Tổng tài yêu nghiệt

Tổng tài yêu nghiệt

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình tổng tài yêu nghiệt Con gái là thế đấy, càng mạnh mẽ thì càng yếu đuối, càng cười nhiều thì càng thấy trống trải, càng vô tư lại càng lắm ưu phiền. Biết sao được đây, cuộc đời thì chẳng màu hồng mà con gái thì không có màu nào làm đại diện.

Chương 6 : Tô Thiện ngồi

Hắn ta say đến mờ mịt,chỉ ngã dựa vào người tên quản lí,một chữ cũng không đáp lại.

"Hên là khách hàng không còn rõ tỉnh táo,cô đi làm việc của cô đi,phiền phức."Nói rồi,hắn ta dìu người đàn ông rời khỏi,để lại cô chỉ biết nuốt cục tức vào lại trong bụng.

Tối đến,tên quản lí kia mới cho cô được nghỉ.Tô Thiện mệt rã rời,hôm nay cô làm việc quá sức bả vai lại đau nhói lên rồi,chắc lại sưng lên đi.Nghĩ đến trên đó có tên của hắn ta,Tô Thiện càng thêm hận.Cô lững thửng đi trên đường,trên người cô một đồng cũng không có,lấy gì để bắt xe về.

Cô giờ chỉ biết đi về phía trước,từng bước từng bước vô hướng,chính bản thân cũng không biết sẽ đi đâu.Cô không nhớ đường về nhà hắn,vì vốn dĩ cô mù đường,chẳng nhớ được huống hồ là xác định phương hướng.

".Tối rồi mà một mình đi đâu vậy,cô em."

Tô Thiện nhìn người đàn ông đứng chắn trước mặt cô,hắn chỉ quấn mỗi cái chăn trên người.Cô biết,hắn ta chính là tên biến thái hay làm xằng bậy trên phố mấy hôm nay,trên mạng có ảnh chụp của hắn.

.Cô nhếch môi,rút một ống kim tiêm từ trong túi áo ra.Nó là do cô nhặt lúc dọn vệ sinh,mục đích chủ yếu là phòng thân."Muốn thử không,tôi mới chích xong đấy,tôi đây cũng không ngại có người cùng nhiễm HIV với mình."Nói rồi,cô đưa ống tim về phía hắn hù dọa,người đàn ông mặt đã sớm co rút lại,xoay người bỏ chạy.

Tô Thiện ngồi sụp xuống đất,tim cô lúc này còn đập nhanh dữ dội.Không ai biết được,lúc nãy cô sợ đến mức nào nhưng vẫn phải cố bình tĩnh diễn kịch.Cô thấy tủi thân,mọi chuyện như dồn hết vào người cô.

Cả ngày không một chút năng lượng đã phải gánh chịu bao nhiêu khổ cực,tủi nhục,sợ hãi lên người.Cô lúc này rất tủi thân,cô không một ai bên cạnh cả.Cô khóc,vùi mặt vào giữa hai chân khóc òa như một đứa trẻ.Bao ấm ức,tủi nhục như tuôn trào,cô không để ý đây là ngoài đường cứ thế ngồi như vậy,khóc đến run rẩy.

"Đứng lên,ngồi đây khóc cái gì?"

Tô Thiện ngước mắt,mắt đỏ hoe ngập nước nhìn người đàn ông sừng sững đứng bên cạnh cô.Gương mặt hắn lạnh toát,lông mày nhíu lại thành một đường,ánh mắt nhìn đăm đăm cô.

Tô Thiện vẫn khóc lớn,cô thấy hắn càng tức,bao nhiêu tủi thân cô gáng chịu đều vì hắn mà ra,tất cả đều tại hắn.

"Tôi nói đứng lên,cô không nghe hả."Hắn quát.

Cô đứng lên,nước mắt vẫn lăn dài trên gương mặt một bên sưng tấy.Từ Hy Viễn nhìn cô,bất giác nhẹ giọng hơn:

"Ai đánh cô?"

Tô Thiện quệt nước mắt,mắt tròn xe rưng rưng nước mắt nhìn hắn "Ai anh còn hỏi sao?Anh không phải bảo tên quản lí khốn kiếp kia chỉnh tôi sao?Anh hài lòng chưa...anh hài lòng chưa?"

Từ Hy Viễn cau mày "Hắn ta đánh cô?"

"Anh hỏi cái rắm,hắn ta mắng tôi,đánh tôi.....tất cả mấy người là đồ khốn."Nói rồi cô lại quệt nước mắt,xoay người rời đi.Nhưng trước mặt tối sầm,cô ngã nhào vào lòng ngực hắn,Tô Thiện cảm thấy rất đói,cả ngày nay cô ngay cả ăn cũng chưa.

...........

"Ăn đi."

Tô Thiện nhìn người đàn ông ngồi đối diện,lông mày hắn lúc nào cũng chau lại như rất khó chịu,ánh mắt màu hổ phách rất thu hút lòng người đang nhìn cô chằm chằm.

Tô Thiện gạc mấy cái suy nghĩ cuốn hút ra khỏi đầu,cô bất đầu ăn cơm,khá ngon miệng.Cô đến khi ăn xong vẫn thấy hắn ta một mực không động đũa,phần thức ăn của hắn còn nguyên.Tô Thiện liếm môi,mắt láo liết "Anh không ăn sao?"

"Không có khẩu vị."

"Vậy...vậy tôi ăn thay anh nhé,không nên để phí thức ăn."

Hắn ta liếc mắt khinh thường nhìn cô,nhếch môi "Ăn đi."Nói rồi,hắn đẩy phần ăn của mình về phía cô.

Ăn no bụng hậu quả là tối đến Tô Thiện bị dị ứng,cả người nổi đầy mẫn đỏ,ngứa không chịu nổi.Cô bị dị ứng với trứng gà,nhưng rõ là đồ ăn lúc nãy không có trứng gà mà.

Cô ngồi trên giường liên tục gãi,da thịt trắng noãn sớm sưng đỏ lên,khắp nơi chi chít mẫn đỏ.Cô bí quá hóa liều,chạy xuống lầu nơi hắn ta đang ngồi đọc báo "Từ Hy Viễn,anh...anh cho tôi mượn xe được không?"

Hắn ngước đầu nhìn cô,lông mày lại nhíu lại,ánh mắt lạn lùng "Làm sao?...."

"Tôi bị dị ứng,tôi muốn đi mua thuốc."

Hắn ta đem điện thoại điện cho bác sĩ tư gia,nhưng hắn ta bảo không thể tới,vợ hắn đang trong phòng sinh.

Từ Hy Viễn nhìn cô liên tục cào gãi lung tung ,làn da đỏ ửng hết cả lên "Cô ngồi yên ở nhà đó,tôi ra ngoài sẽ về liền."Nói rồi,hắn ta mang theo áo khoác rời khỏi.

Tô Thiện lại chạy lên lầu,nằm vật ra giường tiếp tục gãi,ngứa chết cô rồi.

Lúc hắn về quăng cho cô một túi nilon,bên trong có lẫn thuốc uống và thuốc bôi ngoài da.Tô Thiện nhanh chóng uống thuốc rồi đem thuốc bôi thoa lên tay rồi chà lung tung trên người.

"Cô có biết thoa không đấy?"Ánh chán ghét nhìn cô,có thoa thuốc cũng làm không xong.

"Tôi...tôi biết,nhưng mà sau lưng,không làm sao thoa được."

"Đưa đây."Hắn nói rồi,giật lấy tuýp kem trên tay cô,bôi lên tay mình rồi vén áo thoa đều lên lưng cô.

"Nằm úp xuống."

Tô Thiện cảm giác bàn tay mát lạnh của hắn thoa lên người rất thoải mái,cô theo lời hắn ngoan ngoãn nằm xuống.Ai ngờ hắn đưa tay kéo quần cô,đem thuốc thoa lên mông cô rồi đến cả chân.

"Anh...không cần,chỗ đó không cần."Cô sớm đã ngại đến đỏ bừng mặt,hắn sao có thể đem chỗ đó thoa đi.

Từ Hy Viễn rất tự nhiên đem thuốc thoa đều lên người cô,còn véo lên mông cô một cái rõ đau.

Tô Thiện tuy ngại nhưng cảm giác dễ chịu vẫn là hơn.Thuốc bôi rất mát,rất dễ chịu.Thế là cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay,chắc là do hôm nay cô quá mệt đi.

Từ Hy Viễn thoa thuốc xong vỗ mông cô vẫn không thấy cô động đậy,hóa ra là cô lăn mặt ra ngủ  rồi.Anh bế cô lên đặt lại trên giường ngay ngắn,chính mình cũng nằm sang bên cạnh,vừa kéo chăn đắp lên người cô,cô đã xoay người rúc vào người hắn,thoải mái gác lên người hắn chép miệng ngủ ngon lành.

Từ Hy Viễn muốn đẩy cô ra,nhưng suy cho cùng cảm giác mềm mềm như vậy cũng không tệ,nên hắn để im,với tay tắt đèn rồi đi ngủ.Dạo này hình như hắn hay ngủ sớm hơn thì phải.

..........

Sáng ra Từ Hy Viễn vừa định đi làm đã bị cô chặn lại.Tô Thiện quần áo sộc sệch,đầu tóc rối bời nhìn hắn "Tôi...tôi có chuyện muốn nói."

"Sao?"

"Tôi...tôi muốn có tiền,à không phải,tôi muốn có lương...dù sao tôi cũng phải làm ở đó."

"Hoàng Kim sẽ phát lương cho cô."

"À..."

"Tránh ra được chưa?"