Tổng tài yêu nghiệt

Tổng tài yêu nghiệt

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình tổng tài yêu nghiệt Con gái là thế đấy, càng mạnh mẽ thì càng yếu đuối, càng cười nhiều thì càng thấy trống trải, càng vô tư lại càng lắm ưu phiền. Biết sao được đây, cuộc đời thì chẳng màu hồng mà con gái thì không có màu nào làm đại diện.

Chương 55 : Truyện Full 3

Hứa Tiểu Vi vẫn mỉm cười,thật ra trong lòng tức đến run rẩy,cô ta kéo dài giọng "Tẩu nói chuyện thật không khách khí,tại sao Viễn Ca lại có thể cưới người đàn bà như vậy nhỉ?"

Tô Thiện nhìn nụ cười thâm sâu trên môi cô ta,cảm thấy dưới bụng quặng lên một trận,vô cùng buồn nôn "Đừng hở miệng ra gọi tôi là tẩu tỷ gì cả?Tôi không quen biết cô."

Cô đương nhiên không muốn khách khí với người như vậy,ngán đường ăn ngon của cô,Tô Thiện vô cùng tức giận.

Cô ta cười mỉa,kéo ghế ngồi sát lại người cô,nhỏ giọng bên tai cô "Nhưng mà...Viễn ca thì có quen biết đặc biệt với tôi đấy,cô có muốn nghe một chút không?"

Mắt Tô Thiện trợn to,không phải vì cô hoảng hốt hay tức giận mà là....

"Oẹ..."

"Á,váy của tôi."

Chuyện là như vậy đấy,mùi nước hoa ập tới bất ngờ làm cô không chịu nổi nữa,ăn uống linh tinh lúc đi dạo phố bây giờ đều nằm trên người Hứa Tiểu Vi,cô ta như điên loạn hét lên,cả người vô cùng chật vật thê thảm.

Tô Thiện có chút chột dạ muốn lau người cho cô ta,nhưng lúc tới gần lại không chịu nổi thảm cảnh do mình gây ra,nên cô quyết định... điện thoại cho Từ Hy Viễn đến.

Lúc Từ Hy Viễn mở cửa đi vào đã nghe thấy tiếng khóc kèm theo tiếng hét chói tai "Bỏ ra,tôi muốn kiện cô ta,kiện cô ta xúc phạm thân thể tôi."

Liếc mắt liền nhìn thấy Tô Thiện ngồi chống cằm ở một góc,ngoan ngoãn đến lạ thường,lại có chút ảm đạm.

Hứa Tiểu Vi vẫn đang như con báo muốn lao về phía cô,bảo vệ đổ mồ hôi mới kiềm chặt được cô ta,nhưng cô ta vẫn không yên phận hết hét lại gào "Bỏ ra,bỏ ra... tôi muốn kiện cô ta.."

"Cô muốn kiện ai?"giọng nói lạnh lùng có chút tàn khốc vang lên từ phía sau,không gian lập tức liền yên lặng,chỉ nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn có lực đi đến.

Tô Thiện thấy người đàn ông trước mặt thì lập tức nhào qua,Từ Hy Viễn ôm cô vào lòng "Em có sao không?"

Tô Thiện khịt mũi "Em không sao?Nhưng mà..."Nói rồi cô đưa tay chỉ về Hứa Tiểu Vi "Em lỡ làm dơ váy cô ấy,nhưng em không mang theo nhiều tiền để đền lại."

Từ Hy Viễn ôm lấy cô đi qua,ánh mắt lạnh nhạt nhìn người phụ nữ kia "Muốn đền bao nhiêu?"

Hứa Tiểu Vi âm thầm cắn răng,cô nên vui hay nên buồn đây,Từ Hy Viễn không hề nhận ra cô ta.

Cô ta siết chặt tay,quyết định lên tiếng "Viễn ca..."

Từ Hy Viễn nhíu mày,trực tiếp rút chi phiếu kí lên một số tiền không nhỏ,lại rút thêm một sấp tiền mặt đặt lên bàn,giọng anh không hề vui vẻ "Chi phiếu đền cho cô,còn tiền mặt tôi bồi thường cho chủ quán."

Dứt lời liền nhìn thẳng mặt cô ta,lạnh nhạt "Còn nữa,tôi không quen cô,sau này đừng gọi lung tung,không cẩn thận tôi lại gửi đi một lá thư."

Cả người Hứa Tiểu Vi lạnh toát,run rẩy không ngừng,hóa ra Từ Hy Viễn không hề quên cô,chỉ là không đặt cô ở trong lòng mà thôi.Gửi đi một lá thư?Đây không phải là ngầm cảnh cáo cô sao?

Tô Thiện chỉ thấy người phụ nữ kia không la lối om sòm nữa,mặt cô ta càng ngày càng trắng bệch,cô còn chưa nhìn rõ đã bị Từ Hy Viễn ôm đi,cánh tay giam giữ cô cứng ngắc.Tô Thiện khẽ run trong lòng,nhìn xem,anh lại nổi giận cho coi.

Tô Thiện không muốn bị mắng,cô ấm ức lên tiếng "Người ta gọi anh là Viễn ca,còn nói em ăn đồ bẩn."

Mắt thấy Từ Hy Viễn khẽ nhíu mày,anh nói "Anh không quen cô ta,em tuyệt đối không được suy nghĩ lung tung.Còn nữa,anh chưa hỏi tội em đâu?"

Dứt lời liền đem Tô Thiện đặt vào trong xe như món hàng,khóa cửa,xoay người vào lại trong.

Hứa Tiểu Vi ngồi khóc đếm thảm thương,mắt thấy anh đi vào lại thêm hoảng "Viễn...Từ Từ...Tổng..."

Từ Hy Viễn chẳng thèm liếc nhìn tới cô ta đi thẳng đến bên cạnh bàn ăn,thẳng tay chỉ vào mấy món Tô Thiện gọi trước đó "Qua đây,ăn hết cho tôi."

Rành mạch,lạnh lùng,như là một mệnh lệnh.Không giải thích,cũng không nhân nhượng.

Sắc mặt Hứa Tiểu Vi càng lúc càng khó khăn "Em... em..."

"Tôi cho cô 3 giây để lếch xác qua đây,1..."

Hứa Tiểu Vi liền hoảng hốt xiên vẹo chạy qua,mặt hết xanh lại trắng "Em ăn... em ăn..." Cô ta cúi người vội ăn,lại vì cay mà sặc đếm thê thảm,nước mắt nước mũi đều tuôn rơi,nhìn qua... cực kì thương hại.

Từ Hy Viễn cũng không thèm nhìn cô ta, lại rút ra một sấp tiền cùng một danh thiếp ném cho nhân viên đang sửng người đứng đó,giọng anh lành lạnh "Cậu!Canh chừng cô ta cho tôi,nếu cô ta dám ăn không hết,điện cho tôi,xem tôi xử cô ta thế nào?"Dứt lời liền không quay đầu đến một lần liền rời đi,bóng dáng cao lớn lạnh lùng nhanh chóng khuất khỏi cánh cửa.

Tô Thiện thấy Từ Hy Viễn đi ra liền vờ vịt lăn ra ghế ngủ,tai vểnh lên nghe động tĩnh.

Từ Hy Viễn mở cửa lên xe,không nói một lời,cũng không gọi cô,một mạch lái xe về nhà.

Tô Thiện nằm ở đó,tim đập thình thịch.

Về tới nhà,Từ Hy Viễn bế cô lên phòng đặt cô lên giường,xoay người đóng chặt cửa.

Hắn đem cà vạt cởi ra vứt ở ghế,giật tung mấy cúc áo trên.Thoạt nhìn vô cùng tức giận,lòng ngực cũng theo hơi thở phập phồng lên xuống.

Âm thầm hít một hơi lạnh "Em muốn giả bộ tới khi nào?"Hắn không trách cô gây hoạ điện hắn tới giải quyết,càng không trách cô làm hắn mất mặt,chỉ là hắn lo cho cô,vô cùng lo lắng.Tô Thiện đang mang thai,lại dám trốn ra ngoài một mình đi lung tung,quả thực làm hắn lo muốn chết.

Tô Thiện cứng đờ ở trên giường,quyết không mở mắt.

"Được,em giỏi lắm!" Mắt thấy cô sống chết không chịu dậy,hắn tức giận gầm lên, đóng sầm cửa ra ngoài.

Tô Thiện cũng từ trên giường bật dậy chạy tới bên cửa áp tai nghe động tĩnh,không nghe được gì cả.

Cô đi đi lại lại trong phòng một lát,quyết định mở cửa đi xem Từ Hy Viễn.

Cánh cửa phòng he hé mở,Tô Thiện liền nghe tiếng chén bát va chạm dưới bếp,cô vừa thò thân muốn xuống dưới xem,lại bất gặp thân ảnh Từ Hy Viễn đi lại,hoảng sợ đóng sầm cửa một cái,quay lại trên giường tiếp tục nhắm mắt,vểnh tai lên nghe.

Cánh cửa vừa mở ra,một mùi hương quái dị sọc vào khoang mũi khiến Tô Thiện muốn la lên.

Cô đương nhiên biết mùi này là mùi gì?Còn không phải là thuốc bắc bổ cho thai phụ mấy hôm trýớc Từ Hy Viễn mang về ép cô uống.

Cuối cùng là vẫn cô liều mạng không chịu uống,hắn cũng hết cách ép cô.Mà giờ... Tô Thiện thầm khóc trong lòng.

Từ Hy Viễn đặt chén thuốc xuống bàn "Em tự dậy hay để anh lôi dậy."

Tô Thiện cắn răng,cuối cùng cũng mở mắt ra,khẽ chớp chớp mắt với hắn "Ông xã...~"Vô cùng vô tội.

Từ Hy Viễn nuốt nước bọt,đè ép giọng "Không có tác dụng."

Tô Thiện biết lần này mình xong đời rồi,cô vội nhận lỗi "Em biết sai rồi mà,em không nên trốn nhà đi ăn vặt... ông xã...~"

Yết hậu lại khẽ trượt,ánh mắt anh đảo sang chỗ khác "Không phạt em em liền không nghe lời,muốn tự uống hay là để anh cho em uống."

Tô Thiện vừa nghe đã thấy sợ,cô rúc người vào chăn "Em không uống,em không muốn uống."

"Em không có quyền quyết định."Dứt lời,tay anh liền tiến vào trong chăn,khẽ ôm cô vào trong ngực,cầm cái bát lên.

Tô Thiện có chút sợ hãi,cô không còn cách nào khác,đàng cuốn quýt ôm lấy bụng,la lên "A,em đau,bụng em đau..."

Từ Hy Viễn hoảng hốt đặt lại cái bát xuống bàn,nhìn xuống bụng cô "Em sao vậy?Đau sao?Em đau chỗ nào?"

Tô Thiện nhìn hắn,mắt ướt át:

"Từ Hy Viễn,anh đừng ép em uống thứ đó nữa.Mỗi lần anh ép em,em liền đau bụng."

Mặt Từ Hy Viễn tối sầm,cuối cùng cũng không nỡ ép cô uống nữa.Anh ở trên thương trường chưa từng bị ai chơi trò lừa gạt,lại hết lần này đến lần khác bị cô gạt không thương tiếc.

Đời này,Từ Hy Viễn thua trong tay cô không hối tiếc.

Tô Thiện được nước lấn tới,cô vừa chép miệng vừa xoa xoa cái bụng của mình,chớp mắt với anh  "ông xã ~!Em muốn ăn chân gà cay."

Từ lúc kết hôn đến giờ,đặc biệt là lúc mang thai.Tô Thiện bộc lộ bản tính dựa dẫm vào anh ngày càng rõ,cô không hề biết sợ anh là gì,chỉ biết là anh thương cô,cô liền vô cùng ỷ lại.

Từ Hy Viễn hận không thể lôi cô ra đánh đòn "Không được!"

"Nhưng em muốn ăn!"

Hắn hít một hơi,nhân nhượng:

"Được rồi,nếu em uống hết bát thuốc đó,anh sẽ đi mua cho em."

Nghĩ tới dáng vẻ Từ Hy Viễn vì cô đi mua chân gà cay,Tô Thiện vô cùng hưng phấn,nhưng... "Đắng lắm,lại có mùi khó chịu,anh không thương em."

Từ Hy Viễn thở dài,anh không thương cô thử hỏi anh còn thương ai?

Lần này,anh lại thua.

"Được rồi,ngoan ngoãn ở nhà!Anh đi mua cho em."

Tô Thiện lập tức cười tươi rói,hưng phấn la lên "Em còn muốn Tteokbokki,thịt nướng xiên,miếng cay... còn nữa,em muốn uống trà sữa."

Người nào đó lông mày đã nhăn lại thành một đóng,nhưng vẫn không nói lời nào,cầm lấy chìa khoá xe ra ngoài.

Tô Thiện ngồi trên giường cười ngốc nghếch,đời này gả cho anh,là việc chính đáng nhất mà cô từng làm.

Yêu anh - ông xã ~~