Sếp Ơi Đừng gây Rối

Sếp Ơi Đừng gây Rối

Mô Tả:

Chỉ mình em mới tạo cho anh cảm giác đang sống Những người đàn ông khác bảo đã gặp được thiên thần nhưng anh đã thấy em và thế là đủ rồi . Mười năm sau, Lôi Ngự Phong một lần nữa gặp lại cô, khi đó cô là người phát ngôn quảng cáo nội y, Lôi Ngự Phong bá đạo phá rối công việc của cô đang làm. Nguyên nhân chỉ có một, cô phải là người của hắn.Cho nên cô phải trở thành bà xã của hắn, Nguyễn Y Nông không hiểu vì sao hắn lại muốn tra tấn cô như vậy.

Chương 4 : không hiểu rõ

Lôi Ngự Phong ở trên thương trường không từ thủ đoạn ngay cả xã hội đen cũng nể vài phần, nhất là vừa mới bắt đầu tiến hành giai đoạn khai thác thị trường, quả thực làm mọi người nghe thấy đều sắc biến, quá ư sợ hãi, nếu chạy chậm, chỉ có một kết cục rất bi thảm.

“Cậu đừng nói dọa người, nghiêm túc mà nói, miễn cưỡng có thể nói là chữ tình.”

Cận Lực cảm thán nói.

“Chẳng qua hiện tại không phải mùa xuân, cái gì tình, tôi đang rất bận, vốn đang dự tính đi Hokkaido nghỉ phép.”

“Lạc, chẳng lẽ cậu không hiếu kỳ?” Quan Dạ Kì không hỏi ra được nguyên nhân, quay đầu hỏi Lạc Dịch một mực yên lặng không lên .

“Cậu có dự tính làm như thế nào?” Lạc Dịch không để ý đến cậu ta, chỉ ngẩng đầu nhìn Cận Lực hỏi.

“Có một câu nói, tiền có thể giải quyết tất cả.” Cận Lực đưa hai tay ra. “Lôi đã ra lệnh tôi không dám không nghe, chỉ có thể lấy tiền ra giải quyết, nếu không được việc tôi đành phải tự mình giải quyết .”

“Nói thật cậu gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện ma quỷ cậu lại là luật sư hạn sao nữa? Nhất định mọi việc sẽ thuận lợi.”

“Này có được tính là an ủi tôi không?” Cận Lực cười khổ: “Không bằng nói giúp người ta giải quyết một số chuyện phiền phức là công việc của tôi.”

Lạc Dịch từ chối cho ý kiến nhún nhún vai, thu xếp tài liệu trên bàn, đứng lên, nhàn nhạt nói:“Chúc cậu may mắn.”

“Cảm ơn.”

Hai người một trước một sau đi ra ngoài, để lại Quan Dạ Kì đang suy nghĩ mờ mịt không hiểu, ở đó kêu to:“Này! Các cậu đang làm cái gì? Nói như thế nào tôi một chữ cũng không hiểu?”

Đáng tiếc một người phong lưu như Quan bác sĩ đây lúc này đối mặt không phải

một đám nữ sinh trẻ tuổi, mà là hai người bạn thân không coi ai ra gì, không người nào để ý kháng nghị của mình, thực đáng buồn.

Màn đêm buông xuống, cuộc sống về đêm xa hoa, lộng lẫy đang bắt đầu mở màn.

Đúng 9 giờ trong quán bar “Cho người chung tình” Nguyễn Y Nông mặc chiếc áo sơ mi trắng cùng với váy đen tôn lên vẻ đẹp mộc mạc khả ái, cô đang đứng ở quầy tính tiền nói chuyện với người luôn luôn chiếu cố cô trong công việc để nói lời tạm biệt.

“Anh A Ken, em ngày mai không đến đây làm việc.”

“Thật không? Em đã nói chuyện với ông chủ chưa?” A ken không vui đành lòng hỏi.

“Ông chủ nói nếu sau này cần, em có thể trở lại bất cứ lúc nào.” Cô mỉm cười nói.

“Đây là chỗ không thích hợp với em, nếu có gặp khó khăn thì nhớ quay lại đây anh sẽ giúp em giải quyết việc ở đây, nhưng em hãy tìm một chỗ tốt hơn nơi này.” A Ken nghiêm túc dặn dò cô.

“Em biết rồi, cám ơn anh A Ken, sau này gặp lại.” Nguyễn Y Nông mỉm cười hướng A Ken khoát tay.

“Sau này gặp lại! Nhớ trở về tìm anh!”

“Vâng.”

Từ cửa sau của quán bar đi ra, Nguyễn Y Nông một mình đi trong con hẻm nhỏ, trời thật sự rất tối, mờ nhạt, so với ánh đèn đường huy hoàng lúc nãy so với nơi này thật sự là hai thế giới trái nghịch.

Trên đường người đi đường rất ít, đột nhiên phía bên đường có hai người đi theo cô, một thanh niên nhìn cô huýt sáo nói:"Cô em, cùng anh uống một ly!” Nguyễn Y Nông không để ý đến, cúi đầu, bước nhanh để đi ra con hẻm nhỏ.

Không biết từ khi nào đột nhiên xuất hiện một người con trai mặc áo đen thân hình gầy yếu, từ phía sau mạnh mẽ bắt lấy tay cô!

“A!” Nguyễn Y Nông hét lên một tiếng, sợ tới mức toàn thân lông tơ đều dựng thẳng lên, hoảng sợ ra sức giãy dụa.

“Tiểu mỹ nhân, cho thúc thúc sờ một chút, chỉ sờ một chút, được không? Được không?” Người nam nhân toàn thân dơ bẩn, với hơi thở làm cho người ta có cảm giác buồn, một tay che của nàng miệng, một tay kia hạ lưu sờ soạng bộ ngực của cô.

“Không!” Nguyễn Y Nông sống chết chống cự người đàn ông ở phía sau tập kích, đánh hắn đá hắn, tiếc rằng chỉ như bọ ngựa đá xe.

Quần áo ở trên người đã bị hắn xé rách!

“Tiểu mỹ nhân, thúc thúc mỗi ngày đều muốn cô, mỗi ngày đều chờ mong cô xuất hiện, thúc thúc rất thích cô......” Hắn phát ra âm thanh rên rĩ hạ lưu

Nguyễn Y Nông sợ hãi mở to hai mắt, sợ đến nỗi nhịn không được nước mắt chảy ra, con hẻm này vắng vẻ, ít người đi ngang qua, ai có thể cứu mình đây?

Lúc này, một người nam nhân thân hình cao lớn xuất hiện phía sau người đàn ông gầy yếu, cánh tay đánh vào người đàn ông đó, chỉ một đấm hắn chịu không nỗi ngã lăn ra đất! Đồng thời, thân thủ anh ta rất nhanh nhẹn lại đỡ cô, dùng hết sức lực muốn ôm cô trụ vào trong lòng, con ngươi đen lo lắng chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn không một chút khí sắc.

Bộ dáng cô lúc này gần như sắp ngất xỉu!

“Không có việc gì.” Lôi Ngự Phong giọng điệu chắc chắn trấn an cô, chân dài duỗi ra, chân phải dùng đá mạnh, nguyên nhân đánh người đàn ông đang gục trên mặt đất hắn hét lên tiếng kêu thảm, lại bị một cỗ lực đá hắn bay gần vài chục mét, quay cuồng vài vòng, không chỉ cuộn mình trên mặt đất khóc thé. Trước giờ, Lôi Ngự Phong chưa bao giờ như kinh động đến như vậy.

Hai giờ liền, anh tìm cô khắp nơi, tự láy xe thể thao Bugattiveyron số lượng có hạn, anh tìm cô khắp nơi. Xem tài liệu anh nhờ người ta tra được mới biết cô đến nơi này.

Anh ngàn lần không đoán được, mấy năm nay cô vất vả đến như vậy, Cận Lực tìm được những tài liệu này, quả thực khiến cho anh giống như có một con dao đâm vào tim anh, cả người đều rất đau.

Anh đã từng đi tìm cô, chỉ biết tên của cô, còn nhỏ tuổi, với những thông tin cung cấp cho văn phòng thám tử làm cho họ giống như mò kim đáy bể, chạy tới hỏi anh :“Lôi tiên sinh, vị kia tiểu thư...... Có thể cô ấy đã di dân, nếu như không phải thì cơ hội tìm được cô ấy thực sự rất nhỏ”

Khốn kiếp! Thế nào là không được, chính anh không cam lòng, chưa từ bỏ ý định thôi.

Ba năm trước, anh mới bắt đầu học từ bỏ ý định, để cho thời gian trôi qua, anh càng ngày càng khẳng định, cô đã lớn lên, rồi yêu đương, rồi lập gia đình...... Có cuộc sống hạnh phúc cho hết quãng đời còn lại. Anh với cô là hai người giữa hai  thế giới khác nhau, không có cơ hội gặp lại nhau, cho nên anh mới không tìm cô nữa.

Không tìm cô, nhưng lại thủy chung lặng lẽ thầm nhớ thương cô, loại cảm giác này rất kỳ quái, nó vĩnh viễn ở trong lòng anh mặc cho năm tháng cứ trôi qua, cô xuất hiện cho anh ánh mặt trời, một cầu vồng, làm bạn giúp anh vượt qua những ngày khó khăn nhất trong cuộc đời.

Thậm chí anh cảm thấy bản thân mình không xứng với cô, nếu là như vậy, ngày qua ngày, năm qua năm, anh sẽ bắt buộc chính mình hết hi vọng, mang cái tên xinh đẹp kia giấu ở trong lòng mặc cho từng ngày từng ngày rĩ máu.

Nhưng anh không nghĩ cô lại sống vất vả đến như vậy?

Năm cô hai mươi mốt tuổi , gia đình cô gặp một đám bất lương kẻ bắt cóc cướp bóc, giết chết cha mẹ, chị gái , anh rể... Lúc đó cô dẫn hai đứa cháu trai đi mua sắm mới may mắn thoát được kiếp nạn.

Sau đó cô nghỉ học rồi trở về Đài Loan cùng với hai đứa cháu trai, cô làm rất nhiều công việc để kiếm tiền nuôi dạy hai đứa cháu , trong đó đứa lớn nhất bị bệnh nhập viện làm trị liệu.

Cận Lực đưa cho anh các tài liệu rất chi tiết, anh nhìn thấy cô phải chịu nhiều ủy khuất, đã làm những công việc gì, không có người thân nguyện ý giúp đỡ cô, cô chỉ có thể một mình chống đỡ, làm ở trong phòng trà, rửa chén ở nhà hàng, công việc gần đây nhât là nhân viên phục vụ trong quán bar, còn lại là công việc chụp ảnh kia.

Trong ảnh, cô mặc một bộ nội y màu đen ren khiêu gợi, da trắng tuyết, tóc đen thật dài giống như thác nước, nhưng cũng che được dáng người hấp dẫn thu hút bao nhiêu người.