Khi cô yêu anh

Khi cô yêu anh

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Khi cô yêu anh Nhìn Đỗ Linh Lan gắng gượng mang thai, Hàn Lạc Đình khẳng định chắc chắn người có thể làm cho cô lớn bụng, ngoại trừ anh ra thì còn có thể là ai đây?Lặng lẽ nhìn từng người từng người bày tỏ tình yêu với cô, anh lại giống như người chồng hay ghen, hận không thể ngay lập tức bắt cô vào lễ đường tuyên bố chủ quyền của mình.Nếu cô đã ngốc nghếch như vậy Ngốc nghếch yêu anh nhiều năm như vậy Vậy thì anh sẽ cưới cô về làm vợ. Cũng không có gì kì lạ, thế nhưng cô không chỉ không cho anh lên giường, mà còn luôn miệng nói với anh, cô mới không cần gả cho anh

Chương 17 : Đối với Long Hồ

Nhưng tuổi trẻ ngông cuồng làm anh căn bản cũng không biết thân phận của Long Hồ lớn như thế nào, chạm vào cô cũng giống như lấy chính sự sống của mình giao vào tay tử thần. Nhưng lúc đó anh cũng hoàn toàn cho rằng mình sẽ sớm đi đến địa ngục, ở nơi đó chờ mẹ của anh.

Nhưng anh không thành công, bởi vì con tin đó lại cầu xin cha của cô, muốn cha của cô không được giết anh. Cuối cùng chẳng những anh không có chết, hơn nữa còn trở thành Ảnh Vệ, thoát khỏi cuộc sống bẩn thỉu này. Là Long Hồ cứu anh một mạng, cho nên anh mới có thể coi trọng Long Hồ.

Đối với Long Hồ, anh là nhận ân tình, tâm đền ơn.

Đối với Đỗ Linh Lan, trái tim anh mới là yêu say đắm.

Lẳng lặng nghe anh tóm tắt thân thế của mình, Đỗ Linh Lan cảm thấy vô cùng đau lòng, mặc dù sau này cô cũng trở thành cô nhi, nhưng trước đó cô vẫn có một tuổi thơ tốt đẹp, có một kí ức tốt đẹp. Nhưng kí ức của Hàn Lạc Đình chỉ có tàn khốc và bi thương, hơn nữa, cho đến hôm nay cô luôn hiểu lầm tình cảm của anh với Long Hồ.

Anh thật sự không yêu Long Hồ, anh nói người anh yêu là cô, Đỗ Linh Lan.

Trái tim, không ngừng đập thình thịch, nhưng lần đập này là vì kích động, bởi vì anh mà đập.

"Hiện tại, anh có em." Cúi đầu nhìn chăm chú đôi mắt tràn đầy dịu dàng của cô, anh duỗi tay ôm cô vào trong ngực, giống như tự nói với chính mình, cũng giống như nói cho cô biết: "Anh có em."

Đúng, trái tim trống rỗng, chỉ có cô mới có thể thay anh lấp đầy, khiến cho anh không phải khó chịu vì trống rỗng nữa.

Đỗ Linh Lan không cách nào làm nhịp tim của mình đập bình thường, vào giờ phút này cũng không cách nào dùng lời nói để hình dung tâm trạng của mình, chỉ có thể dùng hai bàn tay nhỏ bé nâng mặt của anh, mang theo thương tiếc cũng mang theo vô hạn lưu luyến hôn môi của anh, học phương pháp của anh, nhẹ nhàng liếm, dịu dàng mút.

Hàn Lạc Đình không chịu được ôm cô thật chặt, thân hình cao lớn bao phủ trên người cô, cẩn thận từng li từng tí về trọng lượng của mình, không để cho mình đè trên bụng của cô.

Thấy anh vừa muốn ôm, lại muốn cẩn thận bụng của mình, bộ dạng khổ cực như thế, một hồi xúc động không biết từ nơi nào đến, Đỗ Linh Lan xoay người ngồi trên người của anh.

"Ngu ngốc." Cô líu ríu nói, cúi người hôn anh.

Môi của cô thật sự rất ngọt ngào, ngọt ngào đến mức anh hoàn toàn không muốn buông ra, muốn nhiều hơn, hôn sâu hơn.

Chống người lên, anh tinh tế hôn môi của cô, thỉnh thoảng dịu dàng, thỉnh thoảng kịch liệt, chỉ hôn thôi cũng đã đủ khiến cô cả người xụi lơ, xuân tình nhộn nhạo.

Đỗ Linh Lan thở hổn hển, cơ thể khẽ run.

Nhìn bộ dạng này của cô, không những làm trái tim anh đồng tình, thậm chí còn nổi lên dục vọng to lớn. Hàn Lạc Đình muốn cô, muốn vùi vào trong cơ thể của cô, muốn quay về để nhớ lại đêm hôm đó.

Có thể ôm cô, tại sao anh có thể quên? Hồi ức tốt đẹp như vậy, làm sao anh có thể không tìm nó trở về?

Ngón tay thon dài của Hàn Lạc Đình từ cổ Đỗ Linh Lan trợt xuống, lướt qua xương quai xanh vẫn mảnh khảnh như cũ, bờ vai mềm mại, tấm lưng trắng nõn, và đôi mông ngạo nghễ vểnh lên. Bàn tay không ngừng xoa nắn, sức lực không lớn, nhưng lại khiến cơ thể cô mềm mại hơn, giữa hai chân bắt đầu ẩm ướt.

Nơi cổ họng thở dốc càng nhiều gần ra đến bên môi, giống như sắp thốt ra, cô không nhịn được cắn ngón tay của mình, không để cho những tiếng rên rỉ ám muội kia được kêu lên.

Nhưng Hàn Lạc Đình lấy ngón tay của cô ra, không cho phép cô cắn bị thương đầu ngón tay của mình. Ngón tay bị cô cắn đến hiện ra dấu răng được đưa đến trước môi của anh, sau đó anh liếm, an ủi.

Đỗ Linh Lan cũng không biết thì ra thần kinh ở đầu ngón tay lại nhạy cảm như vậy, mỗi một cái liếm của anh đều giống như liếm qua trái tim của cô. Một cái lại một cái đều làm cho cô bứt rứt, mặt của cô thật sự nóng quá, cô biết cơ thể của mình đang xảy ra thay đổi như thế nào.

Nụ hoa trên ngực không bị bất kỳ đụng chạm nào, ngạo nghễ đứng thẳng, hoa huyệt giữa hai chân cũng không có bất kỳ an ủi nào, vẫn tràn đầy mật ngọt, cô đã chuẩn bị xong, đang đợi anh.

Hàn Lạc Đình đã nhận ra, gỡ bỏ vật cuối cùng che đậy trên người cô, để cho cô cả người trần truồng giống như trẻ con mới sinh.

Ngón tay thon dài, từ sau dò lên phía trước, xoa lấy hoa hạch nho nhỏ, khiến cô càng run rẩy nhiều hơn.

Nhìn bộ dạng run rẩy đáng thương của cô ở trên người mình, thật sự có thể bức anh đến điên. Cảm thấy mình không thể tiếp tục kiềm chế, ngón tay anh chen vào hoa huyệt mềm nhũn, vì để chuẩn bị cho việc triền miên được chu đáo hơn.

Đỗ Linh Lan ngâm nga ra tiếng, chỉ cảm thấy hoa huyệt mềm mại truyền đến cảm giác hơi đau, là một loại rất ám muội, khiến bản thân cô cảm thấy xấu hổ.

Hàn Lạc Đình chưa từng nghĩ cô sẽ chặt như thế, cho dù biết cô ngoại trừ một mình anh ra, cũng không để những người đàn ông khác chạm qua. Nhưng cô còn quá mức chặt chẽ, làm anh cảm thấy khó có thể tin được.

Nhỏ như vậy, chặt như vậy, khi đó cô làm thế nào chứa được anh?

Mang theo dò xét, ngón tay Hàn Lạc Đình bắt đầu kéo ra đưa vào trong hoa huyệt mềm mại, dần dần cảm thấy dịch ngọt trong hoa huyệt mềm mại càng ngày càng nhiều, làm cho anh kéo ra đưa vào trở nên dễ dàng hơn. Anh lại thêm vào một ngón tay, sau khi để cho cô thoáng thích ứng lại bắt đầu kéo ra đưa vào, như thế tới tới lui lui cho đến khi cô có thể chứa được ngón tay thứ ba của anh.

Đỗ Linh Lan thở dốc nặng hơn, bởi vì ba ngón tay của anh giống như muốn phá hư cô. Cô bắt đầu lo lắng, anh chỉ mới dùng ba ngón tay, cô đã muốn nhịn không được rồi, nhưng nếu đổi lại là ba ngón tay thô ráp của những người đàn ông khác, cô có thể bị phá hư hay không?

Nghĩ đến đây, hoa huyệt mềm mại không tự chủ co rúc một cái, khiến anh phát ra tiếng gầm nhẹ.

Trong cơ thể cô vừa nóng vừa mềm, trên căn bản anh đã hết sức kiềm chế, chẳng qua không muốn làm cho cô cảm thấy khó chịu một chút nào. Ai biết cô bất thình lình thắt chặt, làm ngay cả một chút lý trí còn sót lại của anh cũng biến mất trong nháy mắt.

Hàn Lạc Đình rút ngón tay về, toàn bộ dịch ngọt trên ngón tay giữa làm vật nam tính cương cứng lên, rồi sau đó đỉnh đầu của vật khổng lồ kia chống đỡ ở cửa hoa huyệt mềm mại, chậm rãi một tấc thẳng tiến.

Cảm giác cơ thể căng ra vì sự tiến vào của anh, cô khẩn trương nắm cánh tay của anh, đôi môi bị hôn vừa đỏ vừa sưng khẽ kêu: "Nhẹ. . . . . . Nhẹ một chút. . . . . . Tiểu bảo bối ở đó. . . . . ."

Lời nói của cô nhắc nhở anh. "Chỉ cần em không thoải mái, chúng ta lập tức dừng lại." Anh chịu đựng sự rong ruỗi kích động, vẫn dùng tốc độ như cũ nhưng đủ khiến anh nổi điên tiến vào cô.

Đỗ Linh Lan gật đầu loạn xạ, thật ra thì không nghe được những gì anh đang nói. Giờ phút này toàn bộ cảm giác của cô đều ở nơi anh một tấc vùi vào chỗ đó của cô, cái cảm giác đó vừa vui vẻ vừa giống như hành hạ, khiến cô không chịu được sự ôn hòa của anh, tự mình dùng sức ngồi xuống.

Cảm giác hoàn toàn căng cứng đến hơi đau khiến cô hoảng sợ kêu to, cũng làm cả người anh cứng ngắc, động cũng không dám động, chỉ sợ cô sẽ lại không thoải mái.

"Hồ đồ!" Anh khiển trách, dùng sức thở, không cho phép mình mất khống chế.

Đỗ Linh Lan cũng không cử động, thế nhưng cơ thể lại mong đợi anh ở bên ngoài bắt đầu kéo ra đưa vào, cũng không cảm thấy những cảm giác khó chịu khác, cho nên anh bắt đầu vặn vẹo cái mông của mình. Cảm thấy một luồng khoái cảm tê dại, dẫn đến cảm giác căng cứng khó chịu, làm cho cô không nhịn được uốn éo nhanh hơn.

Nhưng bụng cô đã lớn như vậy, làm sao có thể uốn éo tùy thích? Chưa đến một lúc, hông của cô cũng đã uốn éo đến đau nhức mà không cử động được, nhưng hoa huyệt mềm mại vẫn còn truyền đến cảm giác trống rỗng kỳ lạ.

Cô muốn nhiều hơn, muốn nhiều khoái cảm cùng vui thích hơn.

Không đợi cô lên tiếng cầu xin, Hàn Lạc Đình đã đỡ cô nằm xuống, sau đó bắt đầu cử động liên tục.

Sức lực của anh cũng không tính là nặng, có thể vì sợ sẽ làm cô và đứa bé bị thương, nhưng chỉ kéo ra đưa vào như vậy cũng đã đủ mang đến cảm giác vui thích mãnh liệt.

Nằm bên cạnh cô, khi đó một cái bắp đùi bị anh gác trên hông của anh, ép buộc cô mở rộng nơi bí mật giữa hai chân cho anh. Anh chỉ cần thoáng ngẩng cao đầu, là có thể xem mình tiến vào cô như thế nào.

Bị thị giác kích thích làm anh bắt đầu mù quáng, tốc độ ra vào cũng càng ngày càng nhanh, càng ngày càng sâu.

Đỗ Linh Lan có chút hoảng sợ ôm bụng, nhưng cơ thể vui thích khiến cô không có cách nào ngăn cản anh, muốn anh dừng lại.

Cô ngửa đầu ra sau, đôi mắt không nhịn được nổi lên một tầng hơi nước, khuôn mặt xuân tình, thấy thế anh càng bị kích thích đến điên cuồng.

Hàn Lạc Đình thuận tiện hôn cô, cắn nuốt mật ngọt trong miệng cô, tốc độ thân dưới kéo ra đưa vào cũng không có chậm lại một chút nào. Đỗ Linh Lan cảm thấy mình giống như một con cá đang rời xa dòng nước, hô hấp khẩn trương, giống như sắp hôn mê, bụng truyền đến một luồng khoái cảm tê dại, dần dần tích tụ.

Cô kẹp chặt hai chân theo bản năng, không ngờ hoa huyệt mềm mại lại co rút thật chặt bao bọc lấy anh.

Anh không hề chuẩn bị lại bị cô kẹp chặt như vậy, khoái cảm mãnh liệt từ dưới truyền đến, anh không hề đề phòng mà bắn tất cả chất lỏng nóng bỏng vào trong cơ thể cô, cùng cô đạt tới đỉnh cao tuyệt vời.

Anh và cô đều thở hổn hển, giống như mới vừa chạy mấy cây số trên đường.

Hàn Lạc Đình ôm cô, chờ hô hấp lần nữa trở lại bình thường, chỉ là sau khi hô hấp trở lại bình thường, thế nhưng anh vẫn không muốn buông tay ra, thậm chí không muốn rút vật nam tính vẫn vùi ở trong cơ thể cô ra.

Nhưng nếu như nói không rút ra, cô sẽ cảm thấy không thoải mái, cho nên dù không đồng ý, vì Đỗ Linh Lan, anh vẫn rút ra khỏi cơ thể của cô, đến phòng tắm vắt một cái khăn lông nhỏ, giúp cô xử lý đống hỗn độn giữa hai chân.