Góc tối của Tổng tài

Góc tối của Tổng tài

Mô Tả:

truyện tiểu thuyết ngôn tình Góc tối của Tổng tài Còn anh ngẩng đầu, nhìn thấy ánh nắng nhảy múa trên mặt cô ấy, thật là ngang ngạnh, xuyên qua lớp lớp đi thẳng vào lòng anh không thèm hỏi một tiếng, anh thậm chí không kịp từ chối. Cô ấy là tia nắng mặt trời duy nhất trong cuộc đời ảm đạm của anh, những tia nắng này không chỉ chiếu duy nhất cho anh.

Chương 3 : Chuyện tốt

Hơn nửa ngày, cuối cùng Nghê Vạn Hùng lưu luyến buông tay ra, lát sau phân phó Lâm Khởi Quân: "Khởi Quân, đi gọi Nam Nhi tới đây."

"Vâng." Lâm Khởi Quân đi ra bên ngoài gọi điện thoại.

Trải qua ba ngày học quan hệ của bọn họ, Dương Tử Uyển biết "Nam Nhi" trong miệng Nghê Vạn Hùng là mang họ Phương, là đứa nhỏ mà ông nhận nuôi, cũng là tổng giám đốc thật sự của tập đoàn Trường Phong, ở phía sau quản lý mọi người.

Chính là bởi vì có người con trai này, cho nên lúc Nghê Vạn Hùng bị bệnh nặng tập đoàn Trường Phong cũng không có xuất hiện nguy cơ nào, mà ngược lại ngày một phát triển.

"Cháu có thể đến, thật sự là quá tốt." Nghê Vạn Hùng nhìn Dương Tử Uyển, âm thanh suy yếu có chút đứt quãng nói: "Lúc này. . . . . .Ông cuối cùng có thể yên tâm nhắm mắt."

"Ông, ông lại nói cái gì thế?" Dương Tử Uyển kích động cầm tay ông: "Hiện tại y học rất phát, ông nhất định sẽ không sao."

Nghê Vạn Hùng nhẹ nhàng vỗ vỗ tay cô, ánh mắt bình tĩnh ở trên mặt ông lại có chút phức tạp.

Ước chừng 20 phút sau, một người con trai cao lớn mạnh mẽ đi vào phòng bệnh.

"Nam Nhi, đã tới, mau tới đây." Vừa nhìn thấy anh đi vào, ánh mắt Nghê Vạn Hùng sáng ngời, hướng anh vẫy tay.

Dương Tử Uyển lặng yên liếc mắt nhìn người con trai kia một cái, khi thấy rõ khuôn mặt của anh thì lòng của cô nhảy mạnh lên một chút.

Là anh ta?

Đây là người con trai có dáng vẻ quý tộc, phía sau gọng kính là ánh mắt xinh đẹp, cái mũi với đường cong hoàn mỹ, đôi môi mỏng, vẻ mặt lạnh nhạt lại hết sức tuấn mỹ, cổ hẹp dài. . . . . .

Dương Tử Uyển không nhịn được lắc lắc đầu, nhưng vẫn lén nhìn cảm thấy người con trai này với hình dáng ở trong lòng cô suốt tám năm rất giống nhau.

Thật là anh ta sao?

Nhưng người con trai trước kia có chút u buồn còn người trước mắt bây giờ mang vẻ quả quyết, trưởng thành hơn rất nhiều, cũng càng thêm anh tuấn bức người, không chỉ khuôn mặt lãnh tuấn của anh, mà là toàn thân của anh chỗ nào cũng có khí thế, lại làm người khác cảm phục chính là hơi thở lạnh nhạt.

Đợi Phương Nam đi vào phía sau giường bệnh, Nghê Vạn Hùng lại vẫy Dương Tử Uyển: "Hải Đường, con cũng lại đây."

Dương Tử Uyển có chút chần chừ, Lâm Khởi Quân ở phía sau đẩy cô một chút, cô mới đi đến bên cạnh Phương Nam.

"Hai người các con cuối cùng cũng đã đến trước mặt của ông." Nghê Vạn Hùng đem bàn tay của Dương Tử Uyển đặt vào tay Phương Nam: "Trước lúc ông chết, hãy để ông nhìn hai con kết hôn."

"A?" Dương Tử Uyển cực kỳ sợ hãi.

Đây là có chuyện gì? Cô chỉ là thế thân của Nghê Hải Đường, đến an ủi ông cụ lúc cuối đời thôi, vì sao còn muốn cô lập gia đình?

Vì sao trong quảng cáo lại không có nói rõ Nghê Hải Đường đã có hôn ước?

Trời ơi, chuyện này phải làm sao cho tốt bây giờ? Chuyện này thực sự rất lớn rồi.

"Hải Đường?" Ánh mắt Nghê Vạn Hùng trở nên ảm đạm, có chút thất vọng nhìn cô: "Con không đồng ý sao? Đây là . . . . nguyện vọng . . . . cuối cùng. . . .của ông . . . Khụ khụ khụ. . . . . ."

Nghê Vạn Hùng gắng gượng nói xong câu đó, liền ho khan dữ dội, y ta ở bên vội vàng tiến lên xem xét giúp ông.

Bác sĩ trưởng lặng lẽ kéo Dương Tử Uyển đến bên cạnh, thấp giọng nói :"Nghê tiểu thư, Nghê tiên sinh nhiều nhất chỉ còn có thể sống được một tháng, cho dù chỉ giả vờ cô cũng nên giúp ông ấy hoàn thành tâm nguyện này, bằng không. . . . . . ông cụ sẽ chết không nhắm mắt."

Dương Tử Uyển chỉ cảm thấy hai việc này cứ rối loạn trong đầu, làm sao chuyện lại trở thành như vậy chứ?

Suy nghĩ nhiều lần, cô đành mềm lòng đi đến trước giường, cầm tay Nghê Vạn Hùng.

"Ông, ông yên tâm, con đồng ý."

Trải qua một thời gian, dùng hai tay điều khiển cả một thế hệ làm mưa làm gió, đến cuối đời cũng chỉ là một ông cụ đáng thương, cho nên Dương Tử Uyển cam tâm tình nguyện đồng ý thay thế cháu gái ông mà an ủi ông.

Phương Nam một mực âm thầm quan sát cô, thấy cô đồng ý, ánh mắt ở sau gọng kính càng lộ vẻ sâu xa, lập tức cũng gật đầu: "Ông nội, ông yên tâm, con sẽ chăm sóc cô ấy cả đời."

※ ※ ※

"Phương tiên sinh, xin đợi một chút!" Ra đến ngoài phòng bệnh, Dương Tử Uyển đuổi theo phía sau Phương Nam gọi.

"Chuyện gì?" Bước chân Phương Nam dừng lại một chút, mặt không chút thay đổi quay đầu nhìn cô.

"A. . . . . . Tôi. . . . . ." Dương Tử Uyển bị nét mặt lạnh lẽo của anh hù dọa sợ dừng lại: "Vừa rồi đáp ứng Nghê tiên sinh là chuyện bất đắc dĩ, tôi nói là. . . . . . Chuyện kia. . . . . . Ách. . . Chuyện kết hôn là giả, chờ sau khi Nghê tiên sinh yên tâm ra đi, chúng ta có lẽ vẫn nên bỏ qua, có được hay không?"

"Không được."

"Vì sao?" Dương Tử Uyển kinh hãi.

"Cả đời Nghê Vạn Hùng ghét nhất là bị người khác lừa dối ông, vì là người thừa kế của ông, tôi không thể lừa gạt ông." Phương Nam nghiêm túc nói.

"Nhưng mà . . . Nhưng mà đây là nói dối có ý tốt, giống như tôi giả làm Nghê Hải Đường vậy." Dương Tử Uyển gấp gáp làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên đỏ bừng.

"Cũng bởi vì cô giả làm Nghê Hải Đường, cho nên phải giả đến cùng."

"Ách. . . . . . Nhưng mà. . . . . ." Dương Tử Uyển không hay cùng người khác tranh cãi, nên có chút không biết nói ra sao: "Nhưng mà. . . . . Tôi không phải tiểu thư Nghê Hải Đường thật nên không phải rất thiệt cho anh sao?"

"Tôi không sao cả." Vẻ mặt Phương Nam vẫn không thay đổi như trước, ngay cả ánh mắt cũng không có một chút độ ấm.

"Làm sao có thể không sao cả?" Cô kích động nắm tay: "Đây là chuyện đại sự cả đời đó, là lựa chọn một người cùng mình vượt qua hoạn nạn, là người anh yêu thương cùng nhau sống hạnh phúc đến cuối đời đó, làm sao có thể nói là không sao cả được? Anh thật sự không để ý kết hôn cùng một người anh không yêu sao?"

"Đương nhiên để ý. Nhưng vì cô bây giờ đang là Nghê Hải Đường cho nên tôi mới chấp nhận lấy cô." Phương Nam đẩy kính mắt, hơi tới gần cô một chút, hạ giọng nói: "Tôi không ngại cho cô biết, cuộc hôn nhân này đối với cả cô lẫn tôi đều có lợi."

"A?" Dương Tử Uyển kinh ngạc ngẩng đầu, đột nhiên nhìn anh ở ngay trước mặt giật mình.

"Chỉ cần cưới "Nghê Hải Đường", tôi có thể thừa kế tập đoàn Trường Phong, mà cô lại có thể thừa kế tài sản trị giá một tỷ Đô-la."

"Một. . . . .tỷ. . . . ." Dương Tử Uyển bị con số trên trời này dọa ở trong lòng: "Nhưng . . .. . Nhưng mà tôi không phải. . . ."

"Đúng, cô đương nhiên không phải là Nghê Hải Đường, cô là giả, nhưng mà tôi chỉ cần cùng cái tên "Nghê Hải Đường" kết hôn, tự nhiên số tiền kia có thể danh chính ngôn thuận thuộc về tôi." Phương Nam nhún vai nói: "Tôi là thương nhân, vì lợi mà không để ý đến hôn nhân, cô nói xem tôi thực sự bỏ qua cơ hội này được sao?"

"Anh. . . . . ." Dương Tử Uyển nhất thời bị đóng băng, cô ngạc nhiên nhìn người đàn ông khôi ngô cao lớn trước mắt, đột nhiên phát hiện anh rất xấu xí.

Phương Nam tiến đến, môi kề sát tai cô nhẹ giọng nói: "Muốn nói tôi rất khốn nạn sao? Cô cũng không phải giống tôi sao? Vì 50 triệu bằng lòng không là chính mình, giả mạo một người xa lạ."

Dương Tử Uyển cắn chặt môi, không thể phản bác.

"Từ giờ trở đi, chúng ta là tòng phạm." Phương Nam khóe miệng hơi nhíu lại, bàn tay to ấm áp xoa xoa cái gáy của Dương Tử Uyển.

Khi anh dùng ngón tay thô ráp chạm vào cổ cô thì cô không nhịn được rụt cổ lại, cảm giác tê dại kỳ quái làm cho cô sợ hãi.

Phương Nam bí ẩn cười, ngón tay khéo léo đùa bỡn vành tai cô: "Hơn nữa cô lại rất đáng yêu, tôi nghĩ tôi không có gì phải oán giận."

"Không. . . . . ." Dương Tử Uyển muốn tránh đi, nhưng mà cơ thể giống như bị trúng ma pháp, chỉ cảm thấy bên tai nóng rực, bị cảm giác mê muội kéo lại, làm cho cô cả người run lên.

Phương Nam cúi người ở bên tai cô khẽ động một chút: "Cô phải nhớ kỹ quy tắc trò chơi là “Cá lớn nuốt cá bé”."

Nói xong anh tự mình rời đi, để mình cô sững sờ đứng tại chỗ.

Một lúc lâu sau, Dương Tử Uyển mới kịp phản ứng lại, không chịu được hét lớn một tiếng: "Đáng ghét! Tôi sẽ không đồng ý!"

Tên kia thật đáng ghét, tên đó nhất định là một tên hám lợi, tính cách tham lam lại háo sắc, hạ lưu, đê tiện, một tên tiểu nhân.

Tiểu nhân! Tiểu nhân vô sỉ!

Trên đường về nhà, Dương Tử Uyển tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Nghê Vạn Hùng thật sự là đáng thương, yêu mến cháu gái đã chết, chỉ có thể nhìn thấy một thế thân là cô, ngay cả người thừa kế thật vất vả chính tay bồi dưỡng cũng chỉ là một tên gian thương coi trọng tiền tài.

Dương Tử Uyển có phần hiểu rõ trong giới thượng lưu hôn nhân bao giờ cũng đi kèm lợi ích, hai bên vợ chồng lấy nhau vì thật lòng yêu thương là rất ít, cực kỳ hiếm có, nhưng cô trăm ngàn lần không nghĩ tới bản thân chỉ làm một thế thân không thể ngờ cũng gặp phải tình cảnh này.

Sắp về đến nhà thì di động đột nhiên vang lên, nhìn màn hình, mặt Dương Tử Uyển nhăn lại như mướp đắng.

Cô nghe điện thoại: "Tôi là Dương Tử Uyển, là Thái tiên sinh ạ?"

"Tử Uyển, tôi gọi để nói với cô, tài khoản của tôi đã nhận được tiền." Thái Xa Luân nói có chút nóng vội, nghe qua không vui mừng: "Cô làm sao có thể kiếm ra được nhiều tiền như vậy? 25 triệu đó!"

"Dạ, không sao, dù sao cháu cũng sẽ nhanh chóng trả đủ 50 triệu, xin ngài yên tâm." Ở trước mặt nhiếp ảnh gia mà mình kính trọng, Dương Tử Uyển không muốn bản thân bị mất mặt.

"Tử Uyển. . . . ." Thái Xa Luân bỗng nhiên thở dài: "Cháu nên biết nếu tôi muốn cháu chịu trách nhiệm thì 50 triệu đó chỉ là số lẻ? Hơn nữa tôi đây bỏ ra hai năm đến mọi nơi có cảnh đẹp trên thế giới, đã có người dự định mua các tác phẩm đầu của tôi đã vượt quá con số này."

"A?" Dương Tử Uyển vô cùng khiếp sợ: "Thái tiên sinh. . . . . . ."

"Tôi thích cô." Thái Xa Luân thở dài yếu ớt: "Cô biết không? Tôi mỗi ngày đều nhìn ảnh cô mới có thể đi vào giấc ngủ. . . . . ."

"Ảnh? Ngài làm sao lại có ảnh của tôi?" Dương Tử Uyển như bị dội một gáo nước lạnh, từ đầu đến chân lạnh toát.

"Lúc trước nhân lúc cô không chú ý thì chụp lại. Từ trước đến nay, tôi chưa từng thấy một người con gái nào thích hợp để chụp ảnh như cô, nhất là trong lúc làm việc, ánh mắt sáng ngời, rất mê người. . . . . .Tử Uyển, chỉ cần cô đồng ý làm tình nhân của tôi, tôi có thể không truy cứu. . . . . ."

"Thái tiên sinh, tôi sẽ nhanh chóng trả tiền cho ngài, cũng xin ngài mang ảnh chụp trả lại cho tôi. Nếu như không có chuyện gì, tôi xin cúp máy." Dương Tử Uyển lập tức cúp điện thoại. Nắm di động trong tay không nhịn được run run, cả người rét lạnh.

Thái Xa Luân luôn ra vẻ đạo mạo, vậy mà lại lén lút. . . . . mà cô lại vui vẻ làm việc cùng hơn nửa năm?