Sếp Ơi Đừng gây Rối
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Chỉ mình em mới tạo cho anh cảm giác đang sống Những người đàn ông khác bảo đã gặp được thiên thần nhưng anh đã thấy em và thế là đủ rồi . Mười năm sau, Lôi Ngự Phong một lần nữa gặp lại cô, khi đó cô là người phát ngôn quảng cáo nội y, Lôi Ngự Phong bá đạo phá rối công việc của cô đang làm. Nguyên nhân chỉ có một, cô phải là người của hắn.Cho nên cô phải trở thành bà xã của hắn, Nguyễn Y Nông không hiểu vì sao hắn lại muốn tra tấn cô như vậy.
Chương 18 : gặp lại cô
Lôi gia bị Lôi Ngự Phong dậy cho một bài học khóc đến thấu trời. Lại thần thông quản đại biết cô nhập viện, thừa dịp anh rời đi, lập tức tìm đến cửa.
Gia thế Lôi gia rất lớn, trà trộn vào đây là chuyện rất dễ dàng.
Lúc này, Nguyễn Y Nông tựa vào đầu giường gối mềm mại, tóc dài xõa ra hai bên đầu vai, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt rất lâu mới có chút huyết sắc, cả người nhìn qua suy yếu lại tiều tụy.
Cô lặng lẽ nhìn người phụ nữ trước mặt, cô nhớ người này to tiếng la mắng ông xã của cô. Sau đó anh gọi người ném mấy người bọn họ đi ra ngoài.
“Tôi là Lôi Mẫn Như, tính ra cô gọi tôi một tiếng cô cô... bất quá không cần.”
Bà ta cười lạnh:“ Cô nhất định không biết chính mình gả cho loại người nào? Thực cảm ơn cha nó, cũng chính là anh tôi Lôi Chấn Thanh, anh ấy thay Lôi Ngự Phong che giấu với bên ngoài rất tốt, quả thực không hề sơ hở, người bên ngoài vĩnh viễn không thể biết chân tướng sự tình. Cô khả năng cũng cho rằng nó giống như lời nói trong báo chí, từ nhỏ lớn lên ở nước ngoài, tốt nghiệp danh giá, thành tích ưu tú, nhân phẩm học vấn đều ưu tú? Ha ha, những chuyện đó làm cho tôi cảm thấy nực cười.”
“Cô không thể nào đoán ra được nó cao cao tại thượng như vậy, được sinh ra từ một người không ra gì. Mẹ nó trước kia làm người giúp việc cho Lôi gia, tên Khả Vân, so với anh tôi hơn bảy tuổi, anh ấy năm đó mới mười tám, cô ta suy nghĩ tìm cách không chỉ lên giường với anh ấy liền mang thai! Cha tôi thiếu chút nữa tức chết, đuổi Khả Vân ra khỏi Lôi gia, lúc ấy cô ta cùng đường chạy đến Hongkong đi làm kỹ nữ, nhưng lại vụng trộm sinh ra đứa bé, đứa bé đó bây giờ là chồng của cô....”
Nguyễn Y Nông kinh ngạc nhìn đối phương, tuy rằng điều này làm cho cô khó có thể tin tưởng, yên lặng lắng nghe không nói lời nào.
“Lôi Ngự Phong từ nhỏ ở Hongkong lớn lên, năm đó mười hai tuổi, Khả Vân bị tai nạn qua đời, nó trở thành cô nhi, rất nhanh gia nhập vào xã hội đen, đánh chém người như cơm bữa, thậm chí thay lão đại đi gánh tội khi vị thành niên, nghe người khác nói, nó chính là thằng du côn bất hảo, không chuyện ác nào không làm, một thằng lưu manh!”
Lôi Mẫn Như nuốt một ngụm, tiếp tục nói.
“Đại khái từ khi quan hệ với Khả Vân, anh tôi không kết hôn, đến mười lăm năm trước, anh biết được mình còn có con trai đang ở Hongkong, anh ấy phái người đem Lôi Ngự Phong từ trong tù ra ngoài, đưa về Đài Loan, bồi dưỡng nó làm người nối nghiệp, mười năm trước anh tôi qua đời, lập đi chúc cho Lôi Ngự Phong kế thừa tài sản.”
Bàn tay cô gắt gao nắm chặt, một chữ một chữ lắng nghe, thậm chí còn không kịp suy tư, chính mình cư nhiên muốn biết nhiều về anh.
“Nó ở Lôi gia, tâm không ở đó, nhiều lần bỏ đi liền bị anh tôi phái người mang về, mỗi lần đều nháo loạn nên anh ấy đưa nó ra nước ngoài một thời gian, chờ khi nào nó an phận mới trở về, đến khi anh ấy qua đời, nó cứng rắn, bàn tay đen tối của nó liền quay lại đối phó chúng tôi.” Lôi Mẫn Như phẫn hận lên án.
“Nó không chỉ đá chúng tôi ra khỏi hội đồng quản trị ở Lôi gia, thậm chí còn đối gia tộc tiến hành chèn ép, một lòng muốn lật đổ chúng tôi, làm như vậy để thoát khỏi Lôi gia, hơn nữa nó rất hận anh tôi, cô hẳn không biết cô cùng với nó đang ở đâu, kỳ thực căn bản là của Lôi gia. Cô cùng với chồng cô ác độc. Cha nó vừa chết, nó liền đem Lôi gia xây lại.....”
Cửa phòng bệnh, đột nhiên mở, Cận Lực xuất hiện ở cửa, Lôi Mẫn Như đang nói bỗng dưng im bặt.
“Lôi phu nhân.”
Đại khái Cận Lực cũng không nghĩ tới mình lại thấy người thân của Lôi Ngự Phong, anh chau chau mày, mỉm cười chuyên nghiệp, tiếp tục đi vào bên trong.
“Đã lâu không gặp, chồng bà ở Hongkong ra tòa thuận lợi không?”
“Hừ, Cận đại luật sư không giỏi lắm, hồ sơ án tử cũng không nhận, cậu với Lôi Ngự Phong cùng vô sĩ như nhau.....” Lôi Mẫn Như tức đỏ mặt tía tai nói.
“Lời này thực làm cho tôi ngạc nhiên.” Cận Lực không chút khách khí đánh gãy lời nói của đối phương tựa như ở trên tòa án bác bỏ biện giải anh nói.
“Tôi cùng với Lôi Ngự Phong đều không phải quan hệ gia đình, cậu ấy trả tiền, tôi làm việc, đơn giản như vậy, Lôi phu nhân ngàn vạn lần đừng nghĩ sai, nói như vậy nếu khiến cho mọi người hiểu lầm thì không tốt cho lắm, huống hồ sản nghiệp của Lôi phu nhân, gần nhất nhận không ít giao động, còn chống đỡ được sao?”
“Cậu.....cậu! Các người đều là cá mè một lứa, tôi không thể trêu vào......”
Lôi Mẫn Như không phải là đối thủ của Cận Lực, bỏ lại một câu, sau đó vội vội vàng vàng rời khỏi phòng bệnh, tựa hồ không dễ động vào đại khái càng sợ Lôi Ngự Phong đột nhiên sẽ đến.
Bà ấy rời đi, Cận Lực ngồi vào ghế tựa bên giường, thân thiết nói.
“Lôi phu nhân, cô có khỏe không?”
“Cận luật sư, không cần gọi tôi như vậy.” Nguyễn Y Nông mặt đỏ lên, không được thoải mái kháng nghị.
“Vậy về sau gọi là Y Nông, tên này làm cho người ta cảm thấy mới mẽ, tôi đã lâu được nghe....” Cận Lực sờ cằm. Một mặt nhớ về lúc xưa.
“Ân?” Nguyễn Y Nông hoang mang nhìn anh ta.
“Không có gì, vừa rồi vị kia nói có một số việc đều không phải như lời của bà ta”
Cận Lực cười nói.
"Ông xã của cô tuy không ăn chay niệm phật, nhưng tuyện đối không phải là người khốn nạn, chuyện ác nào cũng làm. Tính đến nay tôi làm cho cậu ấy đã mười năm, vào những năm đầu, đúng là không thấy được cậu ấy vắt hết óc lậy đỗ Lôi phu nhân kia, kỳ thực cậu ấy có động ngón tay, chuyện ấy đã rất lâu rồi, căn bản không đến hiện tại.”
“Tôi thật không sao.” Nguyễn Y Nông chua xót mỉm cười nói:“Hơn nữa, mấy chuyện này...... Tôi cũng không hiểu.” Lôi Ngự Phong cho tới bây giờ không nhắc về thân thế của mình, anh là chồng của cô, đôi khi cô cảm thấy anh với cô giống như hai người xa lạ.
Hôm nay có lẽ là ngày thăm bệnh, Cận Lực đi được không lâu, lại có một người không ngờ đến đây thăm cô.
Ngoài cửa một trận xôn xao,“Tiên sinh, anh không thể vào được, vừa rồi Cận tiên sinh nói không được cho người lạ vào trong.....”
Tiếp theo y tá từ bên ngoài bước vào, nhỏ giọng hỏi người đứng ngoài cửa xổ, không biết tính sao liền hỏi cô:“Lôi phu nhân, bên ngoài có vị La tiên sinh muốn vào, cô muốn gặp anh ấy không?”
“Mời người đó vào đây” Nguyễn Y Nông quay đầu lại.
Cửa mở. Roger từ bên ngoài tiến vào, tay cầm một bó hoa hồng, một tay là một giỏ táo, anh còn nhớ rõ cô thích nhất hoa và trái cây này.
Roger ngồi vào chỗ lúc nãy Cận Lực vừa ngồi, nhìn chăm chú khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò của cô, vô cùng áy náy nói:“Thực xin lỗi, Y Nông...... Anh không nên nói những lời trước kia, anh rất hối hận......”
Anh từ New Zealand trở về Đài Loan, ở sân bay nhìn quyển tập chí thấy hôn sự của Nguyễn Y Nông cùng Lôi Ngự Phong, anh về đây lại nghe thấy tin động trời này.
Anh đã trở lại, nhưng đồng thời anh lại mất đi cô..... Không, anh chưa từng có được cô, chưa từng có.
Kế tiếp ngày, phóng viên không biết từ nơi nào biết được anh cùng với Nguyễn Y Nông quen biết, liền dây dưa, anh không muốn để ý tới, đến một ngày trong lòng suy nghĩ cô gã cho một người giàu có, cô đúng là một người có tham vọng. Từ ghen tị, phẫn nộ đã chiếm giữ anh.
Anh chưa bao giờ nghe Nguyễn Y Nông đề cập đến sự tồn tại của người đàn ông này, rốt cục không nhịn được đi đến Lôi gia tìm cô, nhìn Nguyễn Y Nông đang ở trước mặt mình_ cô cái gì cũng không nói, bi thương gật đầu, anh phẫn nộ đối với cô, kì thực anh có tư cách gì mà đối với cô như vậy.
Lúc anh bí mật nghe được, phu nhân của tập đoàn Lôi Đình nằm viện, anh quyết định đến đây nói tiếng xin lỗi với cô.
“Thực xin lỗi”.
“Đừng nói như vậy, Roger, em không sao......”
Nguyễn Y Nông mỉm cười an ủi anh.