Góc tối của Tổng tài

Góc tối của Tổng tài

Mô Tả:

truyện tiểu thuyết ngôn tình Góc tối của Tổng tài Còn anh ngẩng đầu, nhìn thấy ánh nắng nhảy múa trên mặt cô ấy, thật là ngang ngạnh, xuyên qua lớp lớp đi thẳng vào lòng anh không thèm hỏi một tiếng, anh thậm chí không kịp từ chối. Cô ấy là tia nắng mặt trời duy nhất trong cuộc đời ảm đạm của anh, những tia nắng này không chỉ chiếu duy nhất cho anh.

Chương 2 : Giả trang

"Chính là bởi vì ngày hôm đó bố xảy ra tai nạn xe cộ, tớ vội vã đến bệnh viện, vừa xuống taxi, ba lô đã bị cướp, tớ đuổi theo nửa ngày vẫn không kịp, trong đó là phim chụp của Thái tiên sinh." Ngón tay của Dương Tử Uyển ở dưới bàn xoắn lại nhìn trông tội nghiệp: "Là ông ấy bảo tớ đưa đến nơi rửa hình, kết quả. . . . . "

Dương Tử Uyển đam mê chụp ảnh, tuy rằng bây giờ còn là một sinh viên, nhưng phần lớn thời giờ đều để vào công việc sau giờ học, làm trợ lý cho nhiếp ảnh gia tự do, Thái Xa Luân.

Đây là công việc cô rất vất vả mới đạt được, lúc được nhận thông báo trúng tuyển còn đặc biệt mời Cố Yên Nhiên một bữa ăn mừng thật no, không nghĩ tới hiện tại lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn.

"Trời ơi, cậu như thế nào lại không cẩn thận như vậy? Đó là một củ Bạch Thái (cải trắng) rất phiền phức." Cố Yên Nhiên không thích Thái Xa Luân, bí mật gọi ông ta là Bạch Thái.

"Đúng vậy." Dương Tử Uyển ủ rũ nói.

"Đó là phim ảnh? Cũng không đến 50 triệu chứ?" Cố Yên Nhiên khó hiểu hỏi.

"Ông ấy định mở triển lãm ảnh, trong đó là tất cả phim ảnh."

"Trời ơi! Chuyện .... này ... Có lẽ thật sự phiền toái rồi." Cố Yên Nhiên cuối cùng cũng hiểu được tính chất nghiêm trọng của sự việc.

Thái Xa Luân là nhiếp ảnh gia phong cảnh tiếng tăm lừng lẫy trong giới người Hoa, lần này là ông ta dốc lòng chụp ảnh suốt hai năm để tổ chức triển lãm lần này mà...... Ôi! Thật sự rất phiền phức.

Cho dù ông ta có đòi Dương Tử Uyển bồi thường một tỷ, Dương Tử Uyển chắc cũng không thể phản bác, bởi vì giá trị nghệ thuật là vô giá.

Vẻ mặt Dương Tử Uyển như đưa đám.

Đúng là "Phúc vô song chí, họa vô đơn chí" (phúc đến thì ít, họa đến dồn dập), cha cô bị công ty giảm biên chế, nên rất buồn khổ uống say xảy ra tai nạn giao thông, đồng thời lúc này cô lại làm mất phim ảnh quan trọng, ôi! Chỉ hai chữ "Phiền não" cũng khó có thể nói hết được.

"Tớ nghĩ rằng muốn trả được chắc chỉ có bán thân." Dương Tử Uyển chu cái miệng nhỏ nhắn lên, ánh mắt hiện lên chua xót. Cô thật sự đã suy nghĩ thật lâu, suy nghĩ ngay cả ước mơ còn chưa chạm được vào đã lâm vào tình thế nguy hiểm rồi.

"Ngu ngốc! Đầu cậu bị nước tràn vào à?" Cố Yên Nhiên thò tay gõ một cái vào đầu nhỏ của cô: "Thử mua gương soi mặt mình xem, cậu là tuyệt sắc đại mỹ nữ sao? Có dáng người yêu mị khiêu gợi sao? Vừa nhìn nhất định là một người ngu ngốc, ai sẽ mua cậu đây?"

"Này —" Dương Tử Uyển trừng mắt nhìn Cố Yên Nhiên, cô đã đủ xui xẻo rồi, làm sao có thể chịu nổi lời nói ác độc này của bạn tốt nữa đây?

"Nếu như là tớ đi bán mình thì chắc còn thiếu không nhiều lắm." Cố Yên Nhiên sờ sờ gương mặt trái xoan của mình, nhìn thoáng qua Dương Tử Uyển ở trước mặt: "Nhìn xem, có phải đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành hay không?"

Cố Yên Nhiên quả thật rất đẹp, đường nét ngũ quan gần giống với đại mỹ nữ Lâm Chí Linh, đây là điểm kiêu ngạo của cô ấy.

"Cậu không được làm chuyện điên rồ?" Dương Tử Uyển kinh ngạc, bắt lấy cổ tay của cô: "Nợ của tớ không phải chuyện của cậu, cậu không cần làm chuyện điên rồ."

Tuy rằng Cố Yên Nhiên vẫn cười cô ngu ngốc, nhưng cô gái có bề ngoài xinh đẹp này có nhiệt huyết mà đơn thuần rất giống cô, cô tin Cố Yên Nhiên thực sự có thể vì giúp bạn mà làm mọi chuyện không tiếc cả mạng sống.

"Yên tâm, yên tâm, tớ cũng không phải ngu ngốc." Cố Yên Nhiên vẫy vẫy tay: "Tớ sẽ không đi bán mình, chỉ có ý muốn đồng ý lời mời của công ty model đó, chỉ cần ký hợp đồng, là có thể lấy trước một khoản tiền công, tuy rằng không nhiều, nhưng cũng có thể giúp cậu một chút."

"Yên Nhiên ... ...." Ánh mắt Dương Tử Uyển bắt đầu ngập nước.

"Khóc cái gì mà khóc, ngốc." Cố Yên Nhiên lại đánh cô một cái: "Chúng ta là chị em tốt mà, tớ không giúp cậu thì ai giúp cậu?"

"Yên Nhiên, không cần nói bản thân giống như một chị gái xã hội đen, không tốt đâu." Dương Tử Uyển xoa xoa nước mắt, dở khóc dở cười.

"Ha ha, chị gái có nghĩa khí như thế không phải rất tốt sao?" Cố Yên Nhiên bị ảnh hưởng sâu sắc của điện ảnh, luôn hướng tới nghĩa khí của xã hội đen.

"Cám ơn ý tốt của cậu, nếu thật sự không thể, tớ sẽ phiền cậu vậy." Dương Tử Uyển giữ vững tinh thần lộ ra khuôn mặt tươi cười, nắm chặt nắm tay nói: "Trên đời không có vấn đề khó khăn nào mà không thể giải quyết, tớ nhất định có thể giải quyết chuyện này."

"Gì cơ, cậu đúng là người như vậy, vừa mới rồi còn mày ủ mặt ê, giây tiếp theo liền như không có việc gì." Cố Yên Nhiên có chút bội phục cách nhận thức của cô bạn tốt này, tuy rằng Dương Tử Uyển thoạt nhìn xinh xắn lanh lợi, gầy yếu tong teo, người khác nhìn vào sẽ cho là không có tính kiên cường.

"Ừ, bởi vì giấc mơ của tớ đã thực hiện được đâu." Dương Tử Uyển hé miệng mỉm cười, sau lại kéo bạn tốt: "Chúng ta đi đi, trước mua một đống báo chí, nhìn xem có việc gì tốt có thể nhanh chóng kiếm một số tiền lớn không."

"Trên đời làm sao có loại công việc tốt như vậy? Hiện tại chính là đang trong thời kỳ kinh tế khó khăn, làm sao có thể từ trên trời rơi xuống một chuyện "Kim chuyên" (tốt) cỡ vậy được?" Cố Yên Nhiên nhỏ giọng nhắc nhở một câu, giành trả tiền cơm.

※ ※ ※

Ở trên đường cái, hai người vừa đi vừa lật báo xem, lúc này, Cố Yên Nhiên bỗng nhiên chỉ vào một bức ảnh chụp trên báo kêu to lên: "Tử Uyển, Tử Uyển, cậu mau nhìn người trong ảnh này!"

"Chuyện gì?" Dương Tử Uyển đến gần chỗ đèn sáng trên đường nhìn vào.

Trên ảnh chụp là một cô gái có mái tóc ngắn ngủn, hơi xoăn, với đôi mắt to trong suốt giống như chú nai con Bambi.

"A, làm sao có thể?" Ngay tức khắc hai tròng mắt của Dương Tử Uyển liền trừng lớn.

"Thật sự rất giống cậu đúng không? Trừ kiểu tóc, thật sự rất giống như chị em sinh đôi của cậu vậy." Cố Yên Nhiên hưng phấn nói, sau đó cẩn thận tìm thông tin bên cạnh tấm ảnh chụp: "Tìm một người làm thế thân cho cô gái . . . . Tiền thù lao 50 triệu? A! Tử Uyển, thật sự là một chuyện tốt từ trên trời rơi xuống, oa!"

Giữa tấm ảnh là một cô gái có tên Nghê Hải Đường, là cháu gái của chủ tập đoàn Trường Phong - Nghê Vạn Hùng, bởi vì gặp tai nạn máy bay mà chết, cả đời Nghê Vạn Hùng yêu thương nhất là người cháu gái này, bây giờ ông đang bệnh tình nguy kịch, cho nên người nhà giấu giếm việc này, cũng quyết định tìm kiếm một thế thân thay Nghê Hải Đường, an ủi ông cụ những ngày cuối đời.

Dương Tử Uyển xem hết nội dung, lại nhìn tấm ảnh kia, vẫn cảm thấy khó tin: "Yên Nhiên, cậu tin tưởng trên đời thật sự có người giống mình đến như vậy sao?"

"Chắc là có." So với bức ảnh, Cố Yên Nhiên càng quan tâm tiền thù lao hơn, đây thật sự rất hậu hĩnh.

Giám đốc tập đoàn Trường Phong - Nghê Vạn Hùng được xưng là Vua của con thuyền châu Á, nghe nói là một người sở hữu tài sản lên tới vài tỷ Đô-la, nổi tiếng là một người cực cực giàu, cho nên vừa ra tay liền trả ngay 50 triệu.

"Mau liên hệ với bọn họ, nếu không chuyện tốt sẽ bị người khác cướp đi mất. 50 triệu a, vừa đủ có thể thanh toán tiền cậu nợ." Cố Yên Nhiên vội thúc giục.

"Nhưng mà, tớ thật sự có thể làm sao?" Dương Tử Uyển có chút do dự: "Tớ sợ bản thân không làm được, nhỡ bị lộ, ông cụ kia không phải càng buồn khổ sao?"

"Yên tâm, trên báo không phải nói ông ấy đang bệnh nặng sao? Người bệnh nặng thường mơ hồ, mắt nhìn cũng mờ, nhìn hình dáng hơi giống sẽ tưởng đó là cháu gái thật." Cố Yên Nhiên bất chấp tất cả nói, loại chuyện tốt thế này nếu bỏ qua một lần sẽ không có lần nào khác.

Nhìn Dương Tử Uyển vẫn còn ý định do dự, Cố Yên Nhiên tự mình cầm lấy di động liên lạc.

"Dạ? Xin hỏi là thư ký Lâm sao? Tôi muốn nhận lời làm thế thân cho tiểu thư Nghê Hải Đường . . .. .."

Dương Tử Uyển nghe Cố Yên Nhiên cùng với đối phương nói chuyện, trong đầu vẫn đầy rối loạn như trước.

Người trong ảnh ở trên báo đó rất giống cô, giống đến khó tin, giống như gương mặt của cô nhìn thấy mỗi ngày trong gương vậy!

Chẳng lẽ. . . . . .Cô cùng Nghê Hải Đường có liên quan sao?

※ ※ ※

Ba ngày sau, Dương Tử Uyển đi vào bệnh viện nơi Nghê Vạn Hùng nằm.

Cô hôm nay mặc một bộ váy sang trọng, chân mang đôi giày đắt tiền cùng màu, mái tóc dài được cắt tỉa thành mái tóc ngắn xinh đẹp uốn hơi xoăn, làm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô càng thêm tinh tế, xinh đẹp, giống như một thục nữ.

Nhìn thấy quảng cáo trên báo là vào lúc trời tối, Dương Tử Uyển cùng Cố Yên Nhiên đã đặc biệt được xe đón đến văn phòng ở trụ sở chính của tập đoàn Trường Phong, thư ký của Nghê Vạn Hùng - Lâm Khởi Quân đã tự mình tiếp đón các cô, nhanh chóng cùng Dương Tử Uyển ký hợp đồng, đầu tiên thanh toán một nửa tiền thù lao.

Lâm Khởi Quân cho biết Nghê Vạn Hùng bị ung thư đến giai đoạn cuối, bất kỳ lúc nào cũng có thể qua đời, cho nên bọn họ không có thời gian chọn lựa người, chỉ cần có bảy, tám phần tương tự liền cùng đối phương nhanh chóng ký hợp đồng, may mắn Dương Tử Uyển gần như là bản sao của Nghê Hải Đường, làm cho Lâm Khởi Quân thở dài nhẹ nhõm.

Nghê Vạn Hùng có hai người con gái sinh đôi, nhưng bọn họ lại sớm qua đời, trên đời chỉ còn lại Nghê Hải Đường là người thân duy nhất, cho nên ông cụ rất mực yêu thương người cháu gái này, nếu mất đi cô ấy, chỉ sợ ông cụ sẽ không còn hy vọng sống tiếp.

    

Dương Tử Uyển trong lòng hết sức cảm thán, tuy rằng Nghê Vạn Hùng có tài sản lên tới hàng tỷ, nhưng hiện tại ông cụ cũng chỉ là một ông cụ cô độc.

"Nghê tiên sinh thường xuyên nói tiểu thư Hải Đường là một cô gái đáng yêu hay cười, cho nên dù Nghê tiên sinh không nhìn, cô vẫn nhất định phải mặt lộ vẻ mỉm cười với ông, kiểu như hé miệng mỉm cười đoan trang. Nhớ lấy không thể để lộ vẻ mặt bi thương, Nghê tiên sinh ghét nhất gặp người mang vẻ mặt đưa đám, ông có nói qua, cho dù ông qua đời, ông vẫn muốn người bên cạnh mỉm cười đưa ông rời đi." Lâm Khởi Quân dặn dò kỹ lưỡng.

Dương Tử Uyển liên tiếp gật đầu, vô cùng vất vả học theo đặc huấn suốt ba ngày làm một "Thục nữ tươi cười".

Đi đến bên ngoài phòng bệnh, Lâm Khởi Quân gõ cửa.

"Các vị tới." Mở cửa là một vị bác sĩ trung niên mặc áo blouse trắng, ông hạ giọng nói với Lâm Khởi Quân: "Ông cụ vừa tỉnh ngủ đã hỏi tiểu thư Hải Đường đâu."

Lâm Khởi Quân kéo tay Dương Tử Uyển đi vào bên trong, đứng ở trước giường bệnh.

"Nghê tiên sinh, tiểu thư Hải Đường đến rồi."

"Ông." Dương Tử Uyển nói với giọng ngọt ngào, cúi đầu nhìn về phía ông cụ trên giường, không khỏi thầm giật mình.

Ông cụ này gầy một cách đáng sợ, hai má lõm xuống thật sâu, làn da khô vàng, có nếp nhăn sâu giống như xác hột óc chó, chỉ có một đôi mắt sắc bén như chim ưng chứng minh lúc trước ông cụ cực kỳ lợi hại, từng ở trên thương trường oai phong một cõi, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.

Nhìn ông liền nghĩ tới bố lúc này cũng nằm trên giường bệnh, Dương Tử Uyển ánh mắt đau xót, vội vàng cúi đầu. Mặc kệ là người giàu có hay là người nghèo, một khi bị ốm đau đều không chịu nổi đau khổ.

Lâm Khởi Quân nhìn cô sắp khóc, vội vàng từ phía sau véo cô một cái, cô cuống quýt cố nặn ra vẻ tươi cười.

"Ông, con mang theo một ít điểm tâm người thích ăn, là con tự mình làm ạ, người có muốn nếm thử không?"

Nghê Vạn Hùng run run nâng tay khô héo lên nắm lấy tay của Dương Tử Uyển, cẩn thận tỉ mỉ quan sát cô, đánh giá đi đánh giá lại: "Hải Đường, con cuối cùng. . . . . ."

Cuối cùng cái gì, ông không có nói tiếp, chỉ cầm thật chặt tay cô, chặt đến nỗi làm đau cô.

"Chính là bởi vì ngày hôm đó bố xảy ra tai nạn xe cộ, tớ vội vã đến bệnh viện, vừa xuống taxi, ba lô đã bị cướp, tớ đuổi theo nửa ngày vẫn không kịp, trong đó là phim chụp của Thái tiên sinh." Ngón tay của Dương Tử Uyển ở dưới bàn xoắn lại nhìn trông tội nghiệp: "Là ông ấy bảo tớ đưa đến nơi rửa hình, kết quả. . . . . "

Dương Tử Uyển đam mê chụp ảnh, tuy rằng bây giờ còn là một sinh viên, nhưng phần lớn thời giờ đều để vào công việc sau giờ học, làm trợ lý cho nhiếp ảnh gia tự do, Thái Xa Luân.

Đây là công việc cô rất vất vả mới đạt được, lúc được nhận thông báo trúng tuyển còn đặc biệt mời Cố Yên Nhiên một bữa ăn mừng thật no, không nghĩ tới hiện tại lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn.

"Trời ơi, cậu như thế nào lại không cẩn thận như vậy? Đó là một củ Bạch Thái (cải trắng) rất phiền phức." Cố Yên Nhiên không thích Thái Xa Luân, bí mật gọi ông ta là Bạch Thái.

"Đúng vậy." Dương Tử Uyển ủ rũ nói.

"Đó là phim ảnh? Cũng không đến 50 triệu chứ?" Cố Yên Nhiên khó hiểu hỏi.

"Ông ấy định mở triển lãm ảnh, trong đó là tất cả phim ảnh."

"Trời ơi! Chuyện .... này ... Có lẽ thật sự phiền toái rồi." Cố Yên Nhiên cuối cùng cũng hiểu được tính chất nghiêm trọng của sự việc.

Thái Xa Luân là nhiếp ảnh gia phong cảnh tiếng tăm lừng lẫy trong giới người Hoa, lần này là ông ta dốc lòng chụp ảnh suốt hai năm để tổ chức triển lãm lần này mà...... Ôi! Thật sự rất phiền phức.

Cho dù ông ta có đòi Dương Tử Uyển bồi thường một tỷ, Dương Tử Uyển chắc cũng không thể phản bác, bởi vì giá trị nghệ thuật là vô giá.

Vẻ mặt Dương Tử Uyển như đưa đám.

Đúng là "Phúc vô song chí, họa vô đơn chí" (phúc đến thì ít, họa đến dồn dập), cha cô bị công ty giảm biên chế, nên rất buồn khổ uống say xảy ra tai nạn giao thông, đồng thời lúc này cô lại làm mất phim ảnh quan trọng, ôi! Chỉ hai chữ "Phiền não" cũng khó có thể nói hết được.

"Tớ nghĩ rằng muốn trả được chắc chỉ có bán thân." Dương Tử Uyển chu cái miệng nhỏ nhắn lên, ánh mắt hiện lên chua xót. Cô thật sự đã suy nghĩ thật lâu, suy nghĩ ngay cả ước mơ còn chưa chạm được vào đã lâm vào tình thế nguy hiểm rồi.

"Ngu ngốc! Đầu cậu bị nước tràn vào à?" Cố Yên Nhiên thò tay gõ một cái vào đầu nhỏ của cô: "Thử mua gương soi mặt mình xem, cậu là tuyệt sắc đại mỹ nữ sao? Có dáng người yêu mị khiêu gợi sao? Vừa nhìn nhất định là một người ngu ngốc, ai sẽ mua cậu đây?"

"Này —" Dương Tử Uyển trừng mắt nhìn Cố Yên Nhiên, cô đã đủ xui xẻo rồi, làm sao có thể chịu nổi lời nói ác độc này của bạn tốt nữa đây?

"Nếu như là tớ đi bán mình thì chắc còn thiếu không nhiều lắm." Cố Yên Nhiên sờ sờ gương mặt trái xoan của mình, nhìn thoáng qua Dương Tử Uyển ở trước mặt: "Nhìn xem, có phải đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành hay không?"

Cố Yên Nhiên quả thật rất đẹp, đường nét ngũ quan gần giống với đại mỹ nữ Lâm Chí Linh, đây là điểm kiêu ngạo của cô ấy.

"Cậu không được làm chuyện điên rồ?" Dương Tử Uyển kinh ngạc, bắt lấy cổ tay của cô: "Nợ của tớ không phải chuyện của cậu, cậu không cần làm chuyện điên rồ."

Tuy rằng Cố Yên Nhiên vẫn cười cô ngu ngốc, nhưng cô gái có bề ngoài xinh đẹp này có nhiệt huyết mà đơn thuần rất giống cô, cô tin Cố Yên Nhiên thực sự có thể vì giúp bạn mà làm mọi chuyện không tiếc cả mạng sống.

"Yên tâm, yên tâm, tớ cũng không phải ngu ngốc." Cố Yên Nhiên vẫy vẫy tay: "Tớ sẽ không đi bán mình, chỉ có ý muốn đồng ý lời mời của công ty model đó, chỉ cần ký hợp đồng, là có thể lấy trước một khoản tiền công, tuy rằng không nhiều, nhưng cũng có thể giúp cậu một chút."

"Yên Nhiên ... ...." Ánh mắt Dương Tử Uyển bắt đầu ngập nước.

"Khóc cái gì mà khóc, ngốc." Cố Yên Nhiên lại đánh cô một cái: "Chúng ta là chị em tốt mà, tớ không giúp cậu thì ai giúp cậu?"

"Yên Nhiên, không cần nói bản thân giống như một chị gái xã hội đen, không tốt đâu." Dương Tử Uyển xoa xoa nước mắt, dở khóc dở cười.

"Ha ha, chị gái có nghĩa khí như thế không phải rất tốt sao?" Cố Yên Nhiên bị ảnh hưởng sâu sắc của điện ảnh, luôn hướng tới nghĩa khí của xã hội đen.

"Cám ơn ý tốt của cậu, nếu thật sự không thể, tớ sẽ phiền cậu vậy." Dương Tử Uyển giữ vững tinh thần lộ ra khuôn mặt tươi cười, nắm chặt nắm tay nói: "Trên đời không có vấn đề khó khăn nào mà không thể giải quyết, tớ nhất định có thể giải quyết chuyện này."

"Gì cơ, cậu đúng là người như vậy, vừa mới rồi còn mày ủ mặt ê, giây tiếp theo liền như không có việc gì." Cố Yên Nhiên có chút bội phục cách nhận thức của cô bạn tốt này, tuy rằng Dương Tử Uyển thoạt nhìn xinh xắn lanh lợi, gầy yếu tong teo, người khác nhìn vào sẽ cho là không có tính kiên cường.

"Ừ, bởi vì giấc mơ của tớ đã thực hiện được đâu." Dương Tử Uyển hé miệng mỉm cười, sau lại kéo bạn tốt: "Chúng ta đi đi, trước mua một đống báo chí, nhìn xem có việc gì tốt có thể nhanh chóng kiếm một số tiền lớn không."

"Trên đời làm sao có loại công việc tốt như vậy? Hiện tại chính là đang trong thời kỳ kinh tế khó khăn, làm sao có thể từ trên trời rơi xuống một chuyện "Kim chuyên" (tốt) cỡ vậy được?" Cố Yên Nhiên nhỏ giọng nhắc nhở một câu, giành trả tiền cơm.

※ ※ ※

Ở trên đường cái, hai người vừa đi vừa lật báo xem, lúc này, Cố Yên Nhiên bỗng nhiên chỉ vào một bức ảnh chụp trên báo kêu to lên: "Tử Uyển, Tử Uyển, cậu mau nhìn người trong ảnh này!"

"Chuyện gì?" Dương Tử Uyển đến gần chỗ đèn sáng trên đường nhìn vào.

Trên ảnh chụp là một cô gái có mái tóc ngắn ngủn, hơi xoăn, với đôi mắt to trong suốt giống như chú nai con Bambi.

"A, làm sao có thể?" Ngay tức khắc hai tròng mắt của Dương Tử Uyển liền trừng lớn.

"Thật sự rất giống cậu đúng không? Trừ kiểu tóc, thật sự rất giống như chị em sinh đôi của cậu vậy." Cố Yên Nhiên hưng phấn nói, sau đó cẩn thận tìm thông tin bên cạnh tấm ảnh chụp: "Tìm một người làm thế thân cho cô gái . . . . Tiền thù lao 50 triệu? A! Tử Uyển, thật sự là một chuyện tốt từ trên trời rơi xuống, oa!"

Giữa tấm ảnh là một cô gái có tên Nghê Hải Đường, là cháu gái của chủ tập đoàn Trường Phong - Nghê Vạn Hùng, bởi vì gặp tai nạn máy bay mà chết, cả đời Nghê Vạn Hùng yêu thương nhất là người cháu gái này, bây giờ ông đang bệnh tình nguy kịch, cho nên người nhà giấu giếm việc này, cũng quyết định tìm kiếm một thế thân thay Nghê Hải Đường, an ủi ông cụ những ngày cuối đời.

Dương Tử Uyển xem hết nội dung, lại nhìn tấm ảnh kia, vẫn cảm thấy khó tin: "Yên Nhiên, cậu tin tưởng trên đời thật sự có người giống mình đến như vậy sao?"

"Chắc là có." So với bức ảnh, Cố Yên Nhiên càng quan tâm tiền thù lao hơn, đây thật sự rất hậu hĩnh.

Giám đốc tập đoàn Trường Phong - Nghê Vạn Hùng được xưng là Vua của con thuyền châu Á, nghe nói là một người sở hữu tài sản lên tới vài tỷ Đô-la, nổi tiếng là một người cực cực giàu, cho nên vừa ra tay liền trả ngay 50 triệu.

"Mau liên hệ với bọn họ, nếu không chuyện tốt sẽ bị người khác cướp đi mất. 50 triệu a, vừa đủ có thể thanh toán tiền cậu nợ." Cố Yên Nhiên vội thúc giục.

"Nhưng mà, tớ thật sự có thể làm sao?" Dương Tử Uyển có chút do dự: "Tớ sợ bản thân không làm được, nhỡ bị lộ, ông cụ kia không phải càng buồn khổ sao?"

"Yên tâm, trên báo không phải nói ông ấy đang bệnh nặng sao? Người bệnh nặng thường mơ hồ, mắt nhìn cũng mờ, nhìn hình dáng hơi giống sẽ tưởng đó là cháu gái thật." Cố Yên Nhiên bất chấp tất cả nói, loại chuyện tốt thế này nếu bỏ qua một lần sẽ không có lần nào khác.

Nhìn Dương Tử Uyển vẫn còn ý định do dự, Cố Yên Nhiên tự mình cầm lấy di động liên lạc.

"Dạ? Xin hỏi là thư ký Lâm sao? Tôi muốn nhận lời làm thế thân cho tiểu thư Nghê Hải Đường . . .. .."

Dương Tử Uyển nghe Cố Yên Nhiên cùng với đối phương nói chuyện, trong đầu vẫn đầy rối loạn như trước.

Người trong ảnh ở trên báo đó rất giống cô, giống đến khó tin, giống như gương mặt của cô nhìn thấy mỗi ngày trong gương vậy!

Chẳng lẽ. . . . . .Cô cùng Nghê Hải Đường có liên quan sao?

※ ※ ※

Ba ngày sau, Dương Tử Uyển đi vào bệnh viện nơi Nghê Vạn Hùng nằm.

Cô hôm nay mặc một bộ váy sang trọng, chân mang đôi giày đắt tiền cùng màu, mái tóc dài được cắt tỉa thành mái tóc ngắn xinh đẹp uốn hơi xoăn, làm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô càng thêm tinh tế, xinh đẹp, giống như một thục nữ.

Nhìn thấy quảng cáo trên báo là vào lúc trời tối, Dương Tử Uyển cùng Cố Yên Nhiên đã đặc biệt được xe đón đến văn phòng ở trụ sở chính của tập đoàn Trường Phong, thư ký của Nghê Vạn Hùng - Lâm Khởi Quân đã tự mình tiếp đón các cô, nhanh chóng cùng Dương Tử Uyển ký hợp đồng, đầu tiên thanh toán một nửa tiền thù lao.

Lâm Khởi Quân cho biết Nghê Vạn Hùng bị ung thư đến giai đoạn cuối, bất kỳ lúc nào cũng có thể qua đời, cho nên bọn họ không có thời gian chọn lựa người, chỉ cần có bảy, tám phần tương tự liền cùng đối phương nhanh chóng ký hợp đồng, may mắn Dương Tử Uyển gần như là bản sao của Nghê Hải Đường, làm cho Lâm Khởi Quân thở dài nhẹ nhõm.

Nghê Vạn Hùng có hai người con gái sinh đôi, nhưng bọn họ lại sớm qua đời, trên đời chỉ còn lại Nghê Hải Đường là người thân duy nhất, cho nên ông cụ rất mực yêu thương người cháu gái này, nếu mất đi cô ấy, chỉ sợ ông cụ sẽ không còn hy vọng sống tiếp.

    

Dương Tử Uyển trong lòng hết sức cảm thán, tuy rằng Nghê Vạn Hùng có tài sản lên tới hàng tỷ, nhưng hiện tại ông cụ cũng chỉ là một ông cụ cô độc.

"Nghê tiên sinh thường xuyên nói tiểu thư Hải Đường là một cô gái đáng yêu hay cười, cho nên dù Nghê tiên sinh không nhìn, cô vẫn nhất định phải mặt lộ vẻ mỉm cười với ông, kiểu như hé miệng mỉm cười đoan trang. Nhớ lấy không thể để lộ vẻ mặt bi thương, Nghê tiên sinh ghét nhất gặp người mang vẻ mặt đưa đám, ông có nói qua, cho dù ông qua đời, ông vẫn muốn người bên cạnh mỉm cười đưa ông rời đi." Lâm Khởi Quân dặn dò kỹ lưỡng.

Dương Tử Uyển liên tiếp gật đầu, vô cùng vất vả học theo đặc huấn suốt ba ngày làm một "Thục nữ tươi cười".

Đi đến bên ngoài phòng bệnh, Lâm Khởi Quân gõ cửa.

"Các vị tới." Mở cửa là một vị bác sĩ trung niên mặc áo blouse trắng, ông hạ giọng nói với Lâm Khởi Quân: "Ông cụ vừa tỉnh ngủ đã hỏi tiểu thư Hải Đường đâu."

Lâm Khởi Quân kéo tay Dương Tử Uyển đi vào bên trong, đứng ở trước giường bệnh.

"Nghê tiên sinh, tiểu thư Hải Đường đến rồi."

"Ông." Dương Tử Uyển nói với giọng ngọt ngào, cúi đầu nhìn về phía ông cụ trên giường, không khỏi thầm giật mình.

Ông cụ này gầy một cách đáng sợ, hai má lõm xuống thật sâu, làn da khô vàng, có nếp nhăn sâu giống như xác hột óc chó, chỉ có một đôi mắt sắc bén như chim ưng chứng minh lúc trước ông cụ cực kỳ lợi hại, từng ở trên thương trường oai phong một cõi, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.

Nhìn ông liền nghĩ tới bố lúc này cũng nằm trên giường bệnh, Dương Tử Uyển ánh mắt đau xót, vội vàng cúi đầu. Mặc kệ là người giàu có hay là người nghèo, một khi bị ốm đau đều không chịu nổi đau khổ.

Lâm Khởi Quân nhìn cô sắp khóc, vội vàng từ phía sau véo cô một cái, cô cuống quýt cố nặn ra vẻ tươi cười.

"Ông, con mang theo một ít điểm tâm người thích ăn, là con tự mình làm ạ, người có muốn nếm thử không?"

Nghê Vạn Hùng run run nâng tay khô héo lên nắm lấy tay của Dương Tử Uyển, cẩn thận tỉ mỉ quan sát cô, đánh giá đi đánh giá lại: "Hải Đường, con cuối cùng. . . . . ."

Cuối cùng cái gì, ông không có nói tiếp, chỉ cầm thật chặt tay cô, chặt đến nỗi làm đau cô.