Góc tối của Tổng tài

Góc tối của Tổng tài

Mô Tả:

truyện tiểu thuyết ngôn tình Góc tối của Tổng tài Còn anh ngẩng đầu, nhìn thấy ánh nắng nhảy múa trên mặt cô ấy, thật là ngang ngạnh, xuyên qua lớp lớp đi thẳng vào lòng anh không thèm hỏi một tiếng, anh thậm chí không kịp từ chối. Cô ấy là tia nắng mặt trời duy nhất trong cuộc đời ảm đạm của anh, những tia nắng này không chỉ chiếu duy nhất cho anh.

Chương 13 : đạo đức nghề nghiệp

Đôi môi Từ Giai Văn run rẩy, bước nhanh đi tới trước mặt cô, vung tay tát cô một cái thật mạnh, khiến Dương Tử Uyển lảo đảo, suýt nữa té lăn trên đất.

"Cô à?" Dương Tử Uyển khiếp sợ nhìn bà, không hiểu tại sao mình lại bị đối xử như vậy.

"Phi! Cô còn có mặt mũi gọi tôi là cô sao? Hồ ly tinh! Chuyên quyến rũ đàn ông, đồ đê tiện, tôi muốn đánh chết cô!" Từ Giai Văn không khống chế được cảm xúc, lại muốn nhào tới, thật may Phương Nam kịp thời đuổi tới ngăn cản.

Những phòng bệnh khác cũng mở cửa ra, bệnh nhân cùng thân nhân nhao nhao quây xem náo nhiệt.

"Cô sao lại nói vậy?" Dương Tử Uyển hoàn toàn không hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

"Nói gì thích chụp ảnh, chẳng qua là kỹ xảo quyến rũ đàn ông của cô đi? Chơi đã Thái Xa Luân nhà tôi liền một cước đá văng, trèo được cành cao đi! Xa Luân háo sắc tôi thừa nhận, nhưng cô vì sao còn đả kích ông ấy, bức tử ông ấy? A—— trời ơi, bảo tôi sau này biết sống thế nào đây?" Từ Giai Văn kích động quỳ gối trên sàn nhà lớn tiếng khóc.

"Bức tử ông ta?" Dương Tử Uyển kinh hãi, không để ý Phương Nam ngăn cản, vọt tới trước mặt Từ Giai Văn, ôm lấy hai vai của bà hỏi: "Thái tiên sinh, ông ta thế nào? Tôi làm sao có thể bức tử ông ấy?"

Là ông ta thiếu chút nữa bức tử tôi được không? Tôi lúc nào thì đi quyến rũ ông ta? Là ông ta tự chụp hình tôi, tôi cũng thiếu chút nữa bị ông ta hù chết! Nhưng những lời này, một câu Dương Tử Uyển cũng không nói ra ngoài miệng.

"Bây giờ còn giả bộ không có việc gì sao, không phải cô sai khiến thì là ai? Xa Luân đã nói tất cả, đã nói tất cả, ô. . . . . ."

"Tôi sai khiến?" Dương Tử Uyển dở khóc dở cười, cô lúc nào thì đã làm chuyện như vậy? "Thái tiên sinh ở bên trong? Ông ta không chết đúng không?"

"Tay của ông ấy bị phế, có khác gì đã chết? Sau này tôi sống làm sao bây giờ? Oa. .. .. . "Từ Giai Văn lên tiếng khóc rống.

Dương Tử Uyển buông bà ra, xoay người chuẩn bị đẩy cửa phòng phía sau bà ra. Thái Xa Luân nhất định đang đang ở bên trong.

"Không được vào." Phương Nam lập tức bắt lấy cô.

"Tôi muốn xem ông ta thế nào, mặc dù không phải tôi làm." Dương Tử Uyển khóa chặt chân mày nói.

"Không có gì đẹp mắt. Tay phải bị phế." Phương Nam nhàn nhạt nói.

Dương Tử Uyển lần nữa khiếp sợ.

"Tay Phải . . . . . Anh?"

"Đúng, là anh."

*******************

Đầu tiên, chúng ta cần phải hiểu “Tiểu Thuyết Ngôn Tình là gì?“. Là sản phẩm của nhân loại, của xã hội, là sự tích lũy kiến thức qua từng thời kì phát triển của con người và từng nền văn minh của nhân loại.

*******************

Sau khi nhận được những bức hình kia, anh nhờ Âu Dương Lâm Phong điều tra chuyện này, cũng giao phó cậu ta "xử lý" tốt vụ này.

Từ Giai Văn cũng ngừng khóc thút thít, hoảng sợ nhìn người con trai lạnh như núi băng ở trước mặt, bị ánh mắt đáng sợ như vậy nhìn chăm chú, bà cũng không có gan thét lên.

"Tại sao?" Dương Tử Uyển chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh tối đen.

Tại sao có thể như vậy? Cuộc đời cô bị phá hủy cũng thôi đi, chẳng lẽ người liên quan tới cô cũng bị phá hủy trong tay người đàn ông này sao? Thái Xa Luân cho dù có lỗi, cũng không cần phế tay của ông ta. Đối với một nhiếp ảnh gia mà nói, tay bị hủy, còn có thể làm cái gì?

Huống chi là cô có lỗi trước, cô không nên làm mất phim ảnh quan trọng như vậy!

"Ông ta làm chuyện không nên làm, xâm phạm người không nên phạm, như thế mà thôi." Phương Nam đút tay vào túi quần, lạnh lùng đứng nghiêm.

"Như thế mà thôi? Như thế mà thôi anh lại phế tay của ông ta? Mạng người anh coi là cái gì? Cuộc sống người khác ở trong mắt anh là gì? So một con kiến còn không bằng sao? Anh cho rằng mình là ai? Chúa tể muôn loài hay là Thượng Đế? Anh luôn như vậy, luôn mang dáng vẻ cao cao tại thượng!" Dương Tử Uyển giận đến cả người phát run, thanh âm cũng thay đổi khàn khàn.

Khóe miệng Phương Nam co quắp một cái, chăm chú nhìn cô thật sâu một cái, sau đó xoay người rời đi, bóng lưng cô độc mà kiên quyết.

Dương Tử Uyển nắm chặt quả đấm từ từ buông ra, trợt ngồi ở trên sàn nhà, nước mắt từng viên một lăn trên khuôn mặt.

Khốn kiếp! Anh, cái tên đại khốn kiếp này. . .. .. .. .

"Tử Uyển?" Cố Yên Nhiên mở cửa, thấy bạn tốt kinh hồn bạt vía, cô giật mình, vội vàng kéo vào nhà: "Xảy ra chuyện gì sao? Sao mặt cậu lại sưng lên như vậy? Chẳng lẽ. . . . . . Bị Phương Nam đánh?"

Gia cảnh của Cố Yên Nhiên cũng không tệ lắm, cho nên sau khi lên đại học liền một mình thuê phòng trọ ở bên ngoài ở, vui vẻ, phấn khởi cuộc sống quý tộc độc thân.

Dương Tử Uyển nhào vào trong ngực của cô, không trả lời mà khóc nức nở.

Cố Yên Nhiên đột nhiên trợn tròn mắt, một phen kéo cô ra, thấy rõ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhếch nhác không chịu nổi: "Thật sự là tại anh ta? Khốn kiếp! Lại dám khi dễ cậu, bản tiểu thư đi chặt đứt chân chó của anh ta!"

Cặp mắt của cô phun lửa, trong nháy mắt từ nữ sinh thanh thuần xinh đẹp biến thân thành Godzilla, chạy tới cửa lấy giày chuẩn bị mang vào.

Dương Tử Uyển vội vàng kéo cô lại: "Đừng đi! Không phải anh ta đánh tớ. Chỉ là tớ không muốn cùng anh ta có bất kỳ dính líu gì nữa."

"Vậy là ai? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trước đó, các cậu không phải là cùng nhau đi ăn cơm sao?" Cố Yên Nhiên thấy thái độ kiên quyết của cô, không thể làm gì khác hơn là xoay người lại tìm hiểu nguyên nhân.

"Anh ta đánh Thái Xa Luân khiến tay phải của ông ta bị tàn phế." Dương Tử Uyển cau chặt chân mày, lẩm bẩm.

"Gì? Thiệt hay giả?" Cố Yên Nhiên đang thay cô bôi thuốc, nghe cô nói như vậy, không khỏi thét lên, không cẩn thận dùng sức ấn mạnh miếng bông lớn lên mặt cô nói: "Là Phương Nam làm?"

Dương Tử Uyển đau đến muốn nhảy dựng lên, vẫn gật đầu đáp lại: "Ừ."

"Ha ha ha. . . . . ." Cố Yên Nhiên chợt cất tiếng cười to: "Thật là quá tuyệt vời! Tớ quả nhiên không có nhìn nhầm, họ Phương kia chính là một người đàn ông!"

"Cậu nói cái gì vậy?" Dương Tử Uyển càng thêm buồn bực: "Anh ta dựa vào cái gì mà làm như vậy chứ? Anh ta như vậy chẳng khác nào phá hủy cuộc đời Thái Xa Luân, cậu hiểu không?"

"Tớ hiểu! Tớ dĩ nhiên hiểu! Nhưng mà nếu tớ là anh ta, tớ sẽ còn làm tuyệt tình hơn, chẳng những phá hủy tay phải của ông ta coi như trừng phạt, còn có thể thẳng thừng phá hủy tay trái của ông ta, để cho ông ta hoàn toàn không thể chụp hình được! Tên đó là một tên già háo sắc, hạ lưu, đê tiện, nên đi đầu thai làm thái giám, tên đạo đức giả, lại dám động vào cậu, hủy tay của ông ta, coi như là dễ dãi với ông ta rồi, tớ muốn nói là cắt luôn cái dâm của ông ta mới hết chuyện được."

Dương Tử Uyển trợn mắt há hốc mồm nhìn Cố Yên Nhiên.

Tại sao mọi người ở bên cạnh cô lại ác như vậy?

Đúng rồi, bây giờ cô mới nhớ ra, Thái Xa Luân thuận tay trái, vì vậy hủy đi tay phải của ông ta là Phương Nam đã nể tình rồi sao?

Chuyện này chẳng qua đây chỉ là một sự trừng phạt nhỏ?

"Nhưng mà coi như vậy đi, Phương Nam cũng không thể làm như vậy được! Thái Xa Luân mặc dù đối với tớ có ý muốn không tốt, nhưng cũng không có làm ra chuyện gì quá đáng mà." Dương Tử Uyển rù rì nói.

"Ai biết ông ta còn chuyện đê tiện gì chưa kịp làm?" Cố Yên Nhiên hừ lạnh một tiếng, cô tin Phương Nam không vô cớ dạy dỗ Thái Xa Luân như vậy.

"Trước khi Phương Nam quyết định làm như vậy cũng nên cùng tớ thương lượng một chút chứ? Chuyện này dù sao cũng liên quan đến tớ mà."

"Có lẽ anh ấy nghĩ nếu để cậu biết sẽ làm cậu bị tổn thương?"

"Phải sao? Tớ không tin." Dương Tử Uyển lắc đầu một cái: "Yên Nhiên, tối hôm nay để cho tớ ở lại đây với cậu được không? Tớ không muốn về đó."

"Không được." Cố Yên Nhiên lập tức cự tuyệt.

"Yên Nhiên ——" Dương Tử Uyển đau khổ cầu xin: "Tớ cũng không thể về nhà, nếu không mẹ sẽ lo lắng. . . . . . "

"Cậu cũng đã kết hôn, coi như có tranh chấp với anh ta, cũng phải gặp mặt nói chuyện rõ ràng, không gặp anh ta mọi chuyện sẽ không giải quyết được."

"Nhưng mà. . . . . . . ." Cô thật sự không muốn gặp Phương Nam, vừa nhìn thấy dáng vẻ cao cao tại thượng của anh, cô liền bực bội.

"Tớ không tài nào chứa chấp nổi một cô dâu mới cưới bỏ nhà ra đi." Cố Yên Nhiên hoàn toàn không nể mặt.

Dương Tử Uyển bi ai đứng lên, u oán mà nhìn cô.

"Được rồi, được rồi, coi như tớ thua cậu." Vừa nhìn thấy cặp mắt ướt át của cô, giống như một con cún nhỏ có linh tính vậy, Cố Yên Nhiên cũng không có cách nào mềm lòng, bất đắc dĩ nhận thua, có điều là, cô căm hận mà nói thêm một câu: "Nhưng trước tiên nói cho rõ, chỉ được một đêm nay thôi, ngày mai bò trở về cho tớ."

※ ※ ※

Bên trong phòng ăn của Nghê gia, bên cạnh bàn ăn đá cẩm thạch giống như tối hôm qua ngồi đầy người.

"Phương phu nhân hôm nay sẽ lại không có ở đây chứ?" Trần Sunny quái gở nói.

"Quả thật không coi chúng ta ra gì."

"Đúng vậy, đúng vậy."

"Xem ra sau này, cái nhà này cũng không cần những người như chúng ta đặt chân tới rồi."

"Đúng vậy, cô ta tự cao tự đại còn hơn cả hoàng thái hậu, sợ rằng chúng ta ba quỳ chín gõ cũng không mời nổi."

Mỗi người một câu châm chọc khiêu khích, chê cười nói.

Vậy mà Phương Nam vẫn lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, mặt không biến sắc.

Một lát sau, mọi người thấy anh không có phản ứng, vì vậy dần dần im lặng.

Đợi bọn họ không lên tiếng nữa, Phương Nam coi như không có chuyện gì xảy ra nói: "Thím Hứa, ăn cơm."

"Vâng." Thím Hứa xoay người phân phó phòng bếp mang thức ăn lên.

"Phương Nam. . . . . ." Em rể của Nghê Vạn Hùng lại cậy già lên mặt, nhưng mà chưa có nói hết câu, liền bị Phương Nam lạnh lùng trừng mắt, khiến ông tức giận chỉ có thể nắm chặt cây gậy.

"Thân thể Tử Uyển không thoải mái, hôm nào sẽ cùng các vị ăn cơm sau." Phương Nam nhàn nhạt nói.

Mọi người im lặng không nói gì.

Thời điểm Phương Nam lấy khăn giấy lau miệng, mỉm cười một cái. Lần này, mặt Tử Uyển thật sự đã sưng lên, như vậy cũng tốt, anh đang lo Tử Uyển làm sao xuất hiện ở trước mặt mấy người này với bộ dáng như vậy. Muốn trở thành người thừa kế của Nghê gia cùng Phương phu nhân, tuyệt không phải chuyện đơn giản như vậy.

※ ※ ※

Tâm tình Dương Tử Uyển đang không tốt.

Theo bản năng cô viết vô số tên Phương Nam lên giấy, sau đó lại đếm từng chữ từng chữ.

Tên đàn ông xấu xa, ghê tởm! Tại sao nhiều ngày như vậy không liên lạc với cô? Chẳng nhẽ anh không quan tâm một chút nào tới cô nữa sao?