn Lạc Đình dùng một ngón tay điểm lên cái mũi nhỏ của bé, đổi lấy nụ cười đáng yêu của bé.

Đỗ Linh Lan mệt chết đi, mệt mỏi khiến cô chỉ muốn ngủ thật say, không muốn thức dậy, nhưng cô lại nhớ đến chuyện con gái bị bệnh, cho nên vẫn không dám ngủ quá say. Khi con gái ở trong ngực uốn a uốn éo, cô mở đôi mắt tràn đầy mệt mỏi ra, cúi đầu nhìn con gái.

"Tiểu bảo bối, đã thức dậy rồi sao? Muốn uống nước không?" Giọng nói khi vừa thức dậy, mang theo một chút ám muội, nhưng vẫn dễ nghe như vậy, khiến người đàn ông phía sau không cam lòng bị lãng quên mà siết chặt cánh tay, ôm cô càng chặt hơn, lúc này mới lấy được sự chú ý của cô. "Anh đã trở về? Trở về lúc nào? Tại sao không gọi em thức dậy?"

Môi cô nở một nụ cười, mi mắt cong cong, vừa thấy thế anh lại bị một trận động tình, không nhịn được cúi đầu hôn lên cánh môi xinh đẹp cô. Anh đang muốn xâm nhập, lại gặp sự chống cự mãnh liệt.

Anh thoáng lùi ra, lại phát hiện con gái bảo bối đang mở to đôi mắt sáng ngập nước, dứt khoát nhìn bọn họ chằm chằm.

Quá nhớ cô, thiếu chút nữa đã quên mất con gái còn thức.

"Cha, mẹ, tiểu bảo bối cũng muốn hôn môi” Đại khái cảm thấy cử động của bọn họ rất thú vị, bé cũng chu cái miệng nhỏ nhắn màu hồng, vừa kêu vừa nói .

Đỗ Linh Lan bất đắc dĩ không biết nên khóc hay cười, không thể làm gì khác hơn là đến gần đôi môi nhỏ của con gái, nhưng môi còn chưa có chạm vào, người đàn ông sau lưng cô lại ngăn cản cô, không để cho cô thực sự hôn xuống.

"Cha?"

Không chỉ có con gái, ngay cả Đỗ Linh Lan cũng vì cử chỉ này của anh mà nhíu mày, im lặng hỏi thăm.

"Tiểu bảo bối, hôn là một chuyện rất thiêng liêng, chỉ có với người mình thích nhất, người mình yêu nhất, không phải bất luận kẻ nào cũng có thể hôn, hiểu không?" Hàn Lạc Đình rất nhẫn nại dạy con gái, để tránh về sau bé gặp ai cũng hôn loạn, như vậy quá thiệt thòi.

"Tiểu bảo bối thích nhất, thích nhất cha, mẹ!" Bé không hiểu cái gì là thiêng liêng hay không thiêng liêng, nghĩ cái gì thì nói cái đó. Mà bây giờ, người bé thật sự thích nhất là cha mẹ của bé, cho nên một lần nữa bé chu cái miệng nhỏ nhắn, lại gần mẹ yêu. "Mẹ! Hôn!"

Đỗ Linh Lan không có nói gì, dù sao cũng là hôn con gái bảo bối của mình, nhưng khi nụ hôn của các cô lại một lần nữa bị Hàn Lạc Đình cắt đứt, lông mày Đỗ Linh Lan nhíu chặt hơn, bắt đầu suy đoán anh nhiều lần cắt đứt hai người bọn họ là vì lý do gì.

Một lý do dần dần thành hình, nhưng cô lại lắc đầu một cái, trực giác không đáng tin.

Con gái là của bọn họ sinh ra, hơn nữa còn là nữ nha, làm sao anh có thể ăn dấm của con gái? Không thể nào, tuyệt đối không thể nào. . . . . . Không?

"Tiểu bảo bối, sau này chỉ có thể hôn môi với chồng, cha là chồng của mẹ, cho nên chỉ có cha mới có thể hôn môi mẹ, biết không?"

Khi cô nghe những lời chồng dạy dỗ con gái, đột nhiên cảm thấy rất không dám tin, chồng của cô thật sự lại có thể ăn dấm của con gái! Chuyện này nói ra sẽ có người tin sao?

Bé chu cái miệng nhỏ nhắn, rõ ràng hết sức bất mãn với đáp án này.

Bất đắc dĩ, Đỗ Linh Lan không thể làm gì khác hơn là hôn một cái trên mặt bé. "Mẹ mới hôn khuôn mặt của tiểu bảo bối rồi." Cô lấy lòng nói, sau đó khẽ ngẩng đầu, nhắm đôi môi hình như còn muốn nói chuyện của người đàn ông ấn xuống một nụ hôn, tỏ vẻ trấn an. "Đây là con gái, chỉ mới ba tuổi mà thôi." Cô nhìn anh, ba phần buồn cười bảy phần bất đắc dĩ nói.

Hàn Lạc Đình khẽ hừ, về chuyện này khó mà cho qua được.

Bởi vì bé không dám ngủ một mình, khi bọn họ thân mật, cũng chỉ có thể chờ bé ngủ say mới lén lén lút lút tiến hành. Nói thật ra, anh đã nhịn đến mức không nhịn được  nữa rồi, dục vọng mãn liệt càng ngày càng tăng cao, cũng bắt đầu muốn ép bé học cách độc lập.

Bé không biết cha đang rất bực bội, chơi không được tự nhiên, khoe khoan bản thân chiếm hết sự chú ý của mẹ, khiến cha hoàn toàn bị mẹ lạnh nhạt.

Hàn Lạc Đình đột nhiên cảm thấy, tối nay con gái mình hình như đặc biệt bám lấy Đỗ Linh Lan.

Bé ngã bệnh, anh cũng không nên so đo nhiều như vậy mới phải, nhưng làm sao anh lại cảm thấy con gái của anh, càng lúc càng giống một gia hỏa phúc hắc? Anh cẩn thận quan sát con gái, mà con gái đạo hạnh còn chưa cao, cho nên rất nhanh anh đã bắt được, trong mắt bé chợt lóe lên sự hả hê.

Cách vợ, anh im lặng nhíu mày hỏi con gái.

Phản ứng của con gái chỉ là nhíu cái mũi nhỏ nhắn, sau đó nằm úp vào trong ngực Đỗ Linh Lan, uốn a uốn éo làm nũng, miệng thì la hét: "Tiểu bảo bối thích mẹ nhất, thích mẹ nhất!"

"Mẹ cũng thích tiểu bảo bối nhất." Không hề nhận ra trận đấu nho nhỏ giữa con gái và chồng, Đỗ Linh Lan thân mật trên gương mặt trắng noãn non mềm của con gái, thơm một cái.

Không nhịn được, cũng không muốn nhịn, anh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của vợ, ngay trước mặt con gái nặng nề hôn vợ, lưỡi còn vào trong dò xét, quấn lấy lưỡi của cô, hút mật ngọt trong miệng cô. 

"Hàn Lạc Đình!” Đỗ Linh Lan phải dùng sức của chín trâu mười hổ, mới có thể đẩy sói ra, "Tiểu bảo bối còn thức, tại sao anh. . . . . .Tại sao anh. . . . . ."

Hàn Lạc Đình nhíu mày, trừng mắt nhìn về phía gương mặt tròn trịa của con gái.

Bé thấy mẹ thân ái nhất không hôn mình, mà bị cha hôn đến mức thở hổn hển, bé bị đả kích rồi, trề môi, mắt rưng rưng nhìn cha mẹ.

Bộ dạng con gái uất ức quá đáng thương, thấy vậy Đỗ Linh Lan một hồi đau lòng, vội vàng đẩy tên đầu sỏ gây chuyện ra, ôm con gái vào trong ngực tỉ mỉ nhẹ nhàng dụ dỗ.

Dỗ một hồi, con gái mặc dù có chút thỏa mãn, nhưng vẫn còn uất ức, cho nên ngẩng đầu lên, dùng một gương mặt nghiêm túc nói với Đỗ Linh Lan: "Mẹ, tiểu bảo bối muốn em trai em gái."

Con gái đột nhiên đưa ra yêu cầu làm Đỗ Linh Lan ngẩn ra, còn chưa nghĩ đến chuyện này, người đàn ông bên cạnh đã trả lời thay cô: "Có thể, nhưng tiểu bảo bối phải học cách ngủ một mình, như vậy mới có em trai em gái."

"Tốt! Tiểu bảo bối muốn có em trai, em gái!" Vì để có em trai em gái chơi đùa cùng mình, bé dũng cảm ôm chiếc gối nhỏ của mình, rời khỏi phòng của cha mẹ, đi tới căn phòng của thanh mai trúc mã. Hết cách rồi, bé vẫn sợ phải ngủ một mình.

Chưa kịp giữ con gái lại, đành trơ mắt nhìn cơ thể nho nhỏ bị che kín phía sau cánh cửa, Đỗ Linh Lan tức tối quay mặt sang nhìn người đàn ông vốn liên quan đến chuyện này. "Chuyện gì xảy ra vậy?" Cô nhìn anh chằm chằm, có chút không vui chất vấn.

Hàn Lạc Đình nhìn cô, sau một lúc lâu không nói gì mà cúi đầu, khẽ hôn môi cô, đầu lưỡi mạnh mẽ tiến vào, cuốn lấy lưỡi của cô, cùng với đôi môi, hai bàn tay còn lại là bắt đầu kéo quần áo đang che trên người cô xuống, trong nháy mắt biến cô phải thành trần truồng.

Anh cũng không biết mình làm sao nữa, nhưng anh đúng là không muốn cho cô thân mật với con gái. Cho nên để thoát khỏi việc con gái hàng đêm ngủ chung với bọn họ, anh quyết định dùng tốc độ nhanh nhất làm cho cô mang thai, sinh đứa bé thứ hai, sau đó để cho hai đứa bé ngủ chung với nhau.

Đỗ Linh Lan không thể giãy giụa, chỉ có thể để anh tùy ý lật qua lật lại, lần lượt bày ra các tư thế mê người, bị ăn triệt để.

Sau khi con gái ra đời, anh càng tệ hại hơn, cơ hồ ngay cả ôm cũng không cho cô ôm con gái. Làm hại con gái luôn phải dùng một bộ dạng đáng thương với đôi mắt đẫm lệ nhìn cô, im lặng tố cáo tội danh không thương bé của mẹ.

Đỗ Linh Lan khóc không ra nước mắt, nhưng lại không thể nói với con gái: "Nếu như mẹ thân mật với con một chút, mẹ sợ cha con sẽ không ném con ra khỏi nhà, mà lại đè mẹ ở trên giường mà hung hăng hành hạ. Mẹ vì lúc nào cũng có thể nhìn thấy con, không thể làm gì khác hơn là quyết tâm tàn nhẫn không ôm con. . . . . ."

Bất đắc dĩ a bất đắc dĩ, làm sao cô đoán được, người chồng luôn có một gương mặt lạnh lùng của mình, lại là một dấm phu (người chồng hay ghen), giống như Long Môn Nhị thiếu gia.

Khi đối mặt với Long Môn Nhị thiếu phu nhân, hai người phụ nữ bất đắc dĩ nhìn lẫn nhau, không kìm lòng được than nhẹ ra tiếng.

Nhưng mà, cho dù Hàn Lạc Đình ghen, nhưng anh vẫn rất yêu hai đứa bé, chẳng qua người anh thích nhất, lại là Đỗ Linh Lan.

Như vậy mới làm Đỗ Linh Lan không so đo chuyện anh ăn dấm chua của con gái nữa, cũng bắt anh thành tâm cam đoan, anh làm cho cô mỗi ngày đều trôi qua hạnh phúc, mỗi ngày đều trôi qua vui vẻ. Những kí ức đau thương khổ sở kia dần dần biến mất, thay vào đó, là một đoạn kí ức vui vẻ lại hạnh phúc.

Nhìn người đàn ông mình yêu, cô nở nụ cười nhàn nhạt, đổi lấy một tiếng gọi của anh đủ để làm cô tan chảy, biến thành một nụ hôn nóng bỏng.