Góc tối của Tổng tài

Góc tối của Tổng tài

Mô Tả:

truyện tiểu thuyết ngôn tình Góc tối của Tổng tài Còn anh ngẩng đầu, nhìn thấy ánh nắng nhảy múa trên mặt cô ấy, thật là ngang ngạnh, xuyên qua lớp lớp đi thẳng vào lòng anh không thèm hỏi một tiếng, anh thậm chí không kịp từ chối. Cô ấy là tia nắng mặt trời duy nhất trong cuộc đời ảm đạm của anh, những tia nắng này không chỉ chiếu duy nhất cho anh.

Chương 12 : kết hôn

"Không sao đâu, anh ta là anh ta, tớ là tớ." Dương Tử Uyển không quan tâm nói.

Dù sao cô và Phương Nam chẳng qua là hợp đồng hôn nhân, cô cũng đã thực hiện nghĩa vụ trong hợp đồng, Phương Nam không có quyền lợi trói buộc cô nữa.

"Vậy cứ như đã nói! Đúng rồi, điện thoại di động của em phải luôn mở a, nếu như tạm thời có chuyện gì còn liên lạc được."

Lâm Yến Nam lại dặn dò đôi câu mới rời đi.

Dương Tử Uyển cùng Cố Yên Nhiên tiếp tục đi về phía cổng trường.

Rốt cuộc có thể đến Châu Phi, nơi đó là thiên đường thế giới tự nhiên, có thể thấy rừng Mưa nhiệt đới, cũng có sa mạc nhiệt đới, còn có thể thấy nhiều loại động vật cùng thực vật hoang dại, vạn tuế, vạn vạn tuế! Dương Tử Uyển hưng phấn vô cùng.

"Nhìn, xe riêng tới đón kìa." Cố Yên Nhiên vội vàng ngăn cô lại, đưa tay chỉ cổng trường.

Một xe BMW màu đen đứng ở phía ngoài cổng trường, đứng bên cạnh xe càng làm người khác chú ý hơn là một người con trai khôi ngô tuấn tú.

Dương Tử Uyển không khỏi chu cái miệng nhỏ nhắn. Thật là âm hồn không tiêu tan! Cô thật vất vả mới cao hứng được một lát, thế mà người này lại xuất hiện.

"Cùng đi ăn cơm chứ?" Phương Nam vẫy tay với cô mỉm cười.

Dương Tử Uyển định xoay người chuẩn bị rời đi, lại bị Cố Yên Nhiên lôi kéo, trực tiếp áp tải đi đến phía Phương Nam.

"Phương tiên sinh, phụ nữ vừa khó tính lại hay giận dỗi này giao lại cho ngài, coi trọng cô ấy nha."

"Cám ơn." Phương Nam đương nhiên mà đón lấy, cũng đem Dương Tử Uyển nhét vào trong xe, không để ý tới giãy giụa phản kháng của cô.

Sau anh xoay người, nho nhã lễ độ nói với Cố Yên Nhiên: "Em là Cố tiểu thư?"

"Anh biết em?" Cố Yên Nhiên có chút vui mừng, không khỏi ra vẻ bộ dáng cô gái nhỏ xấu hổ.

"Em là Cố Yên Nhiên, bạn thân duy nhất của Dương Tử Uyển." Phương Nam mỉm cười nói: "Cùng đi ăn cơm không? Anh mời khách."

"Em thật sự rất muốn đi cùng." Cô mở to mắt long lanh đảo quanh, cuối cùng vẫn là vẫy tay: "Đáng tiếc làm kỳ đà cản mũi sẽ bị sét đánh, em lại rất sợ chết, cho nên không thể làm gì khác hơn là tự mình đi về."

Phương Nam gật đầu một cái, ngồi vào xe, thuận tiện thay Dương Tử Uyển vẫn còn đang tức giận nịt chặt dây an toàn, mới vẫy tay tạm biệt Cố Yên Nhiên.

Nhìn xe nghênh ngang rời đi, Cố Yên Nhiên đá đá mặt đất, lắc đầu một cái: "Thiệt là, Tử Uyển tại sao phải tức giận? Người đàn ông tốt như vậy tự mình đến đón, nếu là mình cao hứng còn không kịp đấy. Ôi, có người yêu thật tốt, hại mình cũng muốn có một tình yêu điềm điềm mật mật. . . . . . Thượng Đế vạn năng à, xin ban cho con một người đàn ông mạnh mẽ đi!"

"Anh hôm nay rất rảnh rỗi sao?" Dương Tử Uyển liếc Phương Nam một cái, lạnh lùng châm chọc nói.

"Vì em, anh có thể bất cứ lúc nào cũng rảnh rỗi." Anh rất tự nhiên trả lời như vậy.

Dương Tử Uyển hừ một tiếng. Nói hay hơn hát, ai tin?

"Đi ăn món Pháp được không?" Phương Nam đề nghị.

"Không muốn."

"Món Zehder?"

"Không muốn."

"Vậy món Nhật? Món Hàn?" Anh rất kiên nhẫn hỏi.

"Cũng không muốn."

"Vậy em quyết định đi tới nơi nào ăn đi." Phương Nam cuối cùng cũng không có cách ứng phó với một phụ nữ đang giận dỗi, anh vẫn không có kinh nghiệm gì.

Trước giờ, lúc gặp gỡ, kết giao, đều là phụ nữ lấy lòng anh, nhưng mà, ngoại lệ như Dương Tử Uyển ngược lại khiến anh cảm thấy thích, chẳng lẽ đàn ông trời sinh đều là ngu ngốc?

Dương Tử Uyển cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, dù sao vừa nhìn thấy anh, cả người cô liền cảm thấy có cái gì không đúng.

Anh và cô rõ ràng không có bất kỳ tình cảm nào, tại sao anh còn phải dây dưa với cô như vậy? Đã liên tục thanh minh với anh, cô sẽ không làm trở ngại kế hoạch vơ vét tiền của anh, hai người đều tự có cuộc sống riêng của mình, anh còn có cái gì không yên lòng? Không nên làm xáo trộn cuộc sống yên tĩnh của cô.

Cuối cùng, Dương Tử Uyển suy nghĩ, giảo hoạt nói: "Vậy. . . . . . Đi ăn quán ven đường là được rồi."

Người như Phương Nam sống an nhàn sung sướng, trên người mặc trang phục trên trăm vạn, khẳng định ngay cả quán ven đường là cái gì cũng không biết, tưởng tượng anh ở nơi đó vừa lúng túng vừa xấu hổ, Dương Tử Uyển cười trộm không dứt ở trong lòng.

Lấy tiền đập tôi? Tốt, tôi sẽ dạy anh kiến thức về cuộc sống của dân chúng bình thường!

Phương Nam nghi ngờ nhìn cô gái nhỏ đang cười trộm không dứt một chút, bất đắc dĩ lắc đầu một cái. Cô thật đúng là một cô bé con a.

"Trời rất nóng, em nhất định phải ăn quán ven đường?"

"Xác định!" Dương Tử Uyển mãnh liệt gật đầu.

Phương Nam, anh nhất định phải xấu hổ rồi.

※ ※ ※

Nhưng mà, kết quả lại làm Dương Tử Uyển thất vọng.

Cô lộn xộn gọi một đống đồ lớn, có bánh ống Aberdeen, gà rán, kem xoài, đậu phụ thối, miến tàu, muốn nhìn bộ dáng Phương Nam bị làm khó.

Nhưng hết lần này tới lần khác chỉ có một người đàn ông phong độ mặc quần áo cao cấp thoải mái ngồi ở giữa quán ăn vặt, cũng không hoảng không vội, ăn đậu phụ thối.

Không chỉ có Dương Tử Uyển trợn mắt há hốc mồm nhìn, những khách hàng khác cũng không nhịn được liếc mắt nhìn anh.

Dương Tử Uyển không nhịn được len lén giậm chân, tại sao không thể thành công làm anh xấu hổ một lần?

"Khi còn bé, anh đã từng ở nơi khó khăn hơn rất nhiều, ăn những món kém hơn rất nhiều." Phương Nam chợt nói như vậy.

Dương Tử Uyển sửng sốt, ngạc nhiên nhìn anh.

Phương Nam khẽ mỉm cười với cô.

Cô chột dạ cúi đầu, đột nhiên nhớ tới Phương Nam chỉ là đứa nhỏ được Nghê Vạn Hùng nhận nuôi, trước khi vào nhà giàu có thế lực, anh chỉ là một cô nhi.

"Thật xin lỗi. . . . . ." Cô lẩm bẩm.

"Đứa ngốc." Phương Nam vuốt vuốt tóc của cô: "Những thứ thức ăn này dù không lịch sự nhưng thật sự rất ngon, cũng rất có vị tình người."

"Ừ." Dương Tử Uyển gật đầu một cái. Cô thích loại không khí náo nhiệt này, không thích nhà hàng cao cấp làm cho người ta cảm thấy mất tự nhiên. Có lẽ, cô thật không thích hợp trong xã hội thượng lưu đi?

"Buổi chiều chuẩn bị đi nơi nào chơi? Hoặc là đi du lịch ngắn một lần? Anh lái xe." Phương Nam đề nghị.

"Anh. . . . . . Nếu như có thời gian, sao không đi bệnh viện thăm Nghê tiên sinh đi?" Dương Tử Uyển không khỏi cau mày.

"Ông không cần người thăm."

"Anh nói gì vậy?" Nghe anh trả lời lạnh nhạt như thế, Dương Tử Uyển rất tức giận.

"Sự thật chính là như thế, coi như đi, ông cũng không gặp em." Phương Nam nâng kính, chậm rãi nói.

Đúng là, cô ngày hôm qua đi bệnh viện, nhưng bác sĩ chính nói Nghê Vạn Hùng không muốn gặp bất kỳ ai.

"Nhưng mà. . . . . .Không có ai là không cần người ở bên, nhất định ông hiện tại rất cô độc, rất tịch mịch, ông có đồng ý gặp anh hay không là một chuyện, tấm lòng tận tâm của hậu bối lại là một chuyện." Dương Tử Uyển có chút kích động nói, cô có thời gian liền chạy đến bệnh viện, để thăm cha, cũng là để thăm Nghê Vạn Hùng.

Tình trạng vết thương của cha đã từ từ chuyển biến tốt, mặc dù mẹ cùng anh trai đều nói không cần cô bận tâm tiền thuốc men, nhưng cô vẫn đem tiền tiết kiệm để mua máy ảnh cao cấp giao cho mẹ.

Mặc dù đã sớm biết cô chỉ là một cô nhi được nhận nuôi, nhưng cô vẫn coi hai người là cha mẹ ruột thịt, hơn nữa, so với cha mẹ đẻ vất bỏ cô, hai người đã nuôi dưỡng và dạy dỗ cô lớn lên, cho cô một gia đình ấm áp, không phải là càng cần hiếu kính sao?

Tại sao Phương Nam được Nghê Vạn Hùng coi là người thừa kế lại tuyệt tình như vậy?

Anh quả nhiên là tên vô tình vô nghĩa, khốn kiếp!

Bởi vì Phương Nam bây giờ không lay chuyển được Dương Tử Uyển, không thể làm gì khác hơn là mang cô đi tới bệnh viện.

Kết quả đúng như lời Phương Nam nói, Nghê Vạn Hùng không chịu gặp bọn họ.

"Tại sao phải như vậy chứ?" Trên hành lang, Dương Tử Uyển hoang mang cắn môi.

Cô bây giờ không thể hiểu những người có tiền này, làm sao ngay cả ngã bệnh cũng kỳ quái như thế, người đang lúc ốm đau không phải là càng suy yếu càng khát vọng tình thân sao? Tại sao Nghê Vạn Hùng không muốn có người bầu bạn?

Hay là. . . . . .Ông biết cô là giả danh?

Dương Tử Uyển vì thế cảm thấy ưu tâm lo lắng.

"Tính của ông vẫn cứ như thế." Phương Nam xoa xoa mái tóc của cô, say mê xúc cảm mềm mại suôn mượt kia: "Cá tính của ông quá mức kiên cường, luôn hy vọng ở trước mặt mọi người nhìn thấy mình có hình dáng hoàn mỹ nhất, cho nên không muốn bị người khác thấy dáng vẻ suy yếu vô lực lúc ngã bệnh, kể cả người thân cũng không muốn."

"Như thế không phải sống rất khổ cực sao?" Không biết tại sao, mặc dù chỉ gặp Nghê Vạn Hùng có một lần, Dương Tử Uyển lại phá lệ quyến luyến với ông cụ này, vừa nghĩ tới ánh mắt kia lúc nhìn cô tràn đầy kích động, khiến cô đau lòng không dứt.

Con người đúng là một loại động vật kỳ lạ, bất kể nghèo khó hay phú quý đều có phiền não, cho dù đã đứng ở trong đám người cao nhất, Nghê Vạn Hùng hình như cũng không sung sướng.

"Được rồi, tới cũng đã tới, chúng ta cũng nên đi thôi?" Phương Nam hỏi.

"Tôi đi thăm cha tôi một chút." Dương Tử Uyển từ trong tay của anh giãy giụa thoát ra, xoay người đi về phía một hành lang dài khác.

Phương Nam thở dài, nghĩ thầm vậy cũng coi như bố vợ của anh, vì vậy liền đi theo cô tới khu phòng bệnh bình thường.

※ ※ ※

Khi hai người đi qua một gian phòng bệnh vừa lúc cửa phòng mở ra, có người đi ra, người nọ vừa nhìn thấy Dương Tử Uyển, giật mình mở miệng gọi một tiếng.

"Dương Tử Uyển?"

Dương Tử Uyển dừng bước lại: "Cô (nguyên văn: sư mẫu)? Cô sao lại ở đây?"

Người phụ nữ trung niên mái tóc có chút rối tung, ánh mắt sưng đỏ chính là vợ của Thái Xa Luân – Từ Giai Văn.