Tổng tài yêu nghiệt

Tổng tài yêu nghiệt

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình tổng tài yêu nghiệt Con gái là thế đấy, càng mạnh mẽ thì càng yếu đuối, càng cười nhiều thì càng thấy trống trải, càng vô tư lại càng lắm ưu phiền. Biết sao được đây, cuộc đời thì chẳng màu hồng mà con gái thì không có màu nào làm đại diện.

Chương 50 : Chỉ thấy

Ngược lại Từ Hy Viễn lại rất căng thẳng nhìn cô,không chịu thả.Lần này anh quả thực kích động,kích động đến không kiềm được cầu hôn cô ngay tại đây "Không thả,em phải đồng ý với anh đã."

"Phải gả cho anh,nhất định phải gả cho anh."

Tô Thiện bật cười,khẽ đánh anh "Làm gì có ai ép hôn giữa đường chứ?Anh thả em xuống,em lấy này cho anh."

Từ Hy Viễn do dự không thả.

"Không thả là em giận đấy."

Được rồi,coi như cầu hôn lần hai thất bại vẫn không muốn chọc cô giận.

Tô Thiện được thả tự do,cô mặc kệ ánh mắt bao người vẫn đang nhìn về phía bọn họ.Tay khẽ lục lọi túi xách lấy ra một cái hộp nhung quen thuộc nhanh chóng nhét vào tay anh,cúi đầu lầm bầm "Trả cho anh."

Từ Hy Viễn nhìn gương mặt đỏ bừng của cô,có ngu ngốc cũng hiểu cô muốn gì,anh lập tức vui mừng ôm chằm lấy cô hôn mạnh một cái.giây sau,ở trước mặt cô,ở trước mắt bao nhiêu con người,khụy xuống một chân,đem hộp nhung mở ra,nghiêm túc hướng cô khẩn cầu,giọng có chút hồi hộp "Tô Thiện,anh biết cầu hôn như vậy quả thực ấm ức cho em,nhưng mà... anh không muốn đợi thêm một giây nào nữa.Chỉ biết,ngay lúc này,rất rất muốn cưới em về nhà,thành vợ anh,thành mẹ của các con anh sau này.Tô Thiện,anh yêu em!Anh quả thực rất rất yêu em."

Yêu em không màn do dự,yêu em dù mất danh dự,yêu em không màn kết cục.

Ánh mắt anh trở nên khẩn trương,nghiêm giọng một lần "Tô Thiện,gả cho anh nhé!"

"Gả cho anh ấy."

"Gả cho anh ấy."

Không biết bao nhiều đứng xem liền kích động cổ vũ hét lên,còn mong cô nhanh chóng đồng ý.

Mắt Tô Thiện đỏ hoe,cảm động rơi nước mắt,cô nhìn gương mặt nghiêm túc lại có phần căng thẳng của anh không khỏi đưa tay quệt nước mắt trên mặt,nở nụ cười hạnh phúc,kiên định mở miệng "Em gả cho anh."

Lần này gả đi,lần này đồng ý... đều là thật.Một lần này,là gả cho hạnh phúc,là gả cho Từ Hy Viễn của lòng cô,gả cho người đàn ông của cô,gả cho tình yêu của cô.

Từ Hy Viễn mừng rỡ đeo nhẫn vào cho cô,bàn tay có chút run liền xém làm rơi luôn cả nhẫn,may mắn vẫn là mỹ mãn đeo vào trong tay cô.Chiếc nhẫn này là tâm ý hắn thiết kế ra,kiểu dáng không hề phô trương lại có chút kiều diễm nhỏ nhắn.Chiếc nhẫn này,sợ trên thế giới liền không có cái thứ hai,là độc nhất vô nhị.Là tượng trưng cho tình yêu độc nhất vô nhị của hắn dành cho cô,dàng cho tình yêu của hắn.

Nhìn chiếc nhẫn sáng lấp lánh trên bàn tay trắng noãn của cô,hắn không kiềm lòng được liền hôn hôn vài cái,ánh mắt nhìn cô đầy dịu dàng "Cái nhẫn này đeo lên,em cả đời cũng không được tháo ra,nhớ chưa?"

Cô mỉm cười ngọt ngào,gật gật đầu "Em sẽ không tháo."

Dứt lời liền nghe được tiếng hét ồn ào vang dội của đám người đứng xem,còn có người không nhịn được hét đòi tân phu đưa đi động phòng.

Tô Thiện xấu hổ nhào thẳng vào lòng anh,không ló mặt ra ngoài,nhưng nụ cười hạnh phúc trên môi vẫn luôn tươi tắn.

Từ Hy Viễn lần đầu tiên bị người ta ồn ào mà không tức giận,anh cũng cười,to giọng "Vợ tôi xấu hổ,mọi người đừng chọc cô ấy nữa,không cô ấy sẽ khóc với tôi."

Mọi người liền nhao nhao hét lên,lại chê rằng không thích ăn cẩu lương của vợ chồng son.

Tô Thiện khẽ dùng lực cấu hắn một cái,lầm bầm trong ngực hắn "Ai khóc với anh chứ?"

Ngược lại không đau,lại chọc cho hắn hết sức vui vẻ "Được rồi,tối nay về cho em khóc."Từ Hy Viễn bây giờ chính là:Trời có sập xuống,hắn chính vẫn là vui vẻ,trong lòng e rằng sớm đã nở ngàn hoa.

....

Tập đoàn Từ thị,

Nhân viên từ thấp đến cao,từ già đến trẻ đều được phát thưởng,phát kẹo cưới.Từ Hy Viễn từ bộ mặt lạnh như băng tuyết ngàn năm không tan giờ trở lạnh bộ dạng ngu ngốc,ấu trĩ hệt thiếu niên mới lớn,vẻ lạnh lùng nghiêm khắc thường ngày hình như đã vứt cho chó ăn.Đi đến đâu cũng khoe mẽ hắn đã có vợ,gương mặt như sớm tự kiêu đến nở hoa.

Chỉ tội cho Vương trợ lí,ngày ngày ở bên cạnh không biết bao nhiêu lần nghe hắn khoe khoang,hận không thể lập tức cưới vợ cho đỡ ấm ức,chỉ là.. hắn suy nghĩ thật kỹ,vẫn là cảm thấy phụ nữ vô cùng phiền phức.

(Ồ...vô cùng phiền phức:)))

.... Tận hưởng cảm giác hạnh phúc chưa được bao lâu,hai ngày sau Từ Hy Viễn đã phải lên máy bay sang Mỹ.

Anh chính là không hài lòng với lần đi công tác lần này,nguyên nhân chính là không nỡ rời xa người trong lòng đến tận nữa tháng.Suy cho cùng công việc thì không thể thờ ơ,vẫn là tạm thời chịu cách xa cô một chút,tuy là vô cùng không vừa ý chút nào.

Tô Thiện ngược lại rất thản nhiên,còn vui vẻ sắp xếp quần áo cẩn thận vào vali cho anh,một chút cũng không hề thể hiện ôm ấp nhớ nhung.

Từ Hy Viễn ngồi gác chân nơi ghế sô pha,nhìn cô đi đi lại lại sắp xếp đồ đạc cho anh,lại chẳng thèm nhìn anh đến một cái,ngay cả dặn dò cũng không.

Sắc mặt anh tối sầm không vui,đưa chân đạp cái bàn,phát ra âm thanh không hề nhỏ.

Quả nhiên là thu hút được ánh nhìn của cô,Tô Thiện xoay người nhìn người đàn ông đang ung dung ngồi gác chân trên sô pha,cô ném cái khăn quàng trong tay xuống,bước chân qua "Anh làm loạn gì vậy?Chân dài cũng không thể tuỳ tiện đạp lung tung."Nhìn xem,chỉ còn vài giờ nữa là lên máy bay công tác,bộ dạng lại không khác gì lưu manh.Áo sơ mi tối màu cởi tung vài nút trên đã không nói đi,lại còn học dáng vẻ côn đồ bỏ áo ngoài quần.Tô Thiện lại đưa mắt sang đôi chân dài của anh đặt trên bàn,còn cố tình đung đưa khiêu khích cô.

"Có phải anh muốn học thói hư không?"

Từ Hy Viễn nhìn bộ dạng muốn quản của cô,tâm tình không khỏi kêu gào phấn khởi.Nhưng vẫn là bày ra nụ cười trêu chọc,hai tay dài tuỳ ư gác ra sau ghế,nhếch môi một cái "Anh vốn dĩ rất hư đốn,hi vọng Từ phu nhân có thể quản chặt chẽ một chút."

Tô Thiện nghiến răng nghiến lợi nhìn bộ dạng lưu manh của anh,lại đuối lí không biết cãi làm sao,tức tối chỉ vào tóc anh,không liên quan bực tức "Anh coi anh có khác gì bộ dạng thanh niên lưu manh không hả?Học ở đâu cái cách tóc lại loà xoà che mắt thế kia."Cô không thể thừa nhận bộ dáng của Từ Hy Viễn lúc này quả thực quyến rũ chết người,vài sợi tóc rơi xuống dưới trán,anh cúi đầu liền bị che đi nữa con mắt làm gương mặt góc cạnh càng thêm đẹp mắt,bộ dạng vừa lưu manh vừa quyến rũ bỗng dưng làm Tô Thiện tức tối.Cô chính là không tìm được lí do để mắng,nhưng vẫn là muốn mắng.

Từ Hy Viễn giật giật khoé môi,anh quả thực bị oan,chỉ qua mấy hôm nay anh bận rộn liền quên đi chuyện cắt tóc,lại không ngờ bị cô chán ghét cho rằng học bộ dạng thanh niên lưu manh "Từ phu nhân,có phải là không nỡ xa anh nên em cố tình gây sự đúng không?"

Dứt lời liền không nhịn được đứng lên ôm lấy cô "Hay anh dẫn em theo nhé?"

Tô Thiện đập cánh tay anh "Còn lâu mới không nỡ xa anh,em vui thích còn không kịp."

Sắc mặt ai đó tối sầm không vui,thay đổi giọng "Em nói lại lần nữa xem?"

Tô Thiện nghe qua giọng liền biết anh đang không vui,cô xuống nước dỗ dành "Em gạt anh đó,người ta sẽ nhớ anh mà."

Quả nhiên lời nói ra làm tim ai đó mềm lại,khoé môi khẽ nhếch lên tà tà "Vậy Từ phu nhân có phải nên biểu hiện một chút trước khi anh đi không?"

Tô Thiện biết ngay anh chỉ vờ nghiêm túc được vài giây liền lộ ra bộ mặt lưu manh vốn có,cuối cùng là vẫn không trốn thoát được bàn tay đang kiềm chặt của anh,Tô Thiện nhón chân hôn anh một xíu "Tô tiên sinh* nhớ về sớm."

*Ở đây,chị nhà gọi Tô tiên sinh tức là ngầm nhận làm chồng chị đó.

Ba chữ "Tô tiên sinh" ngọt như rót mật vào tai,Từ Hy Viễn nhịn không đường đè cô ra sô pha mạnh bạo sờ soạt ôm ấp một phen,lúc đưa tay muốn cởi áo liền bị Tô Thiện chặn lại "Anh nghiêm túc một chút,sắp lên máy bay rồi còn..."