Khi cô yêu anh

Khi cô yêu anh

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Khi cô yêu anh Nhìn Đỗ Linh Lan gắng gượng mang thai, Hàn Lạc Đình khẳng định chắc chắn người có thể làm cho cô lớn bụng, ngoại trừ anh ra thì còn có thể là ai đây?Lặng lẽ nhìn từng người từng người bày tỏ tình yêu với cô, anh lại giống như người chồng hay ghen, hận không thể ngay lập tức bắt cô vào lễ đường tuyên bố chủ quyền của mình.Nếu cô đã ngốc nghếch như vậy Ngốc nghếch yêu anh nhiều năm như vậy Vậy thì anh sẽ cưới cô về làm vợ. Cũng không có gì kì lạ, thế nhưng cô không chỉ không cho anh lên giường, mà còn luôn miệng nói với anh, cô mới không cần gả cho anh

Chương 19 : Trong nháy mắt

Anh không yên lòng để cho một mình cô đợi ở nơi này, hơn nữa lần này Dương Mặc Phi cũng phải cùng anh cùng nhau trở về. Bên cạnh cô ngay cả một người thân cận cũng không có, mặc dù nói người dân trong trấn nhỏ này rất quan tâm cô, nhưng anh trước sau vẫn không yên lòng.

"Em không muốn trở về." Đỗ Linh Lan lắc đầu một cái, anh đang nghĩ cái gì, lo lắng những thứ gì, cô đều biết.

"Lạc Đình, em có thể. Anh quên rồi, em cũng đã từng là một thành viên của Ảnh Vệ, làm sao có thể không bảo vệ được bản thân? Huống chi, cái trấn nhỏ này vẫn luôn rất yên bình, em không có việc gì." Cô khẽ cười một tiếng vì sự lo lắng của anh.

Hàn Lạc Đình vẫn không muốn, bởi vì anh mơ hồ cảm thấy lo lắng, trước nay chưa từng có cảm giác khiến anh phải do dự lần nữa.

"Nếu quả thật có chuyện, em còn có thể đi tìm Thư tiểu thư, không phải sao?" Đỗ Linh Lan không ngừng cố gắng thuyết phục anh. "Tam thiếu gia cần anh trở về, Ngũ Tiểu Thư cũng cần anh đi cứu, nhanh trở về thì hơn!"

Trong nháy mắt, anh đã quyết định tất cả. "Em dọn đến Thư gia, chờ anh trở lại." Mặc dù cô nói không sai, trấn nhỏ này vẫn luôn rất yên bình, người dân trong trấn lại giúp đỡ nhau, nhưng anh vẫn không cách nào yên tâm, đành phải đưa cô đến Thư gia. Ít nhất khi có chuyện gì người của Thư gia còn có thể giúp cô.

"Được, em đồng ý với anh." Không muốn làm khó anh, cô chỉ có thể nhượng bộ. "Lạc Đình, trở về sớm một chút, em và tiểu bảo bối ở chỗ này chờ anh." Cô cười nói, không để cho mình lộ ra một chút nét mặt lưu luyến không rời.

Cô biết, chỉ cần cô vừa lộ ra vẻ mặt như vậy, anh nhất định sẽ không nỡ rời đi, cho nên không muốn làm khó anh, cũng không muốn anh lo lắng.

Nắm chặt bàn tay Đỗ Linh Lan, Hàn Lạc Đình cúi người, cẩn thận hôn một cái trên trán của cô. "Đợi anh...anh sẽ mau chóng trở lại, trở lại bên cạnh em và tiểu bảo bối."

Sau khi trở lại anh sẽ lập tức mang cô đi đăng kí, trở thành chồng hợp pháp của cô. Cái ý nghĩ này, gần đây vẫn chiếm cứ trong đầu anh, làm ngực anh nóng lên, nóng lên.

Một nhà, có ba, có mẹ, còn có đứa bé, là nhà của anh.

Cái ý nghĩ này, làm anh hận không được róc xương lóc thịt tên đầu sỏ gây nên chuyện phiền toái này, chặt làm trăm mảnh, chuẩn bị bằng tốc độ nhanh nhất hoàn thành tất cả.

Hàn Lạc Đình đã rời đi một tuần, mà Đỗ Linh Lan cũng dọn vào Thư gia đúng một tuần lễ.

Trong khoảng thời gian này, thật ra thì cô không tính là cô đơn, bởi vì bên cạnh cô còn có một người mới vừa trở thành phụ nữ có thai, nhưng lại thường xuyên không an phận - Thư Tử Yên.

Hai phụ nữ có thai cứ như vậy bị Thư phu nhân quan sát, chỉ sợ một trong hai người sẽ phạm vào kiêng kỵ của phụ nữ có thai.

Bởi vì Thư Tử Yên có thói quen cẩu thả, cho nên cả ngày ở Thư gia đều nghe được âm thanh Thư phu nhân đang la cô, rất náo nhiệt.

Nhưng mà, ban ngày càng náo nhiệt, đêm xuống khi chỉ có một mình, cô sẽ cảm thấy vô cùng cô đơn.

Mà tiểu bảo bối ở trong bụng sau khi Hàn Lạc Đình rời đi, lại trở nên lười biếng, cũng không có đá cô. Đỗ Linh Lan sợ đến mức vội vàng đến chỗ bác sĩ làm kiểm tra kĩ càng, bác sĩ liên tục nhấn mạnh tiểu bảo bối rất khoẻ mạnh, tuyệt đối sau khi sinh ra là một đứa bé hoạt bát, cô mới mang theo một gương mặt lúng túng rời khỏi phòng khám bệnh.

Xem ra, tiểu bảo bối cũng giống như cô, rất nhớ Hàn Lạc Đình.

Ngồi ở trên ghế sofa, cô không tự chủ lại thở dài.

"Này! Linh Lan, cô đừng để cho mẹ tôi nghe được cô ở đây than thở, nếu không bà sẽ kéo lỗ tai cô, kéo đến khi cô kêu ôi ôi!" Thư Tử Yên ngồi chung một chỗ cùng cô chờ đợi thuốc bổ vội vàng cảnh cáo. Một đôi mắt to sáng rỡ vẫn bận rộn không ngừng nhìn xem Thư phu nhân có nghe được hay không.

Thật may là, Thư phu nhân ở trong phòng bếp rất bận.

Đỗ Linh Lan có chút ngượng ngùng nhìn vào trong phòng bếp một chút, rồi sau đó mới di chuyển tầm mắt dừng trên người Thư Tử Yên.

Thư Tử Yên nhếch miệng cười một tiếng, "Tôi hiểu, tôi hiểu, tôi cũng vậy rất nhớ đầu gỗ. Anh ấy không ở đây một ngày, cả người tôi cũng cực kỳ không được tự nhiên, buổi tối lại ngủ không ngon, cô nhìn tôi xem, mắt tôi quầng thâm cũng chạy ra ngoài. Chờ cọc gỗ trở lại, tôi nhất định sẽ dạy dỗ anh ấy thật tốt!"

Bị nói trúng tâm sự, khuôn mặt Đỗ Linh Lan như bị bỏng, nhưng cô lại hết sức hâm mộ Thư Tử Yên, có thể trực tiếp thừa nhận cô đang nhớ Dương Mặc Phi như vậy, mặc dù cô cũng nhớ Hàn Lạc Đình, nhưng lại ngượng ngùng không nói, chỉ dám đặt trong lòng. Đêm khuya lúc yên tĩnh, mới dám nhỏ giọng nói với tiểu bảo bối trong bụng, sau đó cùng tiểu bảo bối cùng nhau nhớ anh.

"Linh Lan, không bằng hai chúng ta thừa dịp mẹ tôi đang nấu canh, đi ra ngoài đường một hồi rồi trở về được không? Cả ngày ở trong nhà, mọi người rất mau gỉ sét." Thư Tử Yên đứng lên, xoay xoay cánh tay, quay đầu lại nói với cô.

Suy nghĩ một chút, Đỗ Linh Lan cũng cảm thấy mình nên đi ra đi một chút, lúc nào cũng ở trong nhà nhớ tới Hàn Lạc Đình, sẽ chỉ làm mình càng ngày càng chán nản. Cho nên đi theo Thư Tử Yên cùng nhau ra khỏi Thư gia.

Bỗng nhiên trước mặt các cô lại xuất hiện mấy người đàn ông xa lạ, mà bọn họ lại có một bộ mặt lai giả bất thiện(người đến không có ý tốt), Đỗ Linh Lan liền hối hận.

Với bản lĩnh của Đỗ Linh Lan, xác thực có thể an toàn trở về, nhưng bây giờ bụng cô căn bản chịu không được việc cô làm những động tác mạnh, hơn nữa bên cạnh cô còn có Thư Tử Yên.

Mặc dù không cam tâm tình nguyện, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn muốn Thư Tử Yên tỉnh táo lại, cùng bọn họ rời khỏi trấn nhỏ.

Bụng truyền đến mấy cái đá, cô đưa tay ôm bụng, nhẹ giọng nói với tiểu bảo bối trong bụng: "Tiểu bảo bối không phải sợ, cha sẽ đến cứu chúng ta, cha nhất định sẽ đến cứu chúng ta." Nhìn vòng tay trên tay, cô tin tưởng Hàn Lạc Đình nhất định sẽ đến cứu cô, cùng tiểu bảo bối của bọn họ, nhất định!

Bên trong căn phòng to như vậy, nhưng không người nào dám mở miệng, ngay cả đến hít thở cũng không dám quá lớn.

Bọn họ đều e ngại, e ngại mình phát ra tiếng động gì quá lớn, sẽ kích thích đến hai người đàn ông ở bên trong căn phòng này, hai người đàn ông gần như mất khống chế.

Mới vừa rồi bọn họ nhận được tin báo, sau khi bọn họ vừa mới cứu được Long Hồ ra, mấy kẻ thất bại còn sót lại đã trốn thoát cư nhiên tìm tới chỗ Đỗ Linh Lan cùng Thư Tử Yên, ý đồ muốn dùng họ tới uy hiếp Hàn Lạc Đình cùng Dương Mặc Phi. Buộc bọn họ thả những người bị bắt.

Mặc dù Hàn Lạc Đình cùng Dương Mặc Phi không hề nói gì, nhưng sự tức giận đang tỏa ra từ trên người hai người, cũng đủ cho bọn họ cảm thấy, mấy người kia có thể giữ toàn thây đã là may mắn của bọn họ.

Đỗ Linh Lan và Thư Tử Yên đối với Hàn Lạc Đình và Dương Mặc Phi mà nói, còn quan trọng hơn tính mạng của hai người bọn họ. Hàn Lạc Đình và Dương Mặc Phi có thể chết, nhưng hai người phụ nữ của bọn họ không được rớt một sợi tóc, mấy cái tên ngu ngốc kia biết chuyện này, nhưng lại không biết chọc phải hai người đàn ông này sẽ có kết cục đáng sợ như thế nào. Bọn họ cũng bắt đầu thông cảm cho cho sự ngu dại của mấy người kia.

Hàn Lạc Đình cực kỳ hối hận, hận mình đã để một mình Đỗ Linh Lan ở lại trấn nhỏ, hận mình rời khỏi cô vào lúc này.

Nếu như anh có thể sắp xếp tốt hơn một chút, một lưới bắt hết bọn chúng, mấy tên chạy trốn cũng sẽ không có cơ hội đi bắt cóc cô. Không, phải nói, nếu như anh không rời đi, vẫn ở lại bên cạnh cô, cô sẽ không gặp nguy hiểm như vậy.

Nắm tay không tự chủ siết chặt, mỗi một tấc thịt trên cơ thể đều căng cứng, chỉ cần có một kích thích nhỏ, anh sẽ hoàn toàn mất khống chế, phá hủy từng người trước mặt, chẳng phân biệt được địch ta.

Linh Lan của anh rất kiên cường, nhưng là một phụ nữ đang mang thai, cô rất rõ cô không thể làm những động tác mạnh, cho nên nhất định sẽ không phản kháng. Việc duy nhất cô có thể làm, chính là chờ đợi anh đi cứu cô. Nhưng bây giờ ngay cả địa phương cô đang ở anh cũng không biết, chứ đừng nói đến việc đi cứu cô.

Nghĩ đến những thứ này, cảm giác chán ghét bản thân càng kịch liệt hơn, kịch liệt đến mức anh quyết định không nhẫn nại nữa mà lao ra khỏi Long Môn. Nhưng anh không thể, bởi vì anh đang đợi, chờ cấp dưới tra ra vị trí của Đỗ Linh Lan và Thư Tử Yên là ở nơi nào.

Trước khi đi, Hàn Lạc Đình đã cho Đỗ Linh Lan một chiếc vòng tay, phía trên có hệ thống định vị toàn cầu, để cho anh bất cứ lúc nào cũng có thể biết được vị trí của cô.

Thế nhưng không biết những người đó đã dẫn cô đi nơi nào, cho dù là hệ thống định vị tinh vi như thế, lại phát ra tín hiệu yếu ớt đến mức không tra được, chỉ có thể để cho cấp dưới điều chỉnh hệ thống thu tin, hi vọng dựa vào cái này tra ra vị trí của cô.